“Ngươi làm càn!”
Sau khi phản ứng lại, Tô Xán thốt lên một tiếng phẫn nộ, hắn đang định tiến về phía trước, Vệ Hạ liền nhấc chân đá vào hai chân Tô Xán, Vệ Uẩn ngồi trên kim tọa, lẳng lặng nhìn hắn: “Bệ hạ, tốt nhất ngài không nên vọng động, Bắc Địch có mối thù gia tộc với ta, chắc ngài vẫn còn nhớ chứ?”
Gần như tất cả hoàng tử Bắc Địch đều từng lên chiến trường, thời điểm Tô Xán còn chưa đăng cơ đã gặp mặt Vệ Uẩn.
Chỉ là khi đó Vệ Uẩn vẫn là thiếu niên đi theo phía sau phụ huynh phất cờ hò reo, hiện giờ Vệ Uẩn lại đang ngồi trên kim tọa phía trên, lạnh mặt đối diện với hắn.
Trong nháy mắt Tô Xán liền phản ứng lại Vệ Uẩn là nhân vật như thế nào, sau khi bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Hoàng đế Đại Sở các ngươi là người như thế nào, ngươi còn không rõ sao? Hiện giờ ngươi đánh tới đây, cho dù ta triệu hồi Tô Tra trở về, ngươi cũng không quyết định được sự sống chết của mình, bán mạng vì một hôn quân như vậy, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Vệ Uẩn cong khóe miệng: “Bệ hạ đúng là xảo ngôn, cho dù đi đến giờ phút này cũng không quên châm ngòi ly gián. Đáng tiếc, người Vệ mỗ bảo vệ không phải tên cẩu hoàng đế kia. Nếu là hoàng đế, xác thật ta sẽ có vài phần động tâm.”
Sắc mặt Tô Xán khó coi đi vài phần, Vệ Thu đi vào, lạnh lùng nói: “Hầu gia, bên ngoài đều đã dọn dẹp sạch sẽ, bên trong hậu cung có mấy hoạn quan che chở nên cung phi không chịu đến đại điện.”
“Nha” Vệ Uẩn gật đầu: “Vừa vặn, ta cũng thiếu vài người động thủ.”
Nói xong, hắn đứng dậy, đi ra ngoài: “Đưa tất cả bọn họ tới quảng trường đi, người nào phản kháng, lập tức châm lửa thiêu sống.”
Nghe được lời này, Tô Xán đột nhiên ngẩng đầu, Vệ Uẩn nhìn về phía Tô Xán, mỉm cười nói: “Đã quên nói với bệ hạ, Vệ Uẩn ta không học được cách làm người quang minh lỗi lạc của Vệ gia, nhưng thủ đoạn của người Bắc Địch, ta lại rất có hứng thú. Ở trong cung của bệ hạ hiện giờ tổng cộng có mười hai người thừa kế, 31 vị cung phi, nửa canh Vệ mỗ sẽ hành quyết một người, bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Tô Xán run rẩy thân mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, Vệ Uẩn đột nhiên nhớ tới: “Thái Hậu quý quốc hiện giờ đã gần 70 đi?”
“Vệ Uẩn!”
Rốt cuộc Tô Xán không có cách nào nhịn được, đột nhiên đứng dậy, lại bị Vệ Hạ đè vai trực tiếp ấn xuống mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, Vệ Uẩn bình tĩnh nhìn hắn.
Tô Xán hiếu chiến, sau khi hắn đăng cơ, Bắc Địch mới khai chiến toàn diện, Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào giọt máu của Tô Xán, chậm rãi nói: “Tô Xán, thời điểm ngươi bắt đầu khai chiến đã phải xác định, tất cả mọi cuộc chiến đều sẽ gây ra núi thây biển máu chồng chất, cho dù ngươi là đế vương cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi.”
Nói xong, Vệ Uẩn giơ tay nói: “Đi ra ngoài, đánh hắn tỉnh lại cho ta, chúng ta đi xem thiên đăng. Một canh giờ một người, khi nào hắn viết thư triệu Tô Tra trở về lúc đó ta mới dừng tay.”
