TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khí Nữ Mãn Thích
Chương 74: CHƯƠNG 74: NGUYÊN NHÂN THAY ĐỔI

CHƯƠNG 74: NGUYÊN NHÂN THAY ĐỔI

Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh, tịch yến cũng đến, đương nhiên tịch yến này Tiết Triệt cũng phải từ quân doanh trở về để tham gia. Các viện đều ầm ĩ việc này, tuy có người đi người không thế nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Xã hội xưa nay đều bất công, tuy thứ nữ không được tham gia cung yến thế nhưng thứ nam lại vẫn có thể. Đó còn chưa nói đến Tiết Triệt không có đích nam nữa.

Tiết Nhu mặc một bộ giao lĩnh [Lạc Trì Uyên] đạm lam sắc, đồ án ba cành hoa thiên điểu thêu từ phần bụng trên kéo dài ra vai trái rồi ngừng lại ở tay áo. Váy thuần sắc, lại có chút phồng rồi chiết thắt lưng để nàng trở nên thanh thoát hơn, nhìn không ra nàng có chút ốm hơn những người khác.

Nàng ngồi trước gương để Thu Thủy vấn tóc cho mình. Tay nàng cầm lấy hộp phấn trắng dặm ra tay rồi dặm nhẹ lên phần má, để người khác nhìn thấy bản thân gầy gò.

Thanh Sơn chống cầm ngồi ở bên cạnh không ngừng trầm trồ: “Nga, tiểu thư, người lúc nào học được những thứ này rồi. Trông người không những ốm đi, còn sinh ra thêm vài phần bệnh khí nữa.”

Thu Thủy bĩu mỗi khinh bỉ trong lòng, thế nhưng vẫn chung thủy không nói chút gì. Nữ nhân đương nhiên là muốn bản thân xinh đẹp rồi, đây. . .Ai, sợ là có thanh danh đẹp hơn đi nữa cũng gả không đi được.

Nhìn thấy biểu hiện của Thu Thủy, Tiết Nhu chỉ phì cười đáp Thanh Sơn: “Không hiểu sao ta lại thích cách trang điểm này a, ngươi mặc ta đi.” Nói xong nàng lại cầm than được làm thành cây bút, tô một quầng thâm nhàn nhạt ở dưới hai mắt. Nếu hiện nàng xỏa tóc còn vận bạch y, hắc hẳn dọa khóc người rồi.

Lúc này có nha hoàn bước vào thúc giục, Thu Thủy cũng không có bao nhiêu tâm tư trưng diện cho Tiết Nhu, vì vậy tiếng thúc giục này để nàng càng có cớ qua loa. Tùy tiện cắm một cây trâm gỗ điêu khắc mua ở dọc đường liền bảo xong rồi.

Thanh Sơn nhíu mày không đồng ý nói: “Như thế này sao được a. Tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, lần này được tiến cung không biết còn lần sau hay không, phải nhanh cơ hội này bắt được tâm một nam tử chứ.”

“Lão gia thúc giục rồi, làm sao có thể tiếp tục trì hoãn a.” Thu Thủy nói như bản thân làm vậy là hoàn toàn có lý do.

Thanh Sơn lập tức bị chặn miệng. Tiểu thư không có chỗ đứng trong phủ, không thể lấy lý do trưng diện mà trì hoãn thời gian tiến cung của tất cả mọi người được.

Thúy Liễu che miệng cười hì hì nói: “Tiểu thư nhà chúng ta sớm đã xinh đẹp, cho dù không dùng phấn nước yên chi vẫn là xuất sắc hơn người.”

“Ngươi cũng nhìn không thấy.” Thu Thủy lầm bầm lại một câu, chế giễu Thúy Liễu nịnh nọt Tiết Nhu.


Tiết Nhu cũng không quá lưu ý, biết rõ hôm nay nàng sẽ bị thái hậu lưu ý nhưng nữ nhi của một giáo úy nhỏ, lại còn là thứ nữ làm sao có thể ăn vận xinh đẹp hơn đích nữ cùng thứ nữ của những quan viên phẩm cao hơn phụ thân mình được.

“Nga, vì sao lại nói như vậy?” Tiết Nhu rất hiếu kỳ nên cũng mở miệng hỏi.

Thúy Liễu hàm tiếu, gương mặt hơi nâng lên hướng về phía đám người Tiết Nhu thật lòng nói: “Đẹp không chỉ là vẻ bên ngoài, vì vậy tuy nhìn không thấy Thúy Liễu có thể qua giọng nói cước bộ đoán được tiểu thư là một người rất xinh đẹp.”

