TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 252: Nhìn Ta, Nhìn Ta, Mau Nhìn Ta


CHƯƠNG 251: NHÌN TA, NHÌN TA, MAU NHÌN TA


Dịch giả: Luna Wong


Một bên kia trong Đoan vương phủ, Mục Trần Tiêu mang theo Thôi Diễm cùng đi, trái lại để Đoan vương rất kinh ngạc.


Một là tướng quân từ trước nghiêm túc thanh lãnh, một là hoàn khố phong lưu không kềm chế được, hai người này nhìn thế nào đều khác nhau trời vực, hôm nay bỗng nhiên xúm lại, chỉ để người cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.


“Gặp qua Đoan vương điện hạ.”


“Mục tướng quân, Thôi công tử không cần đa lễ, mau mời vào bên trong.”


Thôi Diễm chăm chú đánh giá Đoan vương phủ, vừa nhìn, trong lòng không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ: Trước hắn trái lại nghe nói Đoan vương điện hạ say mê sa trường, nhưng không nghĩ tới trong vương phủ dĩ nhiên cũng mang theo một cổ ngắn gọn, thanh lãnh với trại lính.


Địa phương vương phủ chiếm cũng không nhỏ, nhưng lại không có cảnh trí đáng giá xem xét gì, một mắt nhìn lại rất lãnh cứng ngạnh .


“Lần này qua đây là có một việc muốn thương lượng với điện hạ.” Mục Trần Tiêu đi tới chính sảnh, mở miệng nói rằng.


Thôi Diễm nghe nói như thế, vội vàng đứng dậy: “Điện hạ cảnh trí trong vương phủ không tệ, không biết có thể tìm người đưa ta đi tỉ mỉ xem một cái không?”



Đoan vương nhìn về phía Mục Trần Tiêu, đang muốn mở miệng đáp ứng, lại nghe hắn nói: “Không phải chuyện gấp gáp gì, Thôi công tử không cần tận lực lảng tránh.”


Nghe nói như thế, Thôi Diễm chỉ cảm thấy từng đợt vui sướng trong lòng trào ra phía trước: Mục tướng quân và điện hạ thương nghị chính sự, hắn cũng không cần tránh, có phải nói đoạn này thời gian mình tận lực biểu hiện, rốt cuộc được Mục tướng quân tán thành hay không?


Nghĩ đến loại khả năng này, hắn hận không thể nhanh đi mua mấy xâu pháo, lấy thả chơi, đây chính là chuyện tốt đáng để ăn mừng.


Thôi Diễm quyết định không thể làm mất mặt Mục tướng quân, vì vậy thần sắc rất căng thẳng gật đầu, sau đó an tĩnh ngồi ở một bên, từ đầu tới cuối, đều biểu hiện rất nhu thuận.


Điều này làm cho Đoan vương nhìn thấy đều không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.


Hắn và Thôi Diễm không có giao tế gì, thế nhưng nghe nói đám người của tam hoàng tử đều bị thua thiệt ở trước mặt của hắn.


Hắn bằng vào xuất thân Bác Lăng hầu phủ, lại được đế vương sủng ái, vậy thật đúng là nhân vật đi ngang ở trong kinh thành, không nghĩ tới ở trước mặt Trần Tiêu, dĩ nhiên nhu thuận hiểu chuyện như vậy.


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu nói đến chính sự: “Điện hạ, lần này qua đây, là có một việc muốn phiền phức người.”


Nghe Mục Trần Tiêu nói xong dự định của Hứa Vân Noãn, Đoan vương điện hạ cẩn thận tự định giá chốc lát, mi tâm hơi cau: “Nước trên Thanh Tuyền sơn đích thật là vấn đề, bất quá nếu dùng để dâng cho phụ hoàng, ta có chút bận tâm sẽ lộng xảo thành chuyên.”


“Lộng xảo thành chuyên?”



“Không sai, đoạn thời gian gần đây, ta giúp đỡ khởi công xây dựng thủy cừ, căn bản không có quan tâm biến hóa trong triều, nhưng người trong triều lại thời khắc chú ý ta, nhất là trên Thanh Tuyền sơn nháo ra động tĩnh khá lớn, ta là người trung gian, khó tránh khỏi sẽ để người suy nghĩ nhiều vài phần.”


Nhất là tam đệ kia của hắn, gần đây thường xuyên tới tìm hắn nói chuyện, nét mặt tiếu ý dịu dàng, nhưng trên thực tế trong bông có kim, thực tại để người ứng phó mệt mỏi.

“Điện hạ là lo lắng có người làm khó dễ từ đó?”


“Không sai, ” Đoan vương gật đầu, “Phụ hoàng bên kia. . . Ngươi cũng biết, hắn gần đây mặc kệ là chuyện gì, đều thích miên man suy nghĩ vài phần, mà quan hệ thân cận của ta ngươi mọi người đều biết, nếu ta dâng nước suối Thanh Tuyền sơn lên , dù cho phụ hoàng không an tâm sử dụng, chỉ sợ cũng sẽ phong tồn.”


Chỉ cần hắn vừa đưa đồ lên, tam hoàng tử bên kia nhất định quấy rối.


Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nước trên Thanh Tuyền sơn kia đơn giản là làm ăn không vốn, ai còn ghét bỏ bạc phỏng tay?


Bọn họ không chiếm được, vậy thì hủy diệt, hoặc phong tồn ai cũng không thể dùng, phản chính với bọn hắn mà nói, không có tổn thất gì.


Tâm tư của Mục Trần Tiêu hơi trầm xuống một cái, Đoan vương ngại vì Thôi Diễm ở đây không có nói rõ, nhưng hắn đã lĩnh ngộ được ý tứ biểu đạt của đối phương.


