TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt
Chương 59: Căn cứ Trường Nam (4)

Thích Miên nhằm về phía con thây ma hình tuyết, trình độ tiến hóa rõ ràng cao hơn những con khác rất nhiều, từng đợt rống giận dữ tợn hướng về phía cô, thân hình màu trắng vỡ ra từng mảnh nâu nhỏ, cô gái nhỏ yếu đứng trước mặt nó giống như một đóa hoa yếu ớt có thể bị thổi bay đi bất cứ lúc nào.

Tất cả mọi người bị cảnh tượng chênh lệch này mà câm lặng, trong đầu tất cả đều chỉ có một ý niệm ——

Cô ấy chết chắc rồi!

Giây tiếp theo, lại thấy thân hình tinh tế yểu điệu kia nhảy ra từ dưới thây ma cấp ba, ánh đao đen nhoáng lên, đan chéo thành một võng đao dày mịn, chém lên người thây ma thành vô số vết máu dài.

Mặt trẻ con sợ ngây người: "Cô ấy mạnh như vậy?"

Logo bạc bên cạnh cảm giác trên mặt mình từng đợt đau rát: "Không nghĩ tới cô ta thật sự có thể giết thây ma..."

Vừa dứt lời, thân hình nhảy cao lên đã rơi nhanh xuống, trúc đao chém vào lưng thây ma, cùng lúc, bàn tay to lớn của thây ma quơ quơ muốn nắm lấy người cô gái, cô lập tức bỏ đao nhảy ra ngoài, khi mọi người cho rằng cô sắp kiệt lực rơi xuống tuyết thì trên nền tuyết đột nhiên xuất hiện một dây leo dài, cô gái mượn lực dây leo, một lần nữa nhảy trở về chỗ lưng thây ma biến dị, thuận thế rút đao ra.

Mọi người nhìn sang một bên, người đàn ông áo khoác đen hạ tay xuống, triệu hồi ra vô số bụi gai đen tầng tầng bao bọc lấy thây ma biến dị, khí thế phát ra vô cùng mạnh mẽ làm dị năng giả bình thường cơ hồ hít thở không thông.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, thân hình người phụ nữ khi thì uyển chuyển nhẹ nhàng như hồng nhạn, khi thì nặng như thái sơn đè xuống, bụi gai đen múa may vờn quanh, cô gái linh hoạt mượn lực nhảy lên nhảy xuống, nhanh đến nỗi chỉ thấy bóng dáng lướt qua lướt lại.

Thây ma cấp ba bị cô gái và bụi gai đen phối hợp đánh bại, trên người tuyết của nó đầy vết máu đỏ thẫm, chỉ chốc lát nó đã phát ra tiếng kêu thảm, xoay người như muốn chạy.

Có dị năng giả hô to: "Nó muốn chạy!"

Bọn họ sôi nổi phát ra dị năng, dị năng lại giống như viên đạn bị làn da nó bắn văng trở lại, rơi xuống mặt tuyết.

Đao trên tay Thích Miên hoa thành một vòng xinh đẹp, nhảy lên theo dây leo, đi theo sát quỷ hình.

Đúng lúc này, ba hướng phía trước quỷ hình bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa lớn, ánh lửa sáng tận trời, giống như tự có ý thức mà khép vòng lại như một lồng chim, quỷ hình không còn chỗ trốn chạy.

Thích Miên nhân cơ hội này nhanh chóng xông lên, trúc đao lại cắm vào lưng quỷ hình, cả người treo theo đao, thân hình chợt trầm xuống, toàn bộ cột sống của quỷ hình bị mổ ra, mổ đến phần eo, Thích Miên cuối cùng nhìn thấy được tinh hạch trắng tinh ở một đốt xương sống, cô không chút do dự duỗi tay vào lấy tinh hạch ra.

Quỷ hình là chiến lực mạnh nhất đợt sóng thây ma này, sau khi nó bị giết, còn lại thây ma cấp một cấp hai đều bị mọi người phản kích dần dần tan tác, cuối cùng hàng rào thép gai lại được dựng lên, trận sóng thây ma này hoàn toàn kết thúc.

Lửa lớn dần dần tắt, mặt đất tan thành những khe rãnh sâu.