“Ngươi từng gặp qua người đẹp sao?” Thanh Sơn trêu chọc nàng phản lại một câu.

Thúy Liễu khẽ lắc đầu, đáp: “Nghe cước bộ của tiểu thư rất nhẹ lại có trực tự nhất định là một thiếu nữ thon thả. Còn có âm thanh, tuy có chút khàn khàn nhưng lại sinh ra cảm giác khả ái cho người nghe. Không biết người khác thế nào, với Thúy Liễu tiểu thư người là xinh đẹp nhất.”

“Thật dẻo miệng.” Nhìn Tiết Nhu cười tít mắt, Thu Thủy dẩu môi không vui nói. “Chẳng phải là vì tiểu thư cứu ngươi sao?”

“Đúng, đó cũng là một loại đẹp.” Thúy Liễu rất thẳng thắng, cũng chẳng ngại Tiết Nhu sẽ vì vậy mà không vui, do nàng khen Tiết Nhu đẹp chỉ vì nàng ta cứu mình.

“Là đại thiếu gia mang ngươi về, nào phải tiểu thư.” Thanh Sơn cũng cảm thấy miệng của Thúy Liễu quả thực rất lợi hại.

“Nhưng tiểu thư là ngươi mang ta đến Yên Hà trai, xưa nay lại chưa từng to tiếng quát nạt hạ nhân, đó cũng được xem lại một cái đẹp.” Thúy Liễu vẫn bảo trì nụ cười rất tươi để đáp trả mọi câu hỏi.

Tiết Nhu hàm tiếu không đáp, đứng dậy mang theo Thanh Sơn cùng Thúy Liễu tiến cung. Sở dĩ nàng làm như vậy là bởi vì nàng muốn xem gan của Thu Thủy to đến cỡ nào, nàng không ở thì dám lộng hành đến mức nào.

Nha hoàn không thể tiến cung, nhưng vẫn phải đi cùng rồi chờ ở mã xa trường, mang theo hai người để Thanh Sơn đỡ phải cô tịch. Thanh Sơn theo nàng ủy khuất không ít, nàng nhất định phải bồi thường cho thỏa đáng mới thôi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Chung Hạng Siêu nôn nóng sớm đã muốn đến Tiết phủ để đi cũng Tiết Nhu, thế nhưng bị Chung Lâm mạnh mẽ kéo tiến cung, vì vậy hiện hắn đang ở chỗ thái hậu ngồi ngây ngốc. Bên tai vang lên âm thanh cười nói của thái hậu cùng Lạc Bích Nhu nhưng hắn nào nghe lọt từ nào, mắt chỉ tập trung nhìn về phía cửa như sớm muốn rời đi vậy.


Thái hậu thấy như vậy liền gọi: “Siêu, ngươi còn ngồi đó làm gì, Nhu nhi ngồi với lão nhân gia ta đã sớm buồn chán rồi, ngươi mau đưa nàng đi dạo chút đi.”

Mặt của Lạc Bích Nhu nóng lên, hơi cúi ngượng ngùng nói: “Thái hậu, người nói đi đâu rồi, Nhu nhi lúc nào nói như thế.”

“Nãy giờ ai gia nói gì ngươi cũng chẳng nghe, chỉ lo nhìn Siêu, còn bảo không phải đi?” Thái hậu nhỏ giọng hiền từ nói với Lạc Bích Nhu, “Ai gia đang tác thành các ngươi a, còn không mau nắm chặt cơ hội.”

Câu nói kia rất nhỏ nhưng lại để mặt của Lạc Bích Nhu hồng thêm vài phần, nàng khẽ gật đầu.

Thấy vậy thái hậu mới phóng to giọng, mượn cớ nói: “Muốn không nhận già cũng không được rồi, ai gia muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi cũng đều lui xuống đi.”

Đương nhiên câu này của thái hậu cũng cắt đứt luôn cái há miệng muốn phản đối của Chung Hạng Siêu. Hắn chỉ biết chấp tay hành lễ cáo lui rồi nhanh chóng chạy ra cung môn.

Lạc Bích Nhu được nuôi dưỡng hệt nhưng một thái tử phi thực thụ, vì vậy lúc này tuy cước bộ của Chung Hạng Siêu là nhanh nhưng lấy một thân phì nhục kia cũng nhanh không được bao nhiêu mà nàng cũng đuổi theo không kịp.

“Siêu, đợi ta.” Nàng cực khổ gọi.

Chung Hạng Siêu hắc lại một hơi thật mạnh thật nặng, dừng bước xoay người lại nhìn nàng, đồng thời bất mãn nói: “Lần trước ta nói rất rõ ràng rồi, Nhu nhi vẫn chưa hiểu sao?”