Vệ Hạ Vệ Thu nhận lệnh, kéo Tô Xán ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng nữ nhân khóc, tiếng nam nhân chửi bậy, tiếng binh lính quát mắng và tiếng thét chói tai.
Tất cả thanh âm chồng chéo lên nhau, Vệ Uẩn ngồi trên kim tọa, thần sắc như chết lặng.
Đại điện Bắc Địch rất lạnh lẽo, u ám, hắn cảm thấy bản thân mình phảng phất như đang ở trong địa ngục, bên ngoài là tiếng ác quỷ cười vui, mà hắn lại là con ác quỷ lớn nhất.
Bàn tay hắn máu tươi đầm đìa, nội tâm xấu xa dơ bẩn, nếu thực sự có âm dương, hắn sợ mình sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.
Nhưng hắn không có cách nào khác.
Hắn chỉ có hơn hai ngàn người, muốn trấn trụ toàn bộ vương đình Bắc Địch, nếu không huyết tẩy một lượt sẽ không thể khiến cho toàn bộ quân địch sợ hãi, không nhẫn tâm ngược lại sẽ bị bọn chúng phản công.
Vương đình này đã sớm biến thành một cái hố thật lớn, hắn ở bên trong, không phải ngươi chết thì chính là ta sống.
Nhưng mà nơi này thật sự quá lạnh quá tối, hắn nghe tiếng nữ tử kêu thảm thiết ở bên ngoài, nhịn không được nhắm hai mắt lại. Cả người hắn run rẩy, chỉ có duy nhất một thứ có thể khiến hắn cố gắng chống đỡ.
Bộ dáng Sở Du bạch y phấp phới đứng trên tường thành nhìn theo đã khắc sâu vào trong đầu hắn.
Nàng đang đợi hắn.
Hắn nhất định phải cứu nàng.
Không biết qua bao lâu, Vệ Thu từ bên ngoài bước vào, nâng ngọc tỷ và thánh chỉ Bắc Địch nói: “Hầu gia, Tô Xán đã viết rồi.”
Vệ Uẩn nâng mắt lên, gật đầu, chết lặng nói: “Đưa đi đi.”
Khi thánh chỉ của Tô Xán đang trên đường chạy ra tiền tuyến, rốt cuộc Tô Tra cũng khởi xướng đợt tiến công cuối cùng.
Đỉnh núi thành Phượng Lăng đã bị thâu tóm hơn phân nửa, chỉ còn một tòa thành lũy canh giữ trên núi. Người của Tô Tra đóng quân dày đặc trên núi Phong Long, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Phượng Lăng.
Sở Du nhìn bọn họ di chuyển dụng cụ công thành lên núi, Cố Sở Sinh đứng bên người nàng, nhíu mày nói: “Bọn họ muốn làm một kích cuối cùng.”
“Thiên Thủ Quan đã được bảo vệ.”
Sở Du bình tĩnh nói: “Tô Tra nóng nảy rồi.”
Cố Sở Sinh gật đầu, Sở Du nhìn binh lính rậm rạp phía dưới, trong lòng có dự cảm.
“Cố Sở Sinh” Nàng bình tĩnh mở miệng: “Có phải ngươi thật sự thích ta hay không?”
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, sau đó hắn không chút do dự nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi biết không” Sở Du cười khẽ thành tiếng: “Ta luôn cảm thấy, đời trước ngươi thiếu nợ ta.”
Cố Sở Sinh rũ mắt không nói chuyện, hắn hiểu ý Sở Du.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Sở Du lại nhớ tới khoảng thời gian hoang đường thống khổ của đời trước. Hắn gian nan lên tiếng: “Có lẽ vậy.”
“Ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ không so đo chuyện đời trước nữa.”
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, Sở Du lẳng lặng quan sát dưới chân núi, bình tĩnh nói: “Nếu ta chết, ngươi đáp ứng ta, nhất định phải cứu Tiểu Thất trở về, hợp tác với đệ ấy, bảo vệ Đại Sở.”
Đời trước văn Cố võ Vệ, đời này cũng nên như thế.