Thích Miên cầm tinh hạch, tâm tình rất tốt đi đến chỗ Giang Hành Chu, đi mới được nửa đường đã bị ngăn lại, logo bạc mang theo người chắn trước mặt cô, biểu tình không tốt chút nào: "Theo căn cứ quy định, tinh hạch thu được đều phải nộp lên, căn cứ theo công huân lúc chiến đấu mà phân phối cho phù hợp, nếu không theo quy định thì phải bị đuổi khỏi căn cứ. Tinh hạch của thây ma cấp ba kia, cô giao ra đây."

Thích Miên híp híp mắt, lộ ra một nụ cười đơn thuần vô hại, đao trên tay lại bỗng nhiên nâng lên chống ngay cổ hắn, dịch nhầy cùng máu thịt còn dính trên đao sền sệt chảy xuống, logo bạc chợt nín thở.

Thích Miên: "Căn cứ công huân lúc chiến đấu để phân phối? Được, anh muốn tính thì để tôi tính với anh. Là ai đầu tiên phát hiện ra con thây ma này, là ai đánh nó đến trọng thương chạy trốn, lại là ai cuối cùng đánh nó chết? Các người công kích bấy nhiêu, ngay cả con thây ma này cũng rờ không tới, còn có mặt mũi nói công huân với tôi?"

"Tính cái gì công huân, tính anh rõ ràng thân là nhân viên tuần tra, chẳng những không bảo vệ được quần chúng, còn thổi họ đến giữa sóng thây ma, chỉ vì bọn họ dẫn tới thây ma đến bên cạnh anh? Hay là anh muốn uy hiếp tôi, muốn đuổi người đã cứu mọi người ở đây ra khỏi căn cứ này? Hay là tính anh không biết xấu hổ, thậm chí cảm thấy các người cống hiến ban nãy có thể đánh đồng với tôi?"

Logo bạc sắc mặt vừa xanh vừa trắng, yết hầu còn không dám thở mạnh, cả người ngửa ra sau, sợ đao kia hơi run một chút là cắt vào da thịt mình, trên đó có dịch thây ma và máu thịt của nó, chỉ cần dính lên, hắn sẽ lập tức bị cảm nhiễm.

Người bên cạnh hắn ta không vui, sặc lên: "Đây là quy định của căn cứ! Chúng tôi cũng chỉ dựa theo chế độ làm việc, hôm nay cô mà phá lệ, ngày mai làm sao quản lý những người khác."

"Anh là người quản lý hay sao? Hay là anh có tư cách phân phối vật tư dựa vào công lao chiến đấu?" Cô châm chọc cười cười, "Phế vật thì nên có tự giác của phế vật."

Cô vừa nói ra như vậy, đám người kia lập tức bùng nổ, mồm năm miệng mười gào lên: "Ngay cả cô ra sức nhiều nhất cũng phải theo quy củ!"

"Chúng tôi cũng có chiến đấu, dựa vào đâu cô nói gì thì chính là cái đó?"

"Giao tinh hạch ra đây!"

"Tinh hạch giao hay không là tôi định đoạt, muốn, chính mình lại đây lấy." Thích Miên chém một đao xuống đất, tuyết và bùn bị bắn lên, tạo thành một rãnh sâu, "Muốn lấy mà có mạng để lấy hay không, các người tự mình quyết định!"

Bụi gai đen vươn lên chung quanh người cô, Giang Hành Chu mặt không biểu lộ gì đứng bên cạnh, trong chốc lát từ trong đám người đi ra một cô gái trẻ còn vẻ buồn ngủ ôm một con gà, theo sát là một người đàn ông khống chế kim loại, người đàn ông này bọn họ cũng có ấn tượng sâu sắc, vừa rồi anh ta thao tác võng kim loại vặn vẹo làm chết không ít thây ma.

Đám người đang xao động lập tức im lặng lại rất nhiều, mặt trẻ con rốt cuộc có thể chen lời: "Bọn họ còn chưa vào thành, còn chưa tính là người của căn cứ."