“Ta. . .” Lạc Bích Nhu cắn môi bức không ra lời nào.

“Chúng ta từng bỏ lỡ không cách nào vãn hồi được nữa.” Chung Hạng Siêu cau mày rất bất đắc dĩ, hắn không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như thế này.

“Làm sao lại không thể, hiện tại chẳng phải là có thể rồi sao?” Đều là do hắn, nếu lúc đầu hắn triển lộ năng lực nàng đầu cần làm như vậy. Hiện tại trọng sinh, Tiết Nhu lại không đáp ứng gả đương nhiên là có thể làm lại từ đầu rồi.

“Chuyện lúc trước ta cũng có phần sai, vì vậy ta không nhắc đến nữa. Thế nhưng từ nay về sau vẫn như trước là được rồi.” Sớm biết trước lúc đầu đừng làm, nay nói muốn bắt đầu lại là bắt đầu thế nào? Để Chung phủ lụi tàn như trước nữa sao?


Đừng nói hiện tại lòng hắn có Tiết Nhu, cho dù là không có, hắn cũng sẽ không trở về đường cũ. Nghĩ tới đây, đột nhiên lòng hắn nhấc lên trên cổ họng chặn lại những câu hắn sắp nói ra miệng.

Hắn còn chịu không nỗi, vậy A Nhu bên kia. . .

Trái tim hắn bắt đầu run rẩy.

Không, sẽ không đâu.

Hắn là vì Chung phủ lụi tàn, phụ thân cùng ca ca bỏ mạng vì hành động ngu xuẩn của mình, còn nàng thì không. Nàng chỉ hận hắn thay lòng, hận hắn không giữ lời hứa, tuyệt đối sẽ không ôm khư khư chuyện cũ đến già.

Chỉ là hắn đánh giá Tiết Nhu quá thấp rồi, nàng thực sự ôm chuyện này khư khư đến già, còn muốn, nếu đầu thai mang theo luôn nữa kia. Nếu hắn muốn quay lại với nàng, trừ phi là đổi dung.

“Không được, không thể như trước được nữa.” Lạc Bích Nhu có chút cao giọng. Thấy Chung Hạng Siêu đột nhiên có biểu hiện cứng đờ, nàng bước ra vài dừng ở trước mặt hắn.

Chung Hạng Siêu lấy lại bình tĩnh, tự trấn an bản thân xong lại nâng mắt nhìn người trước mắt. Mắt thấy vẻ mặt thành khẩn của đối phương, bao nhiêu phần thật hắn cũng không buồn đoán nữa, “Ta đã nói cùng Huân rồi, hắn thực sự có tình cảm với nàng nhất định sẽ thú nàng. Nếu Huân hắn vẫn không chấp nhận vậy nàng nên tìm nam nhân khác tốt hơn. Ta không phải loại nam nhân vì công danh, nên nhất định không phù hợp với nàng đâu.”

Lạc Bích Nhu lắc đầu, khóe mắt trực trào lệ trong rất đáng thương, chỉ là người trước mắt hình như chẳng chút động lòng nào. “Ta không muốn.”

Nàng biết rõ, nói đến yêu nàng sâu đậm, vì nàng làm đủ mọi chuyện ngốc trừ Chung Hạng Siêu ra thì chẳng còn ai. Đại đa số đều là hiếm lạ nàng xinh đẹp, gia thể hiển hách, sau này cũng nhất định sẽ chán thôi. Vì vậy nàng không muốn từ bỏ cọc hôn sự tốt như vậy.

Hách Liên Huân đi từ xa xa đã nghe được âm thanh rít lên mang theo đau lòng của Lạc Bích Nhu liền bước nhanh đi về hướng này. Còn chưa đến nơi hắn đã lên tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì? Siêu, ngươi khi dễ Nhu nhi?”

Hắn vốn là tìm Chung Hạng Siêu thương lượng một ít thứ, không nghĩ đến lại thấy cảnh này. Trước nay đâu có như vậy, nhất định lại là vì nữ nhân kia.

“Huân, ngươi xem hắn.” Một giọt lệ châu từ khóe mắt của Lạc Bích Nhu rơi xuống, nàng nhìn Hách Liên Huân cáo trạng.

“Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì rồi, Nhu nhi khóc rồi này.” Hách Liên Huân thật không thể hiểu nỗi đến cùng xảy ra chuyện gì để Chung Hạng Siêu thay đổi lớn như vậy. Lúc trước chỉ cần nhìn thấy Lạc Bích Nhu hơi chau mày hắn đã nhảy cẩn lên hệt như đại họa lâm đầu rồi, thế mà lúc này đây ngoài trừ phiền lòng ra thì trên sắc mặt cùng nhãn thần kia hắn nhìn không ra gì nữa.

