TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Ép Duyên Khuất Phục
Chương 10

Tuy là a Dạng đã chuẩn bị xong rất nhiều thứ, thế nhưng các cô không phải chuẩn bị lập tức xuất phát, dù sao chỉ nhận có được hai vị khách, lập tức xuất phát sẽ làm khách nhân không thích ứng. Ở Thành Đô tìm được khách sạn người quen, a Dạng đặt ba căn phòng tốt nhất, đưa Trịnh Hi Vận cùng Mục Thanh mỗi người một tấm thẻ mở cửa phòng, đối với các cô nói: "Chúng ta ở Thành Đô nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ xuất phát đi Khang Định. "

Trịnh Hi Vận tiếp nhận thẻ mở cửa phòng hơi nhếch khóe môi, cô không có đưa ra giấy chứng nhận thân phận của mình, đây là kết quả cô muốn thấy nhất.

Quán rượu trong nước, ở phương diện này quả thực không quá nghiêm cẩn, đặc biệt một ít quán rượu nhỏ cùng khách sạn, chỉ cần người đặt phòng đưa ra thẻ căn cước, không cần tất cả mọi người phải đưa ra.


Cho nên Trịnh Hi Vận và Chương Nghệ mới chọn đi theo nhóm tự do.

Trịnh Hi Vận tâm tình cực tốt đi về phòng, cô chuẩn bị trở về phòng gọi cho Chương Nghệ. Phía trước cô Mục Thanh lần nữa truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Trịnh Hi Vận giương mắt lên nhìn, thấy Mục Thanh bưng cái trán, trước người cô có một cậu nhóc vóc dáng cao tay chân luống cuống đang đứng.

"Cô không sao chứ? Mục Thanh" Trịnh Hi Vận là đối với người đồng hành quan tâm mới tiến lên hỏi, cậu nhóc có vóc dáng cao lại khẩn trương nói: " thật có lỗi, lúc nãy tôi không thấy! " sau đó hắn lại nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Xin lỗi à em gái nhỏ, đây là mẹ em sao? Anh thực sự không phải cố ý! "

Em gái nhỏ? Mẹ? Trịnh Hi Vận vẻ mặt nghi vấn nhìn cậu nhóc kia, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Mục Thanh lúc này cũng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu nhóc trước người, cậu nhóc nhìn Mục Thanh vừa xấu hổ vừa khẩn trương, ấp a ấp úng nói: "Hai người không phải, không phải mẹ con sao? Tôi vừa mới nghe được cô. . . " nói hắn chỉ chỉ Trịnh Hi Vận: "Nghe được cô gọi cô ấy là mẹ "


Đây thật là một cái hiểu lầm so với khung trời còn lớn hơn. Mục Thanh trong nháy mắt cảm thấy cái trán không đau, khóe miệng của cô nhẹ nhàng giơ lên lại bị ép thu hồi, sau đó lần nữa giơ lên.

Trịnh Hi Vận nghe được cậu nhóc nói nét mặt xạm lại, khi cô nhìn thấy độ cung khóe miệng Mục Thanh biến hóa không ngừng, ánh mắt càng lạnh xuống, hung hăng liếc mắt trừng Mục Thanh, hừ lạnh bỏ đi.

Mục Thanh nhìn cậu nhóc kia xấu hổ đến sắc mặt đỏ lên, đối với hắn vỗ tay phát ra tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Kỳ thực chị cũng không có đau nhiều lắm đâu, chỉ trách chị hôm nay quá không may, bái bai, tiểu soái ca" nói xong Mục Thanh vòng qua cậu nhóc đuổi theo Trịnh Hi Vận.

Cậu nhóc không giải thích được nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy chị gái này thực sự là kỳ quái, lúc nói mình không may như là ở châm chọc, thế nhưng lại cũng không phải. Hắn nhưng không biết, Mục Thanh là thật tâm cảm giác mình không may mới như thế, hơn nữa kiểu xui xẻo như vậy, cô đã bị qua rất nhiều lần.


