TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sơn Hà Chẩm
Chương 90

Nụ cười của hắn trong sáng, giống như là thật sự không để ý chút nào. Sở Du nhíu mày, cuối cùng nàng nói: “Ta phải tiến cung, làm phiền huynh nói với người đánh xe một tiếng.”

Cố Sở Sinh ngẩn người, suy nghĩ xoay chuyển, cũng kịp phản ứng lại, hắn gật đầu nói: “Được.”

Nói xong hắn cất giọng dặn dò người đánh xe, sau đó lại điều chỉnh đầu ngựa, chuyển hướng đi vào trong cung theo xe ngựa. Sở Du nghe thấy bên ngoài màn cửa là tiếng ngựa hòa lẫn với tiếng mưa rơi, tâm tư của nàng ổn định.

Mấy năm gần đây Cố Sở Sinh đã thu liễm rất nhiều, hắn không nói với nàng những lời nói vô lễ kia nữa, lúc qua lại cũng vô cùng lễ độ, bình thường thời gian tiếp xúc với những người khác của Vệ gia cũng không ít hơn nàng, nhưng mà tất cả mọi người lại đều vô tình hay cố ý mà đẩy Cố Sở Sinh về phía nàng.

Cố Sở Sinh giữ một sợi dây vừa đúng mực, nàng không có cách nào từ chối một cách công khai, nhưng lại cảm thấy rất áp lực.

Bây giờ nàng mười chín tuổi, Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần cũng bắt đầu quan tâm đến hôn sự của nàng, con của Tưởng Thuần ở Vệ phủ, hơn nữa tình cảm đối với Vệ Thúc lại sâu đậm, rõ ràng chứng tỏ sau này sẽ luôn ở Vệ phủ, Liễu Tuyết Dương cũng không ép nàng ấy, thế là tất cả trọng tâm đều được đặt trên người Sở Du --- dù sao thì tất cả mọi người cũng biết, Sở Du và Vệ Quân cũng chỉ từng gặp nhau một lần, vẫn còn là thân trinh trắng, nhân lúc còn trẻ, phạm vi lựa chọn cũng lớn hơn một chút.

Liễu Tuyết Dương nổi lên tâm tư, bây giờ Cố Sở Sinh là tân quý của Hoa Kinh đã lọt vào mắt bà.

Mọi người đều biết chuyện năm đó Sở Du vì Cố Sở Sinh mà dự định bỏ trốn, mặc dù sau này hai người hình như cũng ầm ĩ không tính là vui vẻ, nhưng mà mọi người đều ngầm đồng ý một chuyện, ít nhất thì năm đó Sở Du từng thích Cố Sở Sinh. Mà Cố Sở Sinh lại từng vì Sở Du một mình đến thành Phượng Lăng mà thong dong đi qua trong vạn quân, đứng dưới cổng thành nói ra câu “Có thể cầu được cùng chết cũng là tốt”, chuyện đó ở trong miệng người sống sót nơi thành Phượng Lăng được lưu truyền giống như truyền kỳ vậy.

Mặc dù hai người tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, nhưng sự phỏng đoán của mọi người đều là, hai người có lẽ đã sớm tình sâu như biển, chỉ là Sở Du bị lễ giáo trói buộc.

Nhưng mà dân phong Đại Sở vốn cũng không được tính là cứng nhắc, chuyện quả phụ tái giá cũng thường xuyên có, thế là bất kể Sở Du đi đến đâu đều có người nhiều người khuyên nàng như vậy. Chính là đi gặp Trưởng công chúa cũng thỉnh thoảng sẽ có một câu trêu đùa: “Cố Sở Sinh rất tốt, ngươi gả là được rồi.”

Chỉ là…

Sở Du rủ mắt xuống, sờ lấy hoa văn hình mây trong tay áo, cảm thấy trong lòng là một mảnh yên tĩnh.

Nàng không tính là một người vô cùng hiểu rõ tình yêu, đời trước yêu một Cố Sở Sinh đã yêu đến chết, sau đó thì không có người khác nữa. Nhưng mà dù là kinh nghiệm cằn cỗi như vậy nhưng nàng cũng biết, thích một người thì nhất định sẽ không phải là cảm giác thế này.

Cho dù nàng không hận Cố Sở Sinh nhưng tuyệt đối sẽ không có yêu. Cố Sở Sinh giống như một món ăn mà nàng đã ra sức ăn đủ rồi, nàng đã từng ăn đến nôn ra, cuối cùng thì yêu không nổi nữa.