Nhưng mà nghe được lời này, trong mắt Cố Sở Sinh lại mang theo hỏa khí, hắn nhìn nàng, khóe môi khẽ cười ra tiếng.
“Nếu nàng chết” Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Đời này, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Sở Du giương mắt, thấy Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay, trong mắt mang theo sự phẫn nộ và sợ hãi.
Đời trước Sở Du chết trước mặt hắn, hắn thống khổ hai mươi năm.
Đời này, hắn không muốn trải qua những ngày tháng như vậy, nếu nàng chết, hắn còn sống để làm gì?
“Ta nói cho nàng biết” Cho dù là trẻ nhỏ cũng có thể nghe ra sự sợ hãi từ trong thanh âm của hắn: “Nếu nàng chết, ta sẽ không bỏ qua cho Vệ gia, sẽ không bỏ qua Sở gia, bất kể người nào nàng yêu mến, một người ta cũng không bỏ qua!”
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau, nàng cười khẽ thành tiếng: “Ngươi thật sự rất tự mãn.”
Khi niên thiếu Cố Sở Sinh cảm thấy mình có thể san bằng núi sông.
Hiện giờ đại khái hắn cũng cảm thấy như thế.
Sở Du không chút kỳ quái khi Cố Sở Sinh có thể tin chắc như vậy, nàng xoay đầu đi, nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói: “Không nghĩ ta chết thì cứ nói chuyện đàng hoàng, hà tất gì phải như vậy?”
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, một lát sau, hắn từ từ hạ vai xuống, buông nắm tay ra.
Sở Du uống ngụm rượu, xoay người tính toán rời đi, Cố Sở Sinh bất chợt mở miệng: “Ta không muốn nàng chết.”
Sở Du cầm túi rượu, có chút kinh ngạc quay đầu lại, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nàng, lặp lại lần nữa: “Ta không muốn nàng chết.”
Sở Du không nói chuyện, sau một hồi, nàng nhẹ nhàng cười, nâng túi rượu xoay người rời đi.
Tới nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng công thành, Sở Du đã sớm chuẩn bị, nàng xông lên thành lâu, trong tiếng trống trận rút kiếm ra.
Tiếng trống trận, tiếng nổ mạnh, tiếng la hét đan chéo chất chồng lên nhau. Sau vài lần giao chiến, Bắc Địch đã rút được kinh nghiệm để tránh hỏa dược, bọn họ bày trận cực xa, tỷ lệ bắt trúng của hỏa dược vốn không cao nay lại trở nên càng thấp hơn.
Gϊếŧ đến sáng sớm hôm sau, người Bắc Địch đã đến dưới chân thành lâu, bắt đầu ý đồ leo thành, mà trước đó Sở Du đã cho người dùng đá tảng lớn chặn chết cổng thành, không ai vào được, mà cũng không ai ra được.
Đoàn người rậm rạp bò lên trên, ai cũng không sợ chết và ai cũng không thể rút lui.
Sở Du chém đứt kiếm, chặt đứt thương, chém đứt các loại vũ khí có thể sử dụng trong tay, thậm chí còn trực tiếp nhặt vũ khí trên thi thể.
Không biết qua bao lâu, Sở Du chỉ nhớ rõ mình không ngừng vung vũ khí trong tay, tranh thủ ăn thứ gì đó khi giao ca, ôm kiếm lịm đi một lát, sau đó lại một lần nữa xách kiếm lên thành lâu.
Không hỏi ngày đêm, chẳng phân biệt sớm tối.
Dưới chân thành chất đầy thi thể, những người phía sau bắt đầu đạp lên thi thể bò lên trên.
Mà người bị đưa từ trên thành lâu xuống dưới cũng càng ngày càng nhiều, dược vật trong thành đã bắt đầu khan hiếm, càng về sau càng không có thuốc trị thương để sử dụng, chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu để cứu người.
Sở Cẩm đi tới đi lui trên thành lâu, cùng Hàn Mẫn khiêng người đi xuống.
Cố Sở Sinh vẫn luôn ở phía sau Sở Du, thỉnh thoảng giúp nàng ngăn cản ám toán sau lưng.
