Thật không dám giấu giếm, Thích Miên có cảm giác da đầu tê dại.
+
Đó là loại hoảng loạn từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, làm cô nghĩ tới lúc ở căn cứ Trường Nam, hàm cắn lại thật chặt.
Cô hơi hắng giọng, giống như không có việc gì, che lại áo khoác.
Ánh mắt Giang Hành Chu đảo tới, ngừng ở bụng nhỏ đã bị áo khoác che, vừa đi vào bên trong vừa cởi áo khoác ra.
"Đi tắm rửa một cái." Anh nói nhàn nhạt, vòng qua cô, từ trong ngăn tủ lấy ra khăn lông.
Vẻ mặt của anh thật sự quá chính nhân quân tử, nếu không phải vừa rồi anh khóa cửa cô sẽ tin.
Trong lòng Thích Miên lớn tiếng bức xúc, trong miệng lại không tự giác thật yếu ớt: "Vậy anh tắm trước, em đi xuống nhà xem có gì ăn."
Thích Miên mới động, liền cảm giác trên eo bị siết chặt.
Giang Hành Chu người ở đầu kia phòng ngủ, dây leo xa xa kéo tới eo cô, kéo Thích Miên tới gần, dùng ngữ khí lười biếng nhàn nhạt: "Gấp cái gì."
Thích Miên nghẹn, chủ nhân mèo lộ ra ánh mắt thuần khiết như không biết gì cả: "Tóc cũng không chải, là vội vã đi gặp ai sao?"
Thích Miên: "......"
Cô không phải, cô không có!
Chân dài câu lại, vòng Thích Miên đến chỗ anh ngồi xuống. Anh cao hơn cô một cái đầu, Thích Miên bị anh vây trong lòng ngực.
Thân thể Thích Miên căng chặt, Giang Hành Chu ghé vào bên tai cô thấp thấp cười một chút, tô tô: "Sợ cái gì, chải tóc cho em chút thôi, để chút nữa tắm sợ không gội sạch được."
Thích Miên còn chưa nghĩ kỹ tại sao chút nữa cần phải tắm gội, Giang Hành Chu đã lấy lược từng sợi từng sợi gỡ tóc cho cô, gặp được chỗ nào rối nhiều thì dùng kéo cắt đi đoạn đó.
Một đường bôn ba, điều kiện hữu hạn. Tuy rằng đoàn xe có cung cấp bình xịt tẩy, nhưng làm sao so được với dùng nước, lúc trước thật không có cơ hội cẩn thận rửa ráy.
Thích Miên cứng người một chốc, phát hiện ra Giang Hành Chu thật sự chỉ chải đầu, cô nhẹ nhàng thở ra, lấy mấy lọn tóc bị cắt xuống chơi chơi.
Chủ nhân mèo chải tóc xong, bắt đầu xoa đấm lưng: "Sau này có tính toán gì không? Ở chỗ này chờ họ tìm Bành Lăng Tân tới?"
"Không." Thích Miên bị xoa ấn đến vô cùng thoải mái dễ chịu, "Đi tìm Kim Mộng. Nhân lực căn cứ trung ương không nhiều, ngay cả nếu Lâm Ân có tâm muốn giúp, nhân lực có thể lấy ra cũng không bao nhiêu."
Cô tiếp tục nói: "Hơn nữa sự tình Kim Mộng thật phức tạp, người thường đi cũng trị không được."
Thích Miên phát hiện anh tựa hồ không khẩn trương, không cấm nghi hoặc: "Anh lo lắng chuyện gì?"
Lòng bàn tay chủ nhân mèo để lên cổ cô, quét quét một chút: "Không có gì, anh lo cho Bành Lăng Tân nên muốn đi sớm một chút."
Thích Miên trực giác anh đang lừa quỷ, nhưng cô không có chứng cứ.
Chủ nhân mèo sâu kín lại hỏi: "Trừ bỏ ba người chúng ta, còn có những người khác cùng đi sao?"
"Đương nhiên là có."
Tay chủ nhân mèo trở nên căng thẳng.
Cô nằm bò ra, rầm rì: "Tốt nhất có thể mang theo một nhà La Minh trở về căn cứ Phương Nam, bên này không biết khi nào sẽ đánh nhau, trở về càng an toàn."
