TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 7: 7: Xuất Ngũ 2


Hừa Đào và Tiểu Nam ngồi xe lửa suốt hai ngày nên cũng rất mệt mỏi, ngay cả tâm trạng ăn cơm chiều cũng không có chỉ muốn rửa mặt rồi chạy nhanh đi nghỉ ngơi, hôm nay cô quá đuối, còn Triệu Vệ Quốc muốn đi mua cơm cô cũng không ngăn cản, nhưng bây giờ nội tâm cô nổi lên sự nghi hoặcNguyên chủ là mang theo đứa nhỏ đi tùy quân nhưng hiện tại tình huống này không giống như hoàn cảnh sinh hoạt của tùy quân, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì“Tiểu Nam ngoan, ngồi ở đây chơi một lát, mẹ đi nấu nước ấm lau mình cho Tiểu Nam đươc không?” Hứa Đào đem Tiểu Nam ngồi ở giữa nhà cho dễ quan sát, dịu dàng thương lượng với Tiểu Nam đồng thời cô cũng đánh giá một chút bố cục cùng cách bày trí trong căn nhà.

Đối diện với hoàn cảnh lạ lẫm Tiểu Nam có chút không thích ứng nhưng vẫn không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà Hứa Đào đã bài, chỉ là tầm mắt của bé luôn dõi theo thân ảnh của Hứa Đào rồi lơ đãng nhìn nhìn căn phòng.

Thời tiết thành phố Dương Thành thập phần nóng bức, Hứa Đào mở vòi nước tẩy sơ bản thân lại nghĩ đến Tiểu Nam vừa với sinh bệnh, cô cầm cái thau nhôm hứng một ít nước bỏ lên bếp nấuHứa Đào chưa từng sử dụng qua lò than nhưng có thấy cách sử dụng qua phim ảnh nên cô tìm kiếm trong phòng ít báo giấy cũ, dùng que diêm bậc lửa đốt, cuối cùng lò than cũng chậm rãi cháy lên.


Triệu Vệ Quốc ra ngoài cũng nhanh trở lại, anh không yên tâm để Hứa Đào và Tiểu Nam ở nhà một mình nên ra cửa một một ít đồ liền nhanh chóng trở về, vừa lúc Hứa Đào đã đem chính mình và Tiểu Nam thu thập sạch sẽ.

“Anh mua một phần cà tím xào với canh thịt bò, bánh bao lúc nảy mua còn dư lại ăn chung với đồ ăn này đỡ đói trước.

” Triệu Vệ Quốc từ trong bếp cầm ra hai cái chén, đem đồ ăn trong hộp nhôm đổ ra.

“Được” Từ lúc tỉnh lại trên xe lửa bản thân Tô Đào thân kinh bách chiến, hơn nữa trước đó cô đã ăn bánh bao lót dạ nên hiện tại không thấy đói, nhưng có Tiểu Nam nên cô an bài cho bé ngồi xuống ăn cơm chiềuBa người từ xa lạ đối phương cứ như vậy ngồi xuống cùng nhau ăn cơm chiều, đồng thời sự nghi hoặc của Hứa Đào đối với Triệu Vệ Quốc cũng bị ngả bài trên bàn cơmTriệu Vệ Quốc biểu tình trịnh trọng nghiêm túc mà mở miệng: “Anh có điều muốn nói”“Chuyện gì?” Hứa Đào trong lòng thở dài, sắc mắt không thay đổi mở miệng dò hỏiTriệu Vệ Quốc rũ mắt trầm mặt, sau đó nhẹ nhàng cười gượng gạo, ngữ khí thập phần mất mát: “Anh đã xuất ngũ”.


Hứa Đào không hiểu biết nhiều lắm về công việc của quân nhân nhưng cô biết thời đại này quân nhân không nhiều lắm, đặc biệt Triệu Vệ Quốc có công huân lại có lý lịch quân nhân, khả năng đột nhiên cưỡng chế xuất ngũ là không lớn, chắc chắn bên trong đã xảy ra sự tình gì rồi.

Trong tiểu thuyết chỉ miêu tả phần lướn về tình cảm và con đường sự nghiệp của nam chủ Triệu Lệ Nam, không thấy có nhiều tình tiết về Triệu Vệ Quốc nên cô không thể biết được sự tình bên trong thế nào, lúc này nghe Triệu Vệ Quốc nói làm Hứa Đào có chút ngoài ý muốn, ngược lại nghe vậy cảm giác bất an tồn tại từ lúc trong bệnh viện khiến cô được thả lỏng.

“Từ ba tháng trước sau khi xong nhiệm vụ lúc ấy chân trái bị thương rất nghiêm trọng, kết quả giám định thương tích vừa mới có hôm qua, tuy rằng không có ảnh hưởng gì nhưng tiếp tục tham gia quân ngũ thì không được, lãnh đạo cũng an bài cho anh về quê làm công an nhưng anh đã từ chối” Ngữ khí của Triệu Vệ Quốc nghiêm túc lại thập phần bấc đắc dĩ, đồng thời lo lắng Hứa Đào có ý kiến về quyết định của anh.

.


Đọc truyện chữ Full