Không biết qua bao lâu, cả người Sở Du gần như đều nhiễm máu, rốt cuộc Bắc Địch cũng thu binh, xem ra đang chỉnh đốn lại sách lược tấn công.
Khi bọn họ chỉnh đốn, Sở Du nhìn ra được bọn họ sẽ nhanh chóng tấn công đợt hai, nàng liền ngồi trên thành lâu, nhìn chằm chằm về phương xa.
Cố Sở Sinh đưa đồ ăn tới, hiện giờ lương thực trong thành đã sớm cạn kiệt, bắt đầu gϊếŧ chiến mã lấy thức ăn.
Sở Du ăn thịt ngựa, uống ngụm rượu. Cố Sở Sinh thờ ơ nói: “Hiện giờ trong thành binh lính trọng thương nhiều tới mức không cách nào đếm xuể, người có thể gϊếŧ địch chỉ còn khoảng 500 người, không có thuốc trị thương, nếu tiếp tục chiến đấu đoán chừng người chết sẽ càng nhiều hơn.”
Động tác uống rượu của Sở Du dừng một chút, Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Nhưng nàng không cần quá mức lo lắng. Tính thời gian, nếu Vệ Uẩn thành công, Tô Tra sẽ nhanh chóng lui binh. Nàng chỉ cần chống đỡ tới khi đó…… chúng ta sẽ dành chiến thắng.”
Lời này Cố Sở Sinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng chính hắn cũng hiểu được chuyện này khó khăn tới mức nào. Khi đó là bao giờ? Trong thành chỉ còn lại 500 nhân mã, Bắc Địch lại có hơn vài vạn người, trận này phải đánh thế nào?
Sở Du mím môi, không nhiều lời, nàng siết chặt túi rượu, một lát sau mới nhấp một ngụm, cảm giác dòng rượu nóng rát xông thẳng xuống dạ dày, lúc bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, tiếng kèn lại vang lên một lần nữa, binh lính Bắc Địch tập trung lại, đồng thời tất cả binh lính mà thành Phượng Lăng có thể sử dụng đều nghe hiệu lệnh thúc giục chạy lên phía trên thành lâu, đứng tại vị trí tương ứng của từng người.
Trăng sáng trên cao, Sở Du uốn gối ngồi trên tường thành, một bộ tố y nhiễm máu biến thành màu đỏ sậm, cả người như được vớt từ trong hố máu ra.
Nàng nhìn binh lính Bắc Địch chậm rãi leo lên tường thành, nàng uống một ngụm rượu phun lên thân kiếm.
Rượu chảy dọc theo thân kiếm, làm dịu đi những vết máu ngưng kết trên bề mặt, Sở Du nhẹ nhàng lau một cái, thân kiếm sáng bóng lập tức lộ ra.
Sở Du nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên thân kiếm, cong mi cười.
Nàng chống kiếm đứng lên, dùng kiếm chỉ vào binh lính Bắc Địch đang xông lên, lạnh lùng cười ra tiếng.
“Dù thân ta như ngọc vỡ cũng quyết giữ thái bình cho non sông. Năm sau nếu trở về nhà ……”
Không biết tại sao trước mắt Sở Du bỗng nhiên hiện ra bóng dáng thiếu niên mặc tố ý ngọc quan đứng trên hành lang dài.
Đi khi lá xanh nhô khỏi cành, hoa cốt ẩn giấu mình trong kẽ lá, gió thổi tới cánh hoa khẽ rung rinh.
Sở Du nghe tiếng động chém gϊếŧ, khàn khàn mở miệng: “Xin hỏi Hoa Kinh, mấy độ xuân?”
Nói xong, từ thi thể chồng chất phía dưới, binh lính Bắc Địch dần có người leo lên được thành lâu!
Sở Du giơ tay túm lấy cổ áo đối phương, trực tiếp ném người nọ ra ngoài!
Lần này quân đội Bắc Địch trải qua quá trình chỉnh đốn, thế tới càng mãnh liệt càng dữ dội hơn, hạ quyết tâm công thành lần cuối cùng.
Càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, mấy người Cố Sở Sinh, Lưu Vinh bắt đầu bổ sung vào các vị trí trống.