Móng vuốt mèo buông ra, một lần nữa ôn ôn nhu nhu gãi lưng cho cô.
Thân thể vẫn luôn chiến đấu cứ căng chặt hiện giờ được xoa gãi đến thả lỏng, buồn ngủ lập tức dâng lên, Thích Miên tự mình chưa chú ý đã bị vào bẫy.
Cho đến khi một bàn tay to dán lên bụng cô, da thịt nóng bỏng chạm vào nhau, tựa hồ có thể cảm giác được cả vân trên bàn tay.
Đầu óc Thích Miên chợt thanh tỉnh, nề hà chủ nhân đã chiếm cứ cao điểm, kẹp theo cô đi về hướng phòng tắm: "Tắm rửa một cái rồi ngủ."
Thích Miên gian nan phản kháng: "Không, em tự mình tắm...... Buổi tối em còn có việc!...... Anh buông tay, tuyệt không!"
......
Chạng vạng, xe đón Thích Miên chờ ở dưới lầu.
Giang Hành Chu tóc còn ướt: "Cô ấy quá mệt mỏi, còn nghỉ ngơi."
Tới đón là một thiếu niên thật trẻ, không nghi ngờ gì, cười sang sảng: "Không sao, tôi nghe được sự tích mọi người hộ tống giáo sư Lương đến đây, một đường vất vả."
Đang nói, Thích Miên trên lưng đeo trúc đao vội vàng đi xuống, vừa ngáp vừa hung hăng trừng mắt nhìn Giang Hành Chu: "Đi thôi."
Thiếu niên mang Thích Miên đến bệnh viện căn cứ trung ương: "Cũng là ngoài ý muốn phát hiện đầm lầy bắc bộ có phòng thí nghiệm trên cơ thể con người, đội trưởng Lâm dẫn người đánh vài lần mới diệt được."
Thích Miên: "Cứu ra bao nhiêu người?"
"Không nhiều lắm." Thiếu niên thở dài, "Bởi vì người câm là người trọng sinh, cho nên được chiếu cố mới sống sót. Trên đường chạy ra tới một lần bị bắt trở về, rất khổ."
1
Thích Miên: "Phòng thí nghiệm đầm lầy phán đoán anh ấy là người trọng sinh, căn cứ là gì?"
Thiếu niên tựa hồ như đã bị hỏi qua: "Hình như là chính anh ta nói, tựa hồ là sau Hồng Dạ tỉnh dậy thì tự xưng mình trọng sinh."
Thích Miên trầm mặc một lát, không tiếp tục vấn đề này: "Các người nơi này có ai đặc biệt lợi hại không?"
Thiếu niên ưỡn thẳng ngực, kiêu ngạo nói: "Đội trưởng Lâm."
Thích Miên bị biểu tình vinh dự của cậu thiếu niên làm bật cười: "Anh ấy lợi hại tới cỡ nào?"
Thiếu niên trả lời: "Lúc mạt thế mới vừa phát sinh, toàn bộ thế giới loạn thành một nồi cháo. Là đội trưởng Lâm ngăn cơn sóng dữ, dựng lên mạng lưới thông tin cho cả nước, tóc đều bạc trắng luôn."
Thích Miên nghĩ đến đầu tóc bạc của Lâm Ân, thoáng kinh ngạc: "Trước kia anh ta không phải đầu bạc?"
"Đúng vậy." Giọng thiếu niên có chút khổ sở, "Lúc ấy quá rối loạn, anh ấy liên hệ với thành phố Quan Châu biết được tin về mạt thế, đế đô mới có thể nhanh chóng ứng phó. Không có anh ấy, nói không chừng toàn bộ đế đô đều không còn."
Thật ra còn không đến mức này, nhưng xác thật sẽ loạn thật lâu.
Đế đô dù sao cũng là trung tâm quốc gia, nhân tài tầng tầng lớp lớp, ngay cả đời trước, căn cứ đế đô cũng luôn tồn tại ổn định, cho đến khi dị chủng vương họ Giang xuất hiện.
Có lẽ là do cô trọng sinh trở về tạo nên hiệu ứng bươm bướm, có lẽ đời trước Lâm Ân cũng có liên hệ những thành phố khác, nhưng không có người cho anh ta biết phương pháp sinh tồn ở mạt thế.
