TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 29: 29: Nắm Tay 2


“Không có gì cả, chỉ là tay bị gãy xương phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi một thời gian”.

“À…” Nghe xong Hứa Đào yên tâm không ít, cánh tay không yên phận đưa ra nắm lấy vạt áo Triệu Vệ Quốc: “Sợ bị ngã” Hứa Đào thật sự đầu hàng với con hẻm tối nhem, rõ ràng ban ngày đi bình thường tới tối thì đen như mực, con đường lại không bằng phẳng, không cẩn thận có thể bị ngã ăn phải phân chó bất cứ lúc.

“……” Triệu Vệ Quốc đối với việc này cũng không có ý kiến gìHứa Đào nắm vạt áo Triệu Vệ Quốc cũng không có tác dụng gì, mới đi được hai bước dường như chân dẫm phải chỗ lồi lõm của con hẻm (ổ gà), thiếu chút nữa nhào lộn, theo bản năng hoảng sợ hét lên: “A!”“Không sao chứ” Triệu Vệ Quốc thì bình thường, nam nhân cao lớn dù ôm Tiểu Nam nhưng vẫn nhẹ nhàng bước đi, nghe âm thanh Hứa Đào liền đem người đỡ lấy.

May mắn là Triệu Vệ Quốc đỡ lấy bả vai cô, không thì đã bị ngã quăng ăn phải phân chó rồi, “Không sao”.


“Đường ở đây không được bằng phẳng lắm” Đôi mắt nam nhân ở trong bóng đem vẫn tinh tường, anh nhìn Hứa Đào một cái, đổi sang tay trái ôm Tiểu Nam, còn tay phải thì bắt lấy tay Hứa Đào: “Để anh nắm tay em”.

Tay Hứa Đào bị Triệu Vệ Quốc nắm lấy, lòng bàn tay của nam nhân thật to và rộng thậm chí có chút thô ráp, Hứa Đào cảm thụ bàn tay được vây quanh một bàn tay của nam nhân nên có chút ngượng ngùng nhìn Triệu Vệ Quốc, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, bàn tay cứ như vậy bị người đàn ông này giữ chặt không nói nên lời.

Ngược lại Triệu Vệ Quốc nắm tay Hứa Đào cũng không nghĩ gì nhiều, anh chỉ lo cô không quen đi đường ban đêm sợ cô bị ngã nên đem cô nắm lấy, đột nhiên độ ấm bàn tay mềm mại một đường truyền đến lòng ngực anh.

Cũng không biết nguyên nhân vì ban đêm trời nóng hay độ ấm tỏa ra từ bàn tay của Hứa Đào, Triệu Vệ Quốc có chút khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

“Con hẻm này không có đèn, anh có thể nhìn thấy rõ sao?” Hứa Đào đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

“Thấy rõ” Triệu Vệ Quốc nhẹ giọng đáp lại, xác thật so với ban ngày thì ban đêm mắt anh thấy rõ hơn nhiều, giống như giờ phút này tuy không có đen nhưng anh mơ hồ có thể thấy rõ đường nhỏ ở con hẻm này.

Hứa Đào chỉ nói giỡn nhưng lại nhận câu trả lời ngoài dự đoán “Thật sự có thể nhìn thấy rõ như vậy sao”“Anh có năng lực vào ban đêm có thể nhìn rõ hơn người khác một chút”“………” không phải là mang kính xuyên đêm đó chứ, trách không được anh vừa ôm Tiểu Nam, vừa nắm tay cô mà vẫn bước đi bình thản.


Hứa Đào chỉ bĩu môi trầm mặc, may mà đường về nhà không xa lắm, một nhà ba người không bao lâu liền đến nhà.

“Tiểu Nam ngủ rồi anh trực tiếp đem con vào giường luôn đi” Về đến nhà liền bật đèn lên, Hứa Đào nhìn Tiểu Nam vẫn như cũ dựa vào vai Triệu Vệ Quốc ngủ say, thậm chí miệng còn chảy nước miếng đáng yêu không cưỡng lại được.

“Được” Triệu Vệ Quốc gật đầu, tay chân nhanh lẹ đem Tiểu Nam đặt lên giường.

Đứa nhỏ thường ngủ rất ngon giấc, một khi đã chịu ngủ rồi thì dù bên ngoài trời sớm chớp ầm ầm cũng không không hay biết, dù vậy cũng không thể mạnh bạo đặt xuống mà Hứa Đào cùng Triệu Vệ Quốc theo bản năng nhẹ nhàng đặt bé xuống.

Hứa Đào thấy Triệu Vệ Quốc thay quần áo cho bé thì xoay người đi đến phòng bếp từ bình thủy đổ ra chút nước ấm, sau đó nhún khăn lau mình cho Tiểu Nam.


Vì ban sáng mới đi chợ về, giữa trưa lại chơi bùn bắt con giun, đi đến Diệp gia lại nhảy nhót một hồi ra không ít mồ hôi nên cô định cho bé về nhà tắm rửa một phen nhưng lúc này tiểu gia hỏa lại ngủ mất.

Hứa Đào cũng không thể vì thói quen sạch sẽ của mình mà đi đánh thức bé, chỉ có thể lau mình cho bé.

Lau xong cho Tiểu Nam Hứa Đào đi tới phòng bếp chuẩn bị nấu thêm nước ấm, trong nhà chỉ có một cái bình thủy, đã lau mình cho Tiểu Nam rồi, giờ muốn tắm rửa thì cô phải tự mình nhóm lửa nấu nước lần nữa.

.


Đọc truyện chữ Full