Cuối cùng không còn ai để nâng xuống, mọi người liền canh giữ tại vị trí của chính mình.
Binh lính gõ trống trận đã bị một mũi tên bắn chết, ngã vào bên cạnh chiếc trống, quanh thân một mảnh yên tĩnh, Sở Cẩm run rẩy thân mình, bước lên cầm dùi trống, cắn răng gõ vang!
Tiếng trống trận vang vọng khắp thành lâu, mặt trời nhích lên cao từng chút một. Sở Du đá văng một binh lính vừa mới bò lên thành lâu, từ xa nhìn thấy một nam tử mặc trang phục Bắc Địch cưỡi ngựa tiến vào lều trại chủ soái Bắc Địch.
“Bọn họ muốn lui binh.”
Cố Sở Sinh thở hổn hển mở miệng, Sở Du ừ một tiếng, không nhiều lời.
Người đưa tin của Bắc Địch tiến vào chủ trướng của Tô Tra rất lâu, sau nửa canh giờ, cuối cùng Tô Tra cũng đi ra, hắn lớn giọng hạ lệnh, đám binh lính ngẩn người, sau đó có người dùng ngôn ngữ Bắc Địch rống lớn một tiếng: “Hoàng thành đã bị chiếm, quay trở về!”
Không tới nửa canh giờ, Bắc Địch liền dẫn binh quay về.
Thấy bọn họ lui binh, Lưu Vinh kiệt sức ngồi phệt dưới mặt đất, một người gần 50 tuổi thế nhưng ngồi dưới mặt đất, lôi kéo tay áo Hàn Tú, oa oa khóc rống.
Sở Du thu kiếm, vội vã chạy xuống dưới, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn đuổi theo nói: “Nàng đi đâu?”
“Ta đi Thiên Thủ Quan.”
Sở Du bình tĩnh lên tiếng, nàng xuống lầu chọn ngựa, trực tiếp xông ra ngoài.
Cố Sở Sinh vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo Sở Du lao ra ngoài.
Hai người gần như không ngủ nghỉ, đuổi tới Thiên Thủ Quan. Hiện giờ Thiên Thủ Quan đã sớm được bình định, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan chỉ huy người đoạt lại mười mấy tòa thành trì, Thiên Thủ Quan đã sớm trở thành chiến tuyến phía sau, thập phần yên ổn.
Sở Du xuống ngựa, nói ra thân phận của mình, sau đó đi tìm Sở Lâm Dương đang trấn giữ Thiên Thủ Quan.
Thân thể Cố Sở Sinh văn nhược, không thể so sánh Sở Du, sau khi xuống ngựa liền nôn ọe tới trời đất tối tăm, trực tiếp được người đỡ vào trong.
Sở Du tới trước mặt Sở Lâm Dương, câu đầu tiên mở miệng, chính là: “Vệ Uẩn đâu?!”
Sở Lâm Dương đã sớm biết Sở Du tới, hắn ngẩng đầu lên, thấy Sở Du một người đầy máu, nhíu mày nói: “Đi tắm rửa, thay quần áo, an ổn ngủ một giấc.”
“Vệ Uẩn đâu?”
Sở Du cắn răng mở miệng, Sở Lâm Dương mím môi, chậm rãi nói: “Ở hoàng cung Bắc Địch.”
“Muội đi tìm hắn.”
Sở Du xoay người bỏ đi, Sở Lâm Dương gọi nàng lại: “Đứng lại!”
Sở Du nhắm mắt, nàng biết Sở Lâm Dương muốn nói gì, nàng siết chặt nắm tay, khàn khàn nói: “Ca, hắn là vì muội. Muội không thể mặc kệ hắn, huynh không cần khuyên……”
“Tắm rửa thay quần áo, ngủ một giấc” Sở Lâm Dương lặp lại: “Đợi ta chọn người cho muội, rồi muội hãy đi.”
Sở Du sửng sốt, nàng quay đầu lại nhìn Sở Lâm Dương, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Sở Lâm Dương nhìn ánh mắt Sở Du, hắn mím môi, dường như có điều gì muốn nói, cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài: “Vệ Uẩn rất tốt.”