Anh ta vừa nói xong, mấy người lao xao nhiều nhất nhất thời ngậm miệng lại, logo bạc còn cố kiên trì: "Ít nhất lão đại của chúng ta cũng làm bị thương con thây ma này, nếu không có lửa của anh ấy ngăn lại, cô có thể giết được nó lấy được tinh hạch này hay không còn khó mà nói!"

Logo bạc vừa dứt lời, Viên Quang Quyền đã xử lý xong công việc ở chỗ khác, nghe được bên này rối loạn, bước tới: "Có chuyện gì?"

Binh đoàn Quang Minh lập tức có người sôi nổi lên án Thích Miên không chịu giao ra tinh hạch: "Xem đó, lão đại anh cũng xuất lực, bọn họ thế mà lại muốn độc chiếm tinh hạch!"

Viên Quang Quyền thần sắc không kiên nhẫn: "Việc nhỏ như vậy mà cũng lãng phí thời gian? Tinh hạch thì ai giết chính là về người đó! Đều trở về làm việc đi!"

Hắn vừa mở miệng, binh đoàn Quang Minh lập tức một câu cũng không nói nên lời, xám xịt rời đi. Mấy binh đoàn khác nhìn bộ dáng bọn họ thì hung hăng phun nước miếng, nhỏ giọng nói: " "Một đám vô lại, cả ngày nhìn chằm chằm vào đồ của người khác."

"Đúng rồi, người sáng suốt đều thấy được tinh hạch nên thuộc về ai."

"Mỹ nữ thật quá xịn!"

"Nhưng mấy người này xem như là chọc tới binh đoàn Quang Minh, sau này sẽ không được tốt đâu..."

"Các ngươi đang làm gì, lão đại của binh đoàn Quang Minh đang ở đây!"

Đám người đồng thời im tiếng, hơi chột dạ, tự nhủ bọn họ nói nhỏ như vậy hẳn là sẽ không bị nghe thấy, xoay người bỏ đi.

Thích Miên nhướng mày, bọn họ không biết dị năng giả cấp hai có cảm quan nhạy bén hơn người cấp rất nhiều, bọn họ tuy rằng nói nho nhỏ, nhưng đại khái vẫn có thể nghe ra được.

Khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn là, Viên Quang Quyền hẳn là cũng nghe được, nhưng anh ta ra vẻ thật bình tĩnh, dường như không để ý chút nào.

Thích Miên nhìn về phía Viên Quang Quyền: "Đoàn trưởng binh đoàn Quang Minh? Anh không để bụng họ nói gì?"

Viên Quang Quyền thần sắc nhàn nhạt: "Là binh đoàn đệ nhất căn cứ Trường Nam sẽ luôn gặp rất nhiều lời ác ý, tôi không thể bắt họ câm miệng, cũng không cần thiết, coi như không nghe thấy gì thì được rồi."

Cái này trả lời làm Thích Miên ngoài ý muốn, không nghĩ Viên Quang Quyền lại là người tiêu sái như vậy.

Ánh mắt Viên Quang Quyền chuyển tới thanh đao trong tay Thích Miên, lộ ra thưởng thức: "Thân thủ không tồi, đao dùng rất tốt."

Hắn lại nhìn về phía Giang Hành Chu, chạm vào ánh mắt lãnh đạm của Giang Hành Chu, kích khởi tự nhiên ý thức tranh đấu giữa đàn ông với nhau, lúc này hắn không mở miệng ca ngợi như đối với Thích Miên, ngược lại trong mắt lại có tia đề phòng.

Một người phụ nữ mặc váy nỉ màu nâu nhạt, trên đầu đội cái nón trùm màu trắng chạy ra, nhào vào trong lòng ngực Viên Quang Quyền: "Anh làm em sợ muốn chết!"

Viên Quang Quyền ôm cô ta vào lòng: "Có thể có chuyện gì. Kêu em đừng ra, em còn chạy, cũng không cẩn thận thai nhi."

Người phụ nữ oán trách: "Vừa rồi nghe nói có thây ma biến dị cấp ba, em vừa nghe là biết ngay anh đánh nó nên vẫn luôn lo lắng. Chờ mãi thấy bình ổn em mới ra, thấy anh bình an, em yên tâm rồi."

"Anh không sao chứ? Thây ma cấp ba không làm được gì anh đi, anh giết nó chết hay là cho nó chạy?"

