TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 245: Gặp Lại Đám Lừa Gạt


CHƯƠNG 244: GẶP LẠI ĐÁM LỪA GẠT


Dịch giả: Luna Wong


Trong lúc nhất thời trong lòng Hứa Vân Noãn có chút do dự bất định, nàng không phân rõ Tần U Tố là cố ý nói như vậy, hay xuất thân từ Kinh Châu thật.


“Tần cô nương thực sự không cần khách khí như vậy, ta hiểu y thuật, thân là y giả, trị bệnh cứu người chính là việc thuộc bổn phận, căn bản không cần ngươi cảm kích. Nếu Tần cô nương thật là cảm thấy áy náy, sau này sống thật tốt đi, chuyện trước kia đại khả không cần nhắc lại, sau này hy vọng mỗi ngày yên nhiên hoan nhan.”


“Lần đầu tiên gặp mặt liền nói những thứ này, trong lòng cô nãi nãi có do dự cũng có thể lý giải, thân phận của ta không xứng phụng dưỡng cô nãi nãi, bất quá ta đã có một vị muội muội, hôm nay nàng vừa tới mười sáu, xuất thân thuần khiết, từ xưa chưa từng làm bất luận chuyện bẩn gì, tâm tư của nàng giống ta, đều muốn báo đáp ân cứu mạng trước đây của cô nãi nãi, hôm nay biết ân nhân đang ở trước mắt, nếu cô nãi nãi không muốn để chúng ta làm gì, vậy so với giết chúng ta còn khó chịu hơn. Hy vọng cô nãi nãi có thể thu lưu muội muội này của ta, chỉ cần để cho nàng làm thị nữ phổ thông hầu hạ ở trước mặt cô nãi nãi, nàng nguyện ý ký kết cái loại khế ước bán thân, chung thân không chuộc thân này.”


Tâm tư của Hứa Vân Noãn nhanh chóng chuyển động, một lát sau đó khẽ gật đầu: “Nếu Tần cô nương nói như vậy, vậy hãy để cho lệnh muội đến đây đi, vừa lúc bên cạnh ta cũng thiếu nhân thủ, bất quá, ký kết khế ước bán thân với Mục gia, ngoại trừ đám người Đinh Sơn, Hàm Chương thân phận đặc thù, những người khác ký đều là văn khế cầm cố, ba năm ký một lần hoặc là năm năm ký một lần, toàn bộ xem ý nguyện của từng người, lệnh muội cũng không cần ký kết văn tự bán đứt.”


“Chỉ cần cô nãi nãi nguyện ý thu lưu, văn tự bán đứt, văn khế cầm cố đều không là gì.” Tần Oanh Tư có vẻ có chút mừng rỡ, trên sắc mặt lạnh nhạt lúc trước đều mang theo mừng rỡ nồng nặc, như là sương mù dày đặc trên bức hoạ sơn hà bị thổi tan, chợt lộ ra thực dung màu sắc mỹ lệ, tươi đẹp rực rỡ để người dời không ra đường nhìn.


Hứa Vân Noãn âm thầm nuốt hớp nước bọt, chợt nhớ lại đại gia gia đã từng nói một câu nói: Nam nhân nếu mỹ lệ, thì có thể thật không có chuyện của nữ nhân nữa.


Trước đây nàng luôn không quá lý giải, hiện tại gặp được Tần U Tố, trong một sát na đã hiểu.


Rất nhanh Tần Oanh Tư chờ ở bên ngoài liền chạy tới, sau khi gặp được Hứa Vân Noãn, giống như Tần U Tố, trực tiếp quỳ xuống hành lễ.



Hứa Vân Noãn khuyên một lúc lâu, nàng mới đứng dậy.


Mấy người lại nói chuyện một hồi, Thôi Diễm mới tìm được cơ hội mở miệng: “Cô nãi nãi, không biết ta muốn đặt một ít khuẩn cô, có tiện không?”


“Nếu là người bên ngoài, ta tự nhiên sẽ không dễ dàng đáp ứng, nhưng nếu là Thôi công tử nói, tự nhiên là cực kỳ tiện. Đại ân Thôi công tử đã giúp trước đó, hôm nay lại vì thành toàn tâm nguyện của ta, cố ý đón Tần cô nương ra, nhắc tới sớm nên chuẩn bị hậu lễ, cảm tạ Thôi công tử.”


bookwaves.com.vn

Thôi Diễm lắc đầu liên tục, nét mặt tràn đầy vẻ kích động, bộ dáng kia so với mới vừa rồi của Tần U Tố cũng không kém là bao nhiêu: “Cô nãi nãi, trước Mục tướng quân đều từng mời rượu ta. Vì một chén rượu này, dù ta làm cái gì cũng đáng. Huống chi, cô nãi nãi không tâm tồn phiến diện với ta giống như người ngoài, cho rằng ta là một hoàn khố không triển vọng, trong lòng ta đồng dạng cảm thấy cao hứng.”


“Như thế, chúng ta đây cũng không cần tạ ơn tới tạ ơn lui. Sau này nên thường xuyên lui tới, nếu vẫn khách khí như vậy, thì quá mệt mỏi.”


“Vẫn là cô nãi nãi tính tình rộng rãi, không giống như những người của Thẩm gia kia, hình như khắp thiên hạ là bọn hắn hiểu lễ, thủ lễ, những người khác đều là ăn tươi nuốt sống, thật sự cực cổ hủ.”