“Đúng vậy” Sở Du mỉm cười gật đầu: “Tiểu Thất của chúng ta vẫn luôn tốt nhất.”
Sở Lâm Dương còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn vẻ tự hào trong mắt Sở Du, cuối cùng hắn vẫn gật đầu, không nói gì cả.
Sở Du trở về tắm rửa, để đại phu bôi thuốc, thay một thân quần áo sạch sẽ, sau đó ngã vào trong ổ chăn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Sở Du dò hỏi Sở Lâm Dương tình huống hiện tại.
Triệu Nguyệt chiếm Hoa Kinh, gϊếŧ Thuần Đức Đế, sau đó truyền tin cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, nói hắn sẽ cùm chân Diêu Dũng, để mọi người thống nhất mặt trận, nhất trí đối địch.
Triệu Nguyệt rất có thành ý, đưa tiền tặng người tặng lương thực, còn giam lỏng Diêu Dũng. Tuy rằng mọi người đều hiểu hắn chỉ làm dáng, nhưng tới tình trạng ngày hôm nay xác thật cũng không còn cách nào.
Sở Du nghe xong ý tứ Sở Lâm Dương, nói: “Vậy trưởng công chúa thì sao?”
Sở Lâm Dương hơi sửng sốt, Sở Du giương mắt nhìn về phía Sở Lâm Dương: “Thuần Đức Đế là ca ca của trưởng công chúa, không phải trưởng công chúa sẽ giúp đỡ Triệu Nguyệt sát hại ca ca mình sao, hiện giờ nàng ta thế nào rồi?”
Sở Lâm Dương ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Không nhận được tin tức của công chúa.”
Không có tin tức, tương đương với việc lực lượng đại biểu cho trưởng công chúa trong khoảng thời gian này không hề làm gì cả.
Sở Du gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau khi ước định thời gian xuất phát cùng Sở Lâm Dương, nàng liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Đi vào đình viện, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh đứng ở cửa chờ nàng. Cố Sở Sinh đã thu thập xong hành lý, nàng nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đi cùng nàng.”
Cố Sở Sinh quyết đoán mở miệng, liệt kê ra rất nhiều lý do: “Nàng đi qua đó cần một lý do, ta có thể cùng nàng ngụy trang thành phu thê, trở thành thương nhân. Nàng không có kinh nghiệm làm thương nhân, ta……”
“Cố Sở Sinh” Sở Du bình tĩnh mở miệng: “Ngươi lưu lại nơi này đi, ta có thể đóng giả làm thương nhân.”
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, hắn nghe thấy lời này mới hoảng hốt nhớ ra.
Đời trước, Sở Du cũng ngụy trang thành thương nhân, trong 6 năm Đại Sở giao chiến với Bắc Địch, tìm hiểu được rất nhiều tin tức.
Nàng không cần hắn.
Cố Sở Sinh nhận thức được điểm này, trong lòng có chút đau đớn, hắn hốt hoảng thất thố, chỉ có thể cúi đầu nói: “Ừ…… Ta đi cùng nàng……”
“Ta không cần ngươi đi cùng.”
Sở Du lạnh nhạt mở miệng, nhìn bộ dáng cúi đầu của người trước mặt, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng nàng cũng mở miệng, nhưng lại là dò hỏi: “Ngươi có biết hiện tại trưởng công chúa như thế nào không?”
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn liền hiểu ý tứ Sở Du, hắn vội nói: “Nàng yên tâm, Triệu Nguyệt động tới ai cũng sẽ không động tới nàng.”
Đời trước Triệu Nguyệt chết trong tay trưởng công chúa, đời này nếu Triệu Nguyệt phải chết, đại khái cũng sẽ chết như thế.
Sở Du gật đầu, Cố Sở Sinh nắm tay nải, chờ nàng lên tiếng, sau một hồi trầm mặc, nàng nói: “Ngươi ở lại giúp đỡ Tần Thời Nguyệt chỉnh đốn lại binh mã Vệ gia.”