Có lẽ đời này nàng sẽ tái giá, nhưng người đó sẽ không phải là Cố Sở Sinh.

Sở Du thở dài, tay khoác lên trên cửa sổ xe, xuyên qua màn xe trập trùng lên xuống mà nhìn cơn mưa thu rơi trên mái ngói.

Đảo mắt đã lại là mùa thu rồi, khi nào thì Vệ Uẩn trở về đây?

Mạch suy nghĩ của Sở Du có chút hoảng hốt rồi.

Nàng ngây ngốc đi đến trước cửa cung, Trường Nguyệt ở bên cạnh xe ngựa che ô cho nàng, Sở Du xách mép váy từ trên người đi xuống, gật đầu với Cố Sở Sinh ngồi trên ngựa, nàng hời hợt nói: “Cảm ơn Cố đại nhân.” Sau đó thì không lưu luyến chút nào mà quay người bước đi.

Cố Sở Sinh nhìn bóng lưng Sở Du, hắn ta cúi đầu cười một tiếng, chờ đến khi cửa cung đóng lại hoàn toàn mới rời đi.

Chờ sau khi Sở Du đi vào, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi theo Sở Du tiến vào cung của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa và nàng qua lại thân thiết, thế là Triệu Nguyệt đặc biệt cho nàng lệnh bài tự do đi lại trong cung, có thể không trải qua sự thông báo mà trực tiếp ra vào.

Nàng đi thẳng đến Tê Phượng cung của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa đang ở trong đó đùa vẹt, nàng ấy dạy vẹt nói chuyện từng câu từng câu, vẹt lặp đi lặp lại chỉ biết một câu “Đồ ngốc, đồ ngốc.”

Sở Du được người đưa vào, nàng chờ sau lưng Trưởng công chúa, không nói một lời. Trưởng công chúa đùa vẹt trong chốc lát, liếc mắt nhìn tới rồi chậm rãi nói: “Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, ngươi vẫn còn đến chỗ ta, sợ là chuyện gì đúng không?”

“Hôm nay bệ hạ không ở đây?”

Trước kia thì vào giờ này, Triệu Nguyệt sẽ quay về nói chuyện với Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa đưa cây tăm trúc dùng để đùa cho cung nữ ở bên cạnh, nàng ấy đứng lên, Sở Du vội vàng tiến lên đỡ Trưởng công chúa rồi cùng nàng ấy đi vào trong phòng, nàng ấy chậm rãi nói: “Không phải là hắn mới nạp cô nương Tống gia vào cung sao, đang vào lúc thịnh sủng đấy.”

Sở Du nghe liền biết người mới vào cung này có lẽ là muội muội của Tống Thế Lan, Tống Vân.

Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Một năm nạp một người, hắn cũng xem như là ổn định.”

“Còn không phải sao?”

Vẻ mặt Trưởng công chúa uể oải: “Ba năm nạp ba người, nữ nhi của Diêu Dũng, đích nữ của Vương gia, đích nữ của Tống gia, hắn muốn lấy lòng nhà nào thì đón nữ nhi nhà người ta vào bán thân, ngươi xem dáng vẻ bỉ ổi này của hắn,” Trưởng công chúa lộ ra vẻ chán ghét: “Mỗi trai lơ trong phủ ta còn sạch sẽ hơn hắn.”

Nghe nói như thế, Sở Du không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng. Trưởng công chúa nằm lên giường, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi: “Có chuyện gì thì ngươi mau nói đi, gần đây ta dễ mệt mỏi, bây giờ cực kỳ buồn ngủ rồi?”

“Triệu thái y xem qua rồi?”

“Cảm thấy buồn ngủ là tìm thái y, ta yếu ớt vậy à?” Trưởng công chúa giương mắt khẽ trừng nàng một cái, trong đôi mắt phượng là ánh sáng lưu chuyển, giống như tiểu cô nương. Sở Du cũng không tranh luận với nàng ấy, nàng kêu bên ngoài truyền thái y rồi mới ngồi vào bên cạnh, nhẹ nhàng bóp chân cho Trưởng công chúa nói: “Ta nhận được tin, Triệu Nguyệt định triệu Hầu gia nhà ta về.”

Trưởng công chúa hơi dừng lại, nàng ấy nhíu mày: “Bây giờ chiến sự còn chưa kết thúc mà?”

“Ý của bệ hạ là, nghị hòa, không đánh nữa.”