"Cô cách tôi xa một chút" nghe được tiếng bước chân theo sau lưng, Trịnh Hi Vận lạnh giọng nói. Cô không muốn cùng Mục Thanh có quá nhiều tiếp xúc, miễn cho sản sinh càng nhiều hiểu lầm.

Cô nhấc chân đi nhanh hơn, Mục Thanh phía sau kéo tay cô lại, ở lúc ánh mắt Trịnh Hi Vận chứa đầy tức giận chỉ chỉ thang lầu bên cạnh: "Chúng ta hẳn là từ đây đi lên "

Khách sạn trang bị vô cùng nghệ thuật, cũng không có thang máy, thang lầu ở giữa hành lang, Trịnh Hi Vận tức giận đi về phía trước, trực tiếp đi lên thang lầu.

Dùng sức bỏ ra tay Mục Thanh, Trịnh Hi Vận trừng mắt Mục Thanh trong mắt ngày càng tức giận.

Mục Thanh khóe miệng nhếch lên, buồn cười nói: "Tại sao muốn trừng tôi? Nói nhầm không phải tôi "

Trịnh Hi Vận hai tay ôm ngực, ánh mắt khôn khéo, khóe miệng nghiêm nghị, nói ra đều mang lãnh ý "Nhưng là cô cười rất vui vẻ "
"Vậy cũng không thể trách tôi nha! " Mục Thanh khoanh tay ủy khuất, ý cười ở khóe miệng làm thế nào cũng không ép xuống nổi "Là người kia nói rất buồn cười "

Trịnh Hi Vận càng tức giận hơn, lách người đi lướt qua bả vai Mục Thanh đi lên lầu, lưu lại một câu lạnh như băng nói "Vấn đề của cô so với hắn lớn hơn"

Mục Thanh lúc này mới thu hồi ý cười ở khóe miệng, nhìn bóng lưng Trịnh Hi Vận "Cô giận sao? " Trịnh Hi Vận không trả lời, Mục Thanh rốt cục ý thức chuyện hơi lớn rồi, nghiêm trang nói: "Xin lỗi, tôi không phải có ý định muốn cười cô "

Trịnh Hi Vận nghe xong thanh âm của cô dừng bước lại, quay đầu nhìn Mục Thanh dưới lầu. Mục Thanh thấy cô rốt cục chịu nhìn mình, nhấc chân đi lên bậc thang, nhưng bởi vì quá gấp đi trượt, đầu gối đập vào trên thang lầu lại là một tiếng kêu rên.
Trịnh Hi Vận ôm ngực chính là tay vô ý thức nắm chặt cánh tay, cô lại càng hoảng sợ, nghĩ tới lúc lên xe tiếng va chạm kia, Trịnh Hi Vận đột nhiên cảm thấy Mục Thanh rất thảm.

Mục Thanh xoa đầu gối đi cà nhắc lên lầu, chân mày nhíu chặt biểu hiện cô đang đau, Mục Thanh ngẩng đầu rũ xuống khóe mắt, hơi lộ ra đáng thương nói: "Xem tôi xui xẻo như vậy, cô đừng giận nữa được không? "

Trịnh Hi Vận không để ý đến cô, xoay người tiếp tục lên lầu, nhưng là khi bàn tay Mục Thanh đặt ở trên vai cô để tìm chỗ trụ mà đi, cô cũng không có cự tuyệt.

Nhớ lại hai người gặp gỡ chỉ có mấy lần, Trịnh Hi Vận phát hiện Mục Thanh thật là quá xui xẻo.

Ở xe lửa đứng thì mất túi tiền cùng vé xe, ra cửa đi ăn tìm không được chỗ ngồi, luôn thiếu tiền còn hỏi cô để vay tiền, ngồi xe bị đụng đầu, bước đi bị vấp, lên thang lầu bị đụng đầu gối.
Trịnh Hi Vận hơi nghiêng đầu nhìn bàn tay thon dài mà tinh tế trên bả vai mình, hơi giật giật bả vai, nhìn Mục Thanh không có ý muốn bỏ tay xuống, Trịnh Hi Vận hy vọng cô đừng đem luôn xuôi xẻo lây cho mình.