Giọng thiếu niên vang lên: "Tới rồi."
Bệnh viện sáng sủa sạch sẽ, người lui tới, cảnh tượng vội vàng. Thiếu niên đưa Thích Miên lên tầng đỉnh, đưa cô tới phòng đầu tiên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa lập tức mở ra, dường như người bên trong đã đợi thật lâu.
Thật sự là anh ấy.
Khuôn mặt thanh tuyển, có vài phần tương tự đời trước, nhưng gầy hơn. Đôi mắt anh được che vải bố, đôi tay nắm chặt lại.
Anh nghe được động tĩnh: "Có phải cô ấy tới không?"
Thiếu niên ra hiệu cho người hộ sĩ, hộ sĩ cùng cậu ta đi ra ngoài.
Thích Miên nhìn anh, nói không ra được trong lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy đó là một loại cảm giác thật xa lạ lại rất quen thuộc, mơ mơ hồ hồ.
Người câm nhỏ không nghe đáp lại, có chút vội vàng muốn duỗi tay ra sờ, Thích Miên lên tiếng: "Là em, anh đừng lộn xộn."
Tay anh cố chấp hướng tới Thích Miên, thiếu chút nữa té xuống đất, Thích Miên lanh lẹ nâng anh lại, đưa trở lại giường bệnh, người câm nhỏ trước sau nắm chặt ống tay áo cô.
Anh có chút kích động: "Em còn nhớ rõ anh."
Thích Miên không phủ nhận: "Trước mạt thế em có nằm mộng, cho nên nhớ mang máng."
Nhận thấy cô có chút xa cách, người câm nhỏ cứng đờ, cúi đầu: "Chỉ là mang máng thôi..."
Thích Miên không thể không nhận ra, đời trước anh vẫn thường dùng phương thức này, giả vờ nhu nhược, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ ửng, không nói một lời.
Cô không ăn canh anh nấu, hoặc cảm thấy cô ở bên ngoài có người yêu mới, đều là biểu tình đáng thương như thế này, giống như một chú chó con vô thố.
Chỉ là, hiện tại so với trước kia có vẻ ỷ lại hơn rất nhiều.
Thích Miên cầm trái lê ở dĩa đựng trái cây trên bàn, gọt vỏ, nhét vào tay anh.
Anh thật dễ chịu, cầm trái lê gặm từng chút một, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt mẹ, giọng có điểm ủy khuất: "Em không tới cứu anh."
"Không phải cố ý không tới cứu anh, em không biết anh trọng sinh." Thích Miên dừng một chút.
Hơn nữa đời trước, thật ra anh ít bị chuyện gì quá nguy hiểm.
Đời trước cô là người cầm quyền căn cứ Phương Nam, người yêu cô sẽ gặp nguy hiểm vô số kể. Nhưng khi đó người câm nhỏ thật thông minh, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì quá mức, chỉ duy nhất một lần là lần cô dùng bản đồ giả đi tìm kẻ phản loạn.
Phản loạn tiến công quá nhanh, anh chạy không kịp.
Thích Miên cố ý nói sang chuyện khác: "Nghe nói phòng thí nghiệm đầm lầy bắc bộ phòng thủ rất nghiêm mật, nhưng anh chạy ra được một lần. Sao lại chạy ra được?"
"Dùng phương pháp em dạy anh, nghe thanh âm phán đoán nhân số, cùng phương pháp giải khóa xương cá." Giọng anh vừa nhẹ vừa ôn nhu, "Nhưng vận khí thật kém, sắp tới căn cứ Phương Nam lại bị bắt trở về."
"Nhưng không sao, lập tức có thể trở về căn cứ Phương Nam. Miên Miên, anh nhớ nhà của chúng ta." Giọng anh nhảy nhót, khóe miệng cong cong.
Thích Miên không đáp lại, đưa tay nhận lấy hạt lê anh đưa tới: "Có muốn ăn quả hàn?"
"Muốn." Người câm nhỏ quả nhiên thực vui vẻ.
Lần này tới đế đô, Thích Miên vừa lúc mang theo rất nhiều quả hàn từ Trường Nam, bởi vì Giang Hành Chu rất thích ăn loại quả cứng ngắt này, mỗi lần ăn chậm rì rì, Thích Miên còn hoài nghi là anh muốn mài răng.