Sở Du nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt Trưởng công chúa không đổi sắc, tựa như là đã sớm ngờ tới. Nàng ấy nhẹ nhàng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

“Hắn muốn triệu Hầu gia trở về, đơn giản là Hoa Kinh bây giờ đã ổn định. Nếu như Hoa Kinh rối loạn, hắn chắc chắn không dám để Hầu gia trở về.”

Trưởng công chúa gật đầu: “Mấy năm nay ngươi đã góp nhặt được rất nhiều chứng cứ về chuyện bẩn thỉu của hắn, bây giờ cũng là lúc dùng đến rồi.”

Sở Du nghe thấy thì lắc đầu: “Những chuyện này không làm hắn loạn được bao nhiêu.”

Trưởng công chúa nhíu mày: “Vậy ngươi có ý gì?”

“Nghe nói vị Vương Quý phi trong Lạc Hà cung kia từ nhỏ đã ái mộ bệ hạ?”

Sở Du đột nhiên đổi chủ đề đến trên người Vương Quý phi, Trưởng công chúa hơi nghi hoặc một chút: “Ngươi nói đến chuyện này làm gì?”

“Thật ra có đôi khi ta cảm thấy Triệu Nguyệt cũng thật đáng thương, một cái hậu cung lớn thế này, người có tâm tư gì với hắn thì không cần phải nói, nhưng người khác thì cũng không thấy được mấy người thật lòng thật dạ, cũng chỉ có Vương thị là khiến cho ta cảm thấy vẫn tính là người thật lòng.”

Trưởng công chúa khẽ đáp lời, ra hiệu cho Sở Du nói tiếp. Sở Du đấm chân cho nàng ấy, tiếp tục nói: “Bởi vì thật lòng nên mới ghen tị, đầu óc không tỉnh táo lắm. Bây giờ Tống thị vào đây, không chỉ có Vương Quý phi không vui mà cũng là Vương gia không vui. Người nói xem nếu Triệu Nguyệt ra tay với Vương Quý phi, chúng ta lại châm ngòi một hai thì Vương gia có dị tâm với Triệu Nguyệt không?”

Trưởng công chúa suy tư, Sở Du tiếp tục nói: “Ngược lại bất kể là xuất phát từ việc ra mặt cho nữ nhi hay là vì mặt mũi gia tộc thì Vương gia đều sẽ ra mặt, châm biếm Triệu Nguyệt một chút, Vương gia bất ổn, vì không để tiểu Hầu gia thừa cơ khuấy nước đục nên chuyện hồi kinh sợ là sẽ chậm trễ, người cảm thấy thế nào?”

“Cho nên ngươi hy vọng, bảo ta châm ngòi Vương Quý phi với Tống Quý phi?”

Trưởng công chúa tiếp thu một hồi thì hiểu rõ ý của Sở Du. Sở Du gật đầu nói: “Thật ra cũng không hẳn là châm ngòi mâu thuẫn của Vương - Tống, trọng điểm là ở chỗ, làm thế nào để Triệu Nguyệt trừng phạt Vương Quý phi?”

Trưởng công chúa rũ mắt, lẳng lặng suy tư. Một lát sau, nàng ấy ngẩng đầu nói: “Việc này giao cho ta làm, ngươi chờ tin tức là được.”

Sở Du cười cười: “Người có cần gì thì đều có thể phân phó cho ta.”

Trưởng công chúa đang muốn nói chuyện thì tỳ nữ đi vào, thông tri rằng Thái y đã đến. Trưởng công chúa gật đầu, để Thái y đi vào, Sở Du đứng dậy đợi ở một bên, lẳng lặng chờ Thái y xem sao.

Thái y bắt mạch cho Trưởng công chúa, ông chăm chú suy tư, một lát sau ông ấy lại đổi tay. Trưởng công chúa ngáp một cái nói: “Thái y, bổn cung thế nào?”

Thái y chăm chú xem mạch trong chốc lát, ông ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương có hỉ rồi!”

Nghe nói như thế, Trưởng công chúa và Sở Du đều sững sờ. Một lát sau, Trưởng công chúa kịp phản ứng trước, nàng ấy giận tái mặt nói: “Xem lại!”

Thái y ngẩn người, có chút không rõ. Trong hoàng cung này có vị nương nương nào có tin mừng mà lại không vui?

Nhưng mà Thái y nghĩ, cảm thấy có lẽ là Trưởng công chúa hơi căng thẳng, ông cười nói: “Nương nương yên tâm, lão phu bắt mạch mang thai chưa từng sai, người quả thật, là mang thai rồi.”