“Là nàng không hiểu.” Chung Hạng Siêu cũng chẳng muốn giải thích nhiều, giải thích người ta cũng chẳng hiểu. Lúc này hắn đang gấp gáp ra ngoài tìm A Nhu lại bị chẳng lại nói những vấn đề mà hắn từng nói không dưới năm lần, đây để hắn khó chịu mà âm thanh cũng theo đó có chút lớn.


Hách Liên Huân lạnh mắt nhìn Chung Hạng Siêu một lúc mới mở lời, “Ta thấy là do ngươi khó hiểu. Chuyện này xem như thôi, cùng ta đến thư phòng một lát đi.” Nói xong hắn lại để Lạc Bích Nhu ở nơi đó, chỉ căn dặn cung nhân đưa nàng đi dạo.

“Chẳng phải ngươi còn bận rộn sao?” Chung Hạng Siêu không hiểu hỏi. Lúc sáng hắn tiến cung, có ghé thăm Hách Liên Huân nhưng hắn bận rộn đón tiếp sứ thần, vì vậy không có lưu lại.

Hách Liên Huân trầm mặc không đáp chỉ xoay người rời đi. Chính sự hắn không muốn ở ngoài nói lung tung, lại nói bên ngoài không an toàn, cũng chẳng biết có bao nhiêu nhãn tuyến.

“Huân.” Vốn nghĩ Hách Liên Huân sẽ lấy lại công đạo cho nàng, nay lại trở thành thế này.

Hách Liên Huân dừng bước nhưng chẳng quay đầu lại, “Nhu nhi tự đi dạo trước, ta bận rộn, rảnh rỗi lại đến tìm nàng.”

Chung Hạng Siêu nhìn nhìn sắc trời rồi cũng đi theo Hách Liên Huân. Hắn trọng sinh, do đó có một chút chuyện liền có thể rất nhanh có giải pháp. Hành động của Hách Liên Huân để hắn đoán được bảy tám phần vì vậy cũng không có tiếp tục dây dưa hay phản đối nữa.

Lạc Bích Nhu nhìn hai người rời đi không ai để ý đến mình, tay túm chặt khăn, làm cho chiếc khăn trong tay biến dạng. Nhìn ra được Hách Liên Huân xưa nay chỉ biết đến công sự mà thôi, nếu nàng không phải cùng hắn là thanh mai trúc mã, nhất định hắn sẽ không liếc mắt nhìn đến nàng.

Còn Chung Hạng Siêu. . .

Tiết Nhu Tiết Nhu lại là Tiết Nhu, vì sao cả hai đời nàng cũng sẽ thua tiện tì kia? Đến cùng hắn vì áy náy náy với nàng ta hay thực sự yêu thích nàng ta rồi?

Không, nàng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Nàng đưa tay vuốt ngực, tận lực để bản thân bình tĩnh trở lại.

Lần này, nàng tuyệt đối không để Tiết Nhu bước chân vào Chung phủ nửa bước. Với tình thế trước mắt, Tiết Nhu không phải tình địch của nàng, vì vậy nàng ở bên tai thái hậu thổi chút gió, cố ý để thái hậu để Tiết Nhu dự yến. Nhân cơ hội này, nàng tiếp cận nàng ta, lại thổi chút gió để nàng ta bài xích chung Hạng Siêu vậy là xong.

Đời trước nàng cực thảm, Chung Hạng Siêu thua trận Đàm thị quy y cửa phật không màn thế sự, nàng một mình trong phủ quản lý mọi thứ. Hạ nhân ngoại mặt là sợ nàng, thế nhưng lại sau lưng âm thầm chống đối.

Thái hậu từ trần nàng mất đi một chỗ dựa, Lạc gia lại không xem trọng nàng nên từ chối qua lại. Hách Liên Huân đăng cơ, thê tử của hắn lại ghen ghét nàng, nơi nơi tìm cách khi dễ nàng còn không nói, mặc người khác làm nhục nàng, đến một tên hoạn quan cũng dám đùa giỡn nàng. Nàng thực sự sống không bằng chết.

Vì vậy nhân cơ hội trọng sinh này nhất định phải quay lại với Chung Hạng Siêu, như vậy tiền đồ sau này của nàng mới không còn lo lắng nữa. Nàng phải nghĩ cách để lấy được lòng hắn mới được.


Đọc truyện chữ Full