Nghĩ đến Giang Hành Chu, đôi mắt Thích Miên trở nên ôn nhu.
"Chờ tới khi anh về, anh sẽ trồng quả hàn trong sân, có nhiều sẽ phơi khô, để dành từ từ ăn. Còn có..."
Quả hàn quá cứng, Thích Miên đưa nước cho anh uống nhưng vẫn không nói gì.
Người câm nhỏ nói chuyện càng ngày càng nhỏ, bỗng nhiên như ý thức được chuyện gì, nắm lấy tay Thích Miên: "Có phải em không định mang anh về?"
Thích Miên chậm rãi đẩy bàn tay lạnh lẽo của anh ra, để xuống dưới chăn, sửa sửa góc chăn: "Căn cứ đế đô thật thích hợp với anh, bên này trình độ chữa bệnh, hoàn cảnh đều tốt hơn căn cứ Phương Nam."
"Không." Giọng anh vô cùng kích động, "Em sẽ đi, đúng không? Anh phải đi về, anh muốn đi chỗ có em."
"Nếu anh không thích đế đô, em sẽ nhờ Lâm Ân hỗ trợ anh đến căn cứ Sơn Hải. Nhưng em đề nghị không cần, bên kia có dị chủng biển, còn nguy hiểm hơn so với đế đô."
"Miên Miên." Anh giống như con nít, khóc lên, ngữ điệu cũng cao lên, "Em đừng bỏ anh."
"Em hỏi anh một vấn đề." Thích Miên bình tĩnh nhìn anh, hỏi ra mục đích chân chính của chuyến đi này, "Lần cuối cùng chúng ta cãi nhau, anh đưa tin tức giả cho em, gạt em đi tới một chỗ khác để cứu viện. Đến khi em quay lại, căn cứ đã thất thủ."
"Là anh muốn rời khỏi em, chạy đi khi dị chủng xâm lấn thành, đúng hay không?"
Người câm nhỏ sửng sốt, nói: "... Nếu anh nói anh không nhớ rõ, em tin sao? Anh trọng sinh trở về, đã bị quên đi rất nhiều chuyện."
"Là thật sự quên, vẫn là không dám trả lời?"
Anh cường điệu lặp lại: "Anh đã quên, anh thật sự không nhớ rõ. Trọng sinh trở về, anh quên mất rất nhiều chuyện......"
Nhìn gương mặt kích động của anh, buồn bực trong lòng Thích Miên bỗng nhiên tiêu tán cả. Kỳ thật cô hà tất phải biết đáp án này làm chi, mặc kệ lúc đó anh ấy có phản bội cô hay không, tất cả đều đã qua đi.
"Em yêu người khác sao?" Người câm nhỏ bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Thích Miên không do dự: "Đúng vậy."
Anh không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, kêu to lên: "Sao lại có thể, em đã nói em yêu anh! Em không thể phản bội anh. Miên Miên, cầu em, đừng đi!"
Anh quét hết chén ly trên tủ đầu giường xuống, điên cuồng đập phá tất cả những đồ vật có thể sờ đến.
Hộ sĩ nghe được động tĩnh, vọt vào tới khống chế người câm nhỏ.
Thiếu niên vọt nhanh qua, đưa Thích Miên ra ngoài: "Anh ấy bị thương quá nặng, tinh thần đã không được ổn định. Cô yên tâm, về sau chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."
Thích Miên nhíu mày, đời trước bọn họ mãi cho đến lúc sau mạt thế gặp rất nhiều nguy hiểm, anh ấy cũng chưa từng mất khống chế như vậy. Phòng thí nghiệm đầm lầy bắc bộ đã làm gì với anh ấy?
Trong lòng Thích Miên có chút áp lực, mãi cho đến khi thiếu niên đưa cô về, nhìn đến căn nhà lầu nhỏ, nghĩ đến người bên trong, Thích Miên mới tạm thấy yên ổn một chút.
Không ngờ đẩy cửa đi vào, bên trong không có một bóng người.
Trên bàn còn để cháo và dưa muối, Giang Hành Chu và Nút lại không thấy đâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt
Chương 83: Căn cứ trung ương đế đô (2)
Chương 83: Căn cứ trung ương đế đô (2)