“Gọi hết Thái y ở Thái Y viện đến đây!” Trưởng công chúa không để ý đến ông ta nữa, nàng ấy rống lớn một tiếng ra phía bên ngoài.

Sở Du ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng nàng cũng có suy nghĩ cuồn cuộn.

Ba năm qua hậu cung không có một ai thụ thai, tất cả mọi người cho rằng Triệu Nguyệt có vấn đề, nhưng tai mắt của Sở Du ở trong cung lại nói cho nàng biết, toàn bộ hậu cung thì chỉ có đồ ăn và huân hương của một mình Trưởng công chúa là không có thuốc tránh thai. Không phải là Triệu Nguyệt không được, chỉ là hắn ta chỉ muốn để Trưởng công chúa sinh hạ đứa con đầu lòng của mình thôi.

Đáng tiếc là Trưởng công chúa cũng là người duy nhất luôn kiên trì uống thuốc tránh thai trong cả cái hậu cung này. Mỗi tháng Sở Du vào đây đều phải mang thuốc từ bên ngoài vào. Thế nhưng… đứa trẻ này rốt cuộc là làm thế nào mà có được?

Chuyện này đừng nói là Sở Du, Trưởng công chúa cũng rất nghi ngờ.

Nàng ấy tuyệt đối không thể mang thai con của Triệu Nguyệt được…

Trưởng công chúa mím chặt môi, bàn tay dưới tay áo bóp lại sít sao.

Hạ nhân bên cạnh đều bị Sở Du cho lui xuống, Sở Du ngồi xổm bên cạnh Trưởng công chúa, đưa tay phủ lên mu bàn tay của nàng ấy.

Cơ thể đang kéo căng của Trưởng công chúa run nhè nhẹ, Sở Du khẽ thở dài một tiếng: “Điện hạ, người đừng sợ.”

Trong lúc Trưởng công chúa và Sở Du cảm thấy mình đang trải qua một cơn chấn động lớn thì Vệ Uẩn đang ngồi trong Bạch Thành, nhìn bản đồ trong tay.

“Người này sau khi chạy từ con đường này thì không còn tin tức gì. Thám tử trong Bắc Địch nói, người này là do Tô Tra tự mình phái đi, đến Hoa Kinh tìm một vị quý nhân.”

Thẩm Vô Song ở bên cạnh hắn, vẽ ra cho hắn một con đường, nói một cách khẳng định: “Chắc chắn là người này đi tìm Triệu Nguyệt.”

Vệ Uẩn không lên tiếng.

Quý nhân ở Hoa Kinh từng có liên hệ với Bắc Địch, trong tất cả những người họ biết thì người đủ để Tô Tra phải tìm quả thật chỉ có Triệu Nguyệt. Mà bây giờ đang là thời khắc mấu chốt của cuộc chiến, nghị hòa hay không nghị hòa gần như sẽ quyết định vận mệnh của Bắc Địch. Nhất định Tô Tra sẽ nghĩ hết cách, ép Triệu Nguyệt nghị hòa.

Nhưng hắn ta lấy cái gì để ép Triệu Nguyệt?

Vậy thì chỉ có chuyện cũ năm đó ở thung lũng Bạch Đế.

“Chắc chắn trên người hắn ta có chứng cứ.”

Thẩm Vô Song nói một cách khẳng định. Vệ Uẩn gật đầu, hắn đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ta tự mình dẫn người đi tìm.”

Nói xong, hắn chuyển đến sau tấm bình phong bên cạnh thay bộ quần áo. Sau khi đi ra, trên cây trụ dài đã được khắc đầy chữ chính (正), hắn lại vạch lên thêm một nét.

Thẩm Vô Song nhàn nhạt liếc mắt nhìn, hắn ta có chút tò mò: “Ngươi đã tốn bao nhiêu ngày rồi?”

“Một nghìn một trăm ba mươi hai ngày.”

Thẩm Vô Song nhất thời cạn lời: “Nhớ những cái này thì có nghĩa gì sao?”

“Có.”

Vệ Uẩn dọn dẹp đồ trên mặt bàn, đồng thời phân phó Vệ Hạ giúp hắn thu dọn đồ đạc, hắn cúi đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Mỗi một vạch của ta chính là đang nói cho bản thân biết.”

“Hôm nay ta vẫn rất nhớ nàng.”

Đọc truyện chữ Full