Viên Quang Quyền lắc đầu: "Không phải anh đánh, là bọn họ gi.ết chết con thây ma kia."

Viên Quang Quyền chỉ Thích Miên, không chút che giấu vẻ tán thưởng: "Vị nữ dị năng giả này rất mạnh, thân thủ cô ấy không thua bất cứ ai trong căn cứ của chúng ta, anh vốn chỉ nghĩ đánh con thây ma kia chạy là được, cô ấy giế.t chết nó luôn."

Người phụ nữ nhìn về phía Thích Miên, nhìn thấy một khuôn mặt còn mỹ lệ hơn mình, tuy đã chiến đấu với thây ma nhưng cũng không mất đi vẻ xinh đẹp, khóe mắt còn chút hồng, cô ta thoáng nghĩ, chỉ cần người phụ nữ này muốn, rơi vài giọt nước mắt thì không có người đàn ông nào có thể chống cự được sự quyến rũ của cô ấy.

Trong mắt cô ta hiện lên chút bất an, tay ôm chặt lấy eo Viên Quang Quyền: "So với anh còn lợi hại hơn sao?"

Viên Quang Quyền nghĩ nghĩ: "Không biết."

Hắn có chút hứng thú: "Có thời gian thử đánh một hồi, học hỏi lẫn nhau."

Ánh mắt Thích Miên xẹt qua người phụ nữ dựa sát vào Viên Quang Quyền, không hứng thú trả lời lại.

Viên Quang Quyền cũng không để ý: "Cô rất mạnh, tôi mời cô gia nhập binh đoàn của tôi, sẽ cho cô đầy đủ đãi ngộ cùng địa vị xứng đáng. Hai ngày sau khi kết thúc cách ly, tôi sẽ đến đón các người."

Thích Miên gật đầu, Viên Quang Quyền ôm lấy người phụ nữ rời đi, giữa gió tuyết còn nghe tiếng người phụ nữ làm nũng: "Em mặc kệ, dù sao trong lòng em không ai lợi hại hơn anh, toàn thế giới anh là giỏi nhất."

Viên Quang Quyền tựa hồ tâm tình không tồi, vỗ nhẹ bên hông cô ta, không nói gì thêm, hai người ôm nhau đi vào trong lều.

Thích Miên cầm đao quay lại, tứ chi cô có chút bủn rủn, nhưng hẳn là có thể khôi phục lại thật mau. Kết quả phát hiện Giang Hành Chu còn đứng tại chỗ nhìn theo phương hướng hai người kia rời đi.

Thích Miên cũng nhìn theo, không thấy có gì dị thường: "Sao vậy?"

Giang Hành Chu: "Vì sao người phụ nữ kia lại cho rằng không ai mạnh hơn anh ta?"

Thích Miên hiểu được anh đang thắc mắc cái gì, bật cười: "Bởi vì Viên Quang Quyền là người yêu cô ta, trong mắt cô ta đương nhiên người yêu mình là lợi hại nhất, cũng giống như đạo lý ai trong mắt tình nhân cũng là Tây Thi."

"À."

Giang Hành Chu quay đầu lại, ánh mắt rất bình tĩnh, dùng bụi gai đen thong thả cuốn lấy lưỡi đao, đi về hướng xe vận tải.

Đi đến xe, Thích Miên tìm ra vỏ đao, ngẩng đầu nhìn Giang Hành Chu: "Đưa đao cho em."

Giang Hành Chu dựa vào đầu xe, sau lưng là ánh lửa và tuyết trắng, đao ở sau người anh, được bụi gai cuốn lại, nhẹ nhàng treo giữa không trung. Giang Hành Chu nhìn Thích Miên, bình thản hỏi: "Anh có lợi hại nhất thế giới không?"

1

Thích Miên cứng người lại.

Cô nhìn nhìn đao, lại nhìn nhìn ánh mắt năm phần bình tĩnh bốn phần lý trí một phần chờ mong kia, bỗng nhiên cảm thấy nếu mình trả lời không tốt, chỉ sợ hôm nay là ngày cuối cùng được gặp mặt cây đao này.

Đọc truyện chữ Full