Trịnh Hi Vận đi tới trước cửa phòng mình, Mục Thanh rốt cục bỏ tay ra, thuận thế lắc tay tạm biệt.

Trịnh Hi Vận thở phào nhẹ nhõm nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, cô thật không muốn cùng Mục Thanh xui xẻo như vậy, thực sự quá đau rồi.

Khẩu khí vừa mới thở ra, Mục Thanh a hét thảm một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất. Trịnh Hi Vận tay nắm thẻ mở cửa phòng lần nữa dùng sức nắm chặt, cảm nhận được móng tay cắm vào lòng bàn tay làm đau đớn sâu sắc để cho cô trong nháy mắt tỉnh táo lại. Trịnh Hi Vận nhẫn tâm cầm thẻ quét mở cửa ra, đẩy cửa vào phòng vô cùng nhanh chóng lưu loát.
Mục Thanh ngẩn ở trên mặt đất, đột nhiên ha ha ha nở nụ cười.

Ở trong cuộc sống của cô rất nhiều người đều kiêng kỵ sự sui xẻo từ cô, sợ bị cô truyền nhiễm, trước đây Mục Thanh rất ghét những người này, nhưng hôm nay chứng kiến Trịnh Hi Vận phản ứng, Mục Thanh đột nhiên cảm thấy biểu hiện lạnh lùng của Trịnh Hi Vận kỳ thực rất ngay thẳng, hơn nữa phản ứng như vậy lại lộ ra một tia khả ái.

Giùng giằng đứng lên, Mục Thanh về đến phòng theo thói quen xoa chỗ bị té trên người, trong mắt cũng là hứng thú dạt dào, càng nghĩ càng cảm thấy người này rất thú vị. Cô ấy có phải les không? Nếu như không phải thì khả năng bị chính mình bẻ cong có bao lớn?

Trịnh Hi Vận không biết mình bị theo dõi, cô về đến phòng lập tức dùng điện thoại gọi cho Chương Nghệ. Điện thoại sau khi tiếp thông Trịnh Hi Vận đầu tiên hỏi chính là tình huống trong nhà: "Mình không có ở đó bọn họ thế nào? "
Chương Nghệ thống khổ nói: "Điện thoại mình đều bị đánh bể cậu biết không? Bọn họ đều đoán được cậu bị mình giấu đi, cha cậu đã báo cảnh sát, nếu quá 48 giờ cảnh sát sẽ lập hồ sơ "

Nếu như lập án Chương Nghệ liền phiền toái, bởi vì chuyện cô đến Thành Đô trước có thể dùng các loại khoa học kỹ thuật hiện đại tra ra được, ngồi xe Chương Nghệ, ở tại khu biệt thự Thượng Hải của Chương Nghệ, liên hệ đoàn du lịch là Chương Nghệ liên lạc. Tuy là tra được tới sẽ rất trắc trở, thế nhưng chỉ cần dùng tâm, nhất định có thể tra được những tin tức này.

Đây hết thảy đều sẽ khiến cô bị phát hiện manh mối, Trịnh Hi Vận ở trong phòng đi tới đi lui, đối với Chương Nghệ nói: "Cậu nói cha mình hủy bỏ bản án, nói cho ông ấy biết chuyện mình bị bắt cóc chưa thành, đồng thời chúng ta giữ được chứng cứ, mình đang âm thầm tiếp tục điều tra, chứng cứ chỉ hướng về ông ấy "
"Nếu như không phải cha cậu làm đâu? " Chương Nghệ thanh âm lộ ra sốt ruột nghi hoặc: "ông ấy chưa từng làm chắc chắn sẽ không bị mình uy hiếp"

"Cha mình biết, cậu nói cho cha mình biết mình từ trong miệng kẻ bắt cóc nghe được tên của cha, nếu như dám báo nguy mình sẽ lập tức xuất hiện lên án ông ấy" Trịnh Hi Vận dừng bước lại, đứng ở trước cửa sổ nhìn con hẻm nhỏ có mùi hương cổ xưa, khẳng định nói: "ông ấy không có lá gan cùng cậu đánh cuộc, nếu như ông ấy là người thông minh có gan như vậy, hôm nay Công Ty Lãm Vũ sao lại rơi xuống trong tay Honey anh trai của ông ấy? "