“Ta……”
“Thời điểm ta và Vệ Uẩn không ở đây, chăm sóc tốt cho Vệ gia. Làm xong chuyện này” Sở Du giương mắt nhìn hắn, thần sắc phức tạp: “Những gì ngươi nợ ta, coi như xóa bỏ.”
Đời trước hắn nợ nàng, nàng không muốn nghĩ tới, cũng không muốn tiếp tục truy cứu.
Người này không phải người đời trước, vốn dĩ nàng không nên giận chó đánh mèo.
Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, hắn biết nét bút này của Sở Du có ý nghĩa gì, nhưng hắn lại chỉ có thể làm bộ không biết, khàn giọng nói: “Như vậy, một ngày nào đó, ta có thể cưới nàng làm thê tử hay không?”
Sở Du không nói chuyện, hồi lâu sau nàng mới nói: “Chuyện này nói sau.”
Tương lai là gì, nàng cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Nàng chỉ biết, giờ phút này, cho dù cách ngàn núi vạn sông, nàng cũng muốn đi cứu Vệ Uẩn.
Sau khi cáo biệt Cố Sở Sinh, nàng dẫn người, đánh thẳng vào vương đình Bắc Địch.
Mà Vệ Uẩn thân ở trong hoàng cung Bắc Địch, nhận được tin tức Tô Tra trở về, hắn âm thầm tính toán số người, nói với Thẩm Hữu: “Ngươi dẫn theo bọn họ, chia thành từng nhóm nhỏ rời đi, đừng để người khác phát hiện. Còn hai ngày nữa khi Tô Tra tới gần, chúng ta sẽ rời đi, nhớ rõ nhất định phải mang theo ngựa.”
“Chúng ta đi đâu?”
Thẩm Hữu có chút kỳ quái, Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng: “Gần đây có một ngôi làng, cướp đoạt xong chúng ta sẽ rời đi.”
Nghe được lời Vệ Uẩn nói, Thẩm Hữu hoàn toàn sửng sốt. Hơn nửa ngày sau, hắn mới phản ứng lại: “Hầu gia, hiện tại ngài chỉ còn chưa tới hai ngàn nhân mã, thân lại đang ở trong địa bàn Bắc Địch, ngài không tính toán bỏ chạy, ngược lại còn muốn tấn công địa điểm tiếp theo, đầu óc ngài không bị bệnh chứ?!”
“Bắc Địch hoang vắng, khoảng cách giữa các thôn xóm rất xa, chúng ta tấn công nơi đó, thời điểm truyền tới tai Tô Tra, hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta sẽ tấn công địa phương tiếp theo. Chỉ đánh nháo một chút liền rời đi, tuyệt đối không tham chiến. Dưới sự quấy rầy như vậy, dân chúng tự nhiên sẽ hoảng loạn.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói, Thẩm Hữu dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Vệ Uẩn.
Rất lâu sau, hắn chậm rãi phục hồi tinh thần.
“Ta hiểu rồi, ngài không tính toán trở về?”
“Ta còn có thể trở về sao?”
Vệ Uẩn giương mắt, thần sắc bình tĩnh: “Diện mạo của người Bắc Địch và Đại Sở chênh lệch nhiều như thế, chỉ cần bắt gặp sẽ lập tức nhận ra. Ta từ vương đình chạy ra ngoài, kéo một đường từ Bắc Địch trở về Đại Sở, như vậy không phải là đi trở về mà là đánh trở về.”
“Ta có thể thắng được sao?” Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, thần sắc bình tĩnh. Thẩm Hữu bị hắn hỏi sửng sốt, Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười.
“Cho nên, ta ở chỗ này, kéo dài hơi tàn, giãy giụa một chút. Chỉ cần ta quấy rối địa bàn Bắc Địch, Tô Tra sẽ không có tâm tư đi đánh Đại Sở, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan có thể dựa theo kế hoạch, một đường tấn công tới đây, ta và bọn họ nội ứng ngoại hợp.”
“Nói không chừng” Thần sắc Vệ Uẩn mang theo chút ấm áp: “Ta còn có thể chờ được tẩu tử dẫn người tới cứu ta?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sơn Hà Chẩm
Chương 67
Chương 67