“Vậy nói như thế đi, sau này có chuyện gì, thường xuyên gửi thư cho nhau.”


“Được.”


Thôi Diễm cảm thấy, hắn lại tiến một bước đến lý tưởng thực hiện của mình.



Làm tốt quan hệ với cô nãi nãi, còn cần sợ Mục tướng quân nữa sao?


Đợi sắp tới hai khắc chung, Hứa Vân Noãn mới đến sát vách gặp Mục Trần Tiêu và Đoan vương điện hạ.


“Vân Noãn thất lễ, để điện hạ đợi lâu.”


Đoan vương không thèm để ý khoát khoát tay: “Hứa cô nương không cần khách khí như vậy, chuyện của Thôi công tử bên kia đều nói xong rồi?”


“Vâng, đều đã nói xong.”


“Như vậy là được rồi, Hứa cô nương bên này vơ vét một ít binh thư, Đoan vương như ta nhìn đều cảm thấy quen mắt, không biết chờ Trần Tiêu xem xong, có thể cho ta mượn xem mấy ngày không?”


“Tự nhiên không có vấn đề.”


Mấy người lại nói chuyện một hồi, sắc trời hơi trễ, Đoan vương nhìn nhìn, hôm nay không thích hợp thăm đống mầm dưa nhỏ của hắn nữa, ngày khác lại hẹn vậy.


Đợi sau khi Đoan vương rời khỏi, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu ngồi xe ngựa, từ từ đi hướng Mục gia.



Trên xe ngựa, thần sắc của Mục Trần Tiêu trầm trầm, luôn là một bộ dáng dấp như có điều suy nghĩ.


“Tôn nhi đang suy nghĩ gì?”


Nhãn thần của Mục Trần Tiêu hơi liếc ra hướng ngoài xe: “Cô nãi nãi, vị cô nương theo ngươi kia. . .”


“Ngươi là nói Tần Oanh Tư?”


bookwaves.com.vn

“Phải, nàng chính là người lúc trước thường vãng lai phủ kia hả?”


“Không sai, ta biết trong lòng tôn nhi lại có rất nhiều chỗ không giải thích được, trên thực tế, ta cũng không biết nàng quay về kinh thành lúc nào, như thế này trở lại phủ, hai chúng ta cùng nhau hỏi một câu là được.”


“Được.”


Xe ngựa vừa dừng hẳn, liền thấy Mục Thiên Trù chờ đợi ở cách cửa không xa.


Trong lòng Hứa Vân Noãn rất là vô cùng kinh ngạc: “Sao ca ca lại chờ ở cửa?”


“Không có gì, vừa ăn no, tản bộ đi bộ ngoạn, từ từ tản bộ, đang muốn trở về đó.” Thần sắc trên mặt Mục Thiên Trù nghiêm túc.



Một bên Chu quản gia lại trực tiếp hủy đài của hắn.


“Lão thái gia nào phải tản bộ, rõ ràng cố ý chờ ở chỗ này. Cô nãi nãi có chỗ không biết, từ sau khi ngươi đi Thẩm gia, lúc nào lão thái gia cũng quải niệm trong lòng, tọa lập khó an, nghe hạ nhân bẩm báo nói yến hội kết thúc, liền đến cửa chờ, muốn nhìn xem ngươi có chuyện gì hay không trước, kết quả chờ trái trông phải luôn luôn chờ không được người, lúc này đều nóng nảy rồi.”


Hứa Vân Noãn hổ thẹn trong lòng: “Là lỗi của ta, sau khi yến hội chấm dứt, bởi vì gặp Thôi công tử và Đoan vương điện hạ, liền đi vào Tứ Quý các nói một chút, nên sớm phái người về báo với ca ca.”


“Không có gì, phản chính thân thể hiện tại của ca ca tốt, không có việc gì đi bộ nhiều, còn có thể cường thân kiện thể, Vân Noãn vạn lần không cần để ở trong lòng.”


Mục Thiên Trù nói xong, còn âm thầm trừng Chu quản gia một mắt, thực sự là na hồ bất khai đề na hồ, cố ý để hắn mất mặt ở trước mặt Vân Noãn phải không?


Hứa Vân Noãn tiến lên đỡ lấy cánh tay của Mục Thiên Trù: “Ca ca ở vừa lúc, mới có một số việc không nắm được chủ ý, trong lòng đang thấp thỏm lo âu, có ca ca tọa trấn cho ta, trong lòng ta đây giống như là có tâm phúc.”


Mục Thiên Trù theo lực đạo của Hứa Vân Noãn đi hướng chính sảnh, nét mặt nhất phái nghiêm túc, nhưng trong lòng cười đến cực kỳ vui vẻ: Xem ra địa vị của hắn ở trong lòng Vân Noãn vẫn còn rất cao!


Đi tới chính sảnh, Chu quản gia mang theo những người khác lui ra ngoài, lại tự mình canh giữ ở cửa, lúc này Hứa Vân Noãn mới lên tiếng nói.


“Tần cô nương, ngươi đến kinh thành lúc nào vậy?”


Thần sắc của Tần Oanh Tư cung kính quỳ trên mặt đất, sau đó từ trong bọc quần áo nhỏ của mình, lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, nhìn dày độ của ngân phiếu, ít nói cũng có mấy vạn lượng.


Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu liếc nhau, không khỏi buồn bực trong lòng, chẳng lẽ Tần cô nương này là chuyên môn đến tống bạc?



Đọc truyện chữ Full