Trịnh Hi Vận rất hiểu cha của mình, ông là một người muốn ổn định với hiện trạng như bây giờ thậm chí có chút hèn nhát. Đây chính là lý do mẹ cô nắm giữ phần lớn cổ phần công ty, bởi vì mẹ cô so với cha chăm chỉ hơn nhiều lắm, Lãm Vũ như hôm nay phần lớn đều là công lao của mẹ cô. Mà cha của cô lại nhu nhược, bằng không sau khi mẹ cô chết, anh trai của cha như thế nào lại đứng lên nắm giữ phần lớn thực quyền ở Lãm Vũ, thậm chí hiện tại trở thành cổ đông của Lãm Vũ. Tuy là cổ phần công ty trên tay hắn cũng không nhiều, thế nhưng cũng đủ làm cho hắn có quyền lên tiếng ở đại hội cổ đông.
Cô hiểu rất rõ cha của mình, cha căn bản không dám cược, bởi vì ông ấy sợ chính mình nếu tìm ra chứng cứ thì thực sự sẽ tự đưa mình vào nguy hiểm. Ông ấy không tín nhiệm cảnh sát có thể tìm ra chân tướng.

Chương Nghệ nghe Trịnh Hi Vận khẳng định trong lòng cổ vũ niềm tin: "Uhm, mình biết nên làm gì rồi, bất quá chuyện cậu bị bắt cóc như cũ không có manh mối "

Trịnh Hi Vận nói: "Uh, mình sẽ nghĩ xem làm thế nào mới tốt, cậu phải chú ý an toàn, hiện tại cậu bại lộ ở trước mặt mọi người, mình sợ cậu bị liên lụy"

Chương Nghệ nói: "Yên tâm đi, mình là ai nha! Mình nhưng là có nữ thần may mắn ở cùng, chưa từng có gặp chuyện không may "

Chương Nghệ thuyết pháp không thể nghi ngờ có chút khoa trương, Trịnh Hi Vận lúc này lại nhớ tới một người khác, cô và Chương Nghệ nói tạm biệt xong đi tới bên giường ngồi xuống, nghĩ tới những chuyện xui xẻo của Mục Thanh, đột nhiên nở nụ cười không ngừng được.
Sau đó cô nằm ở trên giường, vốn là hơi nhíu chân mày lại giãn ra, ánh mắt cũng không lo lắng.

Mục Thanh cũng nằm ở trên giường, chỉ bất quá cô lúc này đang nói chuyện điện thoại với anh mình Mục Cận, bị anh trai hỏi hôm nay có gặp chuyện không may không, Mục Thanh tập mãi thành thói quen nói: "Em có ngày nào không xui xẻo đâu? "

Mục Cận thanh âm mang theo nghi hoặc cùng lo lắng: "Thực sự xui xẻo? Cụ thể là chuyện gì? "

Mục Thanh đem ngày đen đủi hôm nay nói cho anh trai, sau đó Mục Cận quan tâm cô nói mấy câu, liền cúp điện thoại.

Cúp điện thoại Mục Cận chân mày nhíu sâu lại, ngón trỏ có tiết tấu gõ ở trên bàn.

Hắn ở Mục Thanh vào ở biệt thự của Chương Nghệ ngày thứ hai luôn nắm giữ tình huống của Mục Thanh, sau đó mời chuyên gia điều tra Chương Nghệ, tra tìm chỗ Chương Nghệ đã liên lạc đoàn người du lịch tự do. Mục Thanh vẫn nháo phải lái xe đi Tây Tạng, Mục Cận nhưng lại chưa bao giờ đồng ý, bây giờ Mục Cận lại muốn thử một chút, khiến Mục Thanh và Trịnh Hi Vận cùng một chỗ có hay không thực sự sẽ khác đi.
Hiện tại xem ra tựa hồ cũng không có.

Đọc truyện chữ Full