“Điện hạ suy tính chu đáo.”


Thôi Diễm ở một bên nghe rất chăm chú, nhìn thấy Mục Trần Tiêu nhíu mày, trong lòng gấp đến độ vò đầu bứt tai, tướng quân hẳn là trù tính quốc gia đại sự, làm sao có thể để hắn vì chút chuyện nhỏ này mà phiền lòng được chứ?



“Điện hạ, Mục tướng quân, nếu như Đoan vương điện hạ đứng ra không thích hợp, vậy ta ra mặt thế nào?”


Mục Trần Tiêu và Đoan vương đồng thời nhìn sang, trong ánh mắt tràn đầy ngoài ý muốn vẻ.


Thôi Diễm rất khẩn trương, nét mặt lại làm bộ lạnh nhạt: “Người hai vị nghĩ xem, ta làm việc không chân chính cũng không phải một ngày hai ngày, hơn nữa, ta thường tặng thứ tốt cho hoàng thượng, nghe nói có nước tốt, nghĩ biện pháp tặng cho hoàng thượng cũng là chuyện đương nhiên.”


Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu cẩn thận tự định giá.


Đoan vương nhịn không được mở miệng: “Thôi Diễm, ngươi không phải từ trước chỉ để ý tiêu dao độ nhật, mặc kệ những chuyện khác sao?”


“Vậy phải xem chuyện đó là chuyện gì, chuyện Mục tướng quân gặp phải, ta nhất định phải đem hết toàn lực hỗ trợ.” Lúc Thôi Diễm nói chuyện, không khỏi quay Mục Trần Tiêu bắn một ánh mắt rất nóng bỏng.


Trong lòng Mục Trần Tiêu đột nhiên trầm xuống: “Vì sao ngươi làm như vậy?”


“Trong lòng ta kính phục Mục tướng quân, cho nên mới muốn vì người làm chút chuyện đủ khả năng, không có tư tâm khác.” Thôi Diễm nói ngôn từ chính nghĩa.


Hãy nhìn ở trong mắt Mục Trần Tiêu, lại càng khẳng định ý của hắn không ở trong lời.

Hắn nói không có tư tâm? Đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, hắn quả nhiên muốn lấy lòng cô nãi nãi, hôm nay làm như vậy, đơn giản chính là lôi kéo làm quen với hắn mà thôi.


Trong lòng Mục Trần Tiêu hiện lên một tia mây đen: Cô nãi nãi thông thấu, đặc biệt như vậy, nàng đáng giá xứng đôi với nam nhi tốt nhất thế gian này, Thôi Diễm còn chưa đủ tư cách!


“Chuyện này sẽ không phiền phức Thôi công tử.”



“Ta thực sự muốn giúp Mục tướng quân.” Thôi Diễm không khỏi thất lạc.


“Trần Tiêu, ta trái lại cảm thấy biện pháp này của Thôi công tử không tệ, thân phận của ta có thể kinh sợ người bên ngoài, thân phận của Thôi công tử đồng dạng một chút cũng không kém, thậm chí ở trong kinh thành còn vang dội hơn ta vài phần, hơn nữa chuyện trọng yếu nhất, hắn đứng ra, trong lòng phụ hoàng không sẽ nghi ngờ, các huynh đệ khác của ta cũng sẽ không xảy ra tay làm bậy.”


Thôi Diễm ở một bên liên tục gật đầu: “Mục tướng quân, ngươi đáp ứng đi, ta nhất định hỗ trợ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để sự tình xảy ra sai sót gì đâu. Ngươi còn có thể nói với bên ngoài rằng, là ta hiêu trương bạt hỗ, sau khi nghe nói trên Thanh Tuyền sơn có nước tốt, cứ muốn cường thủ hào đoạt, ngươi không có biện pháp, chỉ có thể đến đây xin giúp đỡ Đoan vương điện hạ, điện hạ cũng khuyên bảo không được, cuối cùng vẫn bị ta lấy được, sau đó quan hệ của chúng ta còn nháo đến cứng ngắt, kể từ đó, càng không ai hoài nghi.”


Nhãn thần của Đoan vương sáng ngời, dùng nhãn thần hoàn toàn mới đánh giá Thôi Diễm: “Thôi Diễm, người người đều nói sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi*, ngươi thật đúng là kẻ khác ngoài ý muốn.”


(Luna: * – kẻ sĩ đã không gặp ba ngày phải để người khác nhìn với con mắt khác)


Thôi Diễm gãi gãi mũi: “Điện hạ, ta không có bản lĩnh gì khác, vai không thể gánh tay không thể nâng, cũng không có lá gan ra chiến trường giết địch vệ quốc, nên nhìn thấy Mục tướng quân và người anh hùng như vậy, trong lòng không khỏi mọc lên kính phục nồng nặc. Lời nói cũng lưu loát, đầu óc cũng chuyển, nếu ta có chỗ nào không đúng, điện hạ cần phải thông cảm nhiều hơn.”


“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi giúp đỡ Trần Tiêu hoàn thành chuyện này, cái gì ta cũng không biết.”


“Hắc hắc, ta biết, có thể được Mục tướng quân ái mộ tán thành, điện hạ nhất định là người tốt.”


Tiếu ý của Đoan vương không khỏi cứng đờ: “Sau này khen ta, không được dùng hai chữ người tốt kia.”


“A?” Thôi Diễm hơi sửng sờ, người tốt không phải là từ khen rất tốt sao? Sao điện hạ còn không thích?


Quả nhiên, mao bệnh của đám cấp trên chính là nhiều, vẫn là Mục tướng quân tốt nhất!



Đọc truyện chữ Full