Sau khi lên xe mọi kiềm nén của các cô lúc nãy bất chợt bạo phát, bên trong xe tràn ngập tiếng cười của bốn người.
Một lúc lâu các cô mới dừng lại, Trịnh Hi Vận xoa gò má vì cười mà bị đau: "A Dạng, hai cô quá thông minh, có thể nghĩ một chiêu như vậy."
A Dạng cùng Tô Tô xấu hổ nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Mục Thanh và Trịnh Hi Vận ai cũng không ngu ngốc, lúc này đã hiểu ánh mắt của hai cô. Hai cô cũng không phải là làm bộ les, các cô thật là một đôi.
A Dạng lúng túng nói: "Chúng tôi nghĩ định gạt hai cô, ai biết trên đường đã xảy ra ngoài ý muốn. Nếu như các cô chú ý, chúng tôi cũng có thể trả lại tiền, bất quá đề nghị hai cô chờ đến Khang Định rồi mới tách ra với chúng tôi "
Mục Thanh không sao cả dựa vào ghế sau lưng, tay khoát lên cửa sổ xe: "Tôi không có vấn đề, hơn nữa chúng ta rất có duyên, kỳ thực tôi cũng thích nữ nhân."
Trịnh Hi Vận con ngươi phóng đại nhìn Mục Thanh, môi hơi mở, tràn đầy khiếp sợ.
Mục Thanh bởi vì Trịnh Hi Vận phản ứng có chút dở khóc dở cười: "Cô sao lại phân biệt đối xử vậy? Rõ ràng lúc nãy một đôi người ta thẳng thắn cũng không có phản ứng lớn như vậy!" nói Mục Thanh hai mắt híp lại, đột nhiên sáp lại gần Mục Thanh cười giảo hoạt nói: "Chẳng lẽ cô lại thầm mến tôi, nghe tôi bộc lộ nên thật cao hứng!? "
"Cô nói bậy bạ gì đó! " Trịnh Hi Vận bởi vì cô nói mặt đỏ lên.
Không thể trách cô phản ứng lớn, từ biết Mục Thanh chính là Mục gia Đại tiểu thư rồi đến Mục Thanh bộc lộ chỉ có ngắn ngủi 10 phút, Trịnh Hi Vận coi như là sống lại một nghìn lần cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn tiếp thu tin tức lớn như vậy à!
Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên quỷ thần xui khiến quay đầu nhìn về phía đang cầm máy ảnh chụp hình Mục Thanh. Gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi rối loạn Mục Thanh tóc ngắn. Thấy Mục Thanh quay đầu, Trịnh Hi Vận cũng lập tức quay đầu, cho Mục Thanh một cái ót, làm bộ chính mình một mực xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chẳng được bao lâu, cô lại quỷ thần xui khiến quay đầu nhìn Mục Thanh, lại thấy Mục Thanh đang nhìn cô. Bị Mục Thanh bắt quả tang, Trịnh Hi Vận cảm giác gương mặt hơi nóng, vừa lúc Mục Thanh mới mở miệng cô lại lần nữa quay đầu, cho Mục Thanh một cái ót.
Đây chính là nữ nhân muốn cùng cô kết hôn? Trịnh Hi Vận vẻ mặt đau khổ thở ra một hơi thật dài, ý tưởng muốn thoát ly đoàn một mình du lịch xuất hiện ở trong lòng.
Bởi vì trên đường xảy ra ngoài ý muốn, thời gian đến Khang Định chậm một giờ.
A Dạng mang các cô đi tới một nhà nhà hàng nhỏ vô cùng đặc sắc của dân tộc Tạng, thành thạo chọn món ăn xong đối với ngồi xuống Trịnh Hi Vận và Mục Thanh nói:"Các cô bây giờ có thể quyết định là cùng chúng tôi tách ra hay tiếp tục cùng đi Tây Tạng."
Mục Thanh không chút do dự nói: "Tôi theo các cô "
Dứt lời ba ánh mắt tập trung ở trên người Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận vô cùng do dự.
Nếu như cô tự mình đi, ăn ở lái xe đều sẽ trở thành vấn đề rất lớn, huống chi hiện tại cô là đang "Mất tích". Nhưng nếu tiếp tục đi theo đoàn tự do này, a Dạng và Tô Tô cô là không có chút nào bận tâm, vấn đề lớn nhất ở trên người Mục Thanh.
Ở lúc cô trầm tư, cổ tay đột nhiên bị Mục Thanh cầm lấy. Trịnh Hi Vận kinh hô "Làm gì?" lại bị Mục Thanh lôi kéo đi ra nhà hàng nhỏ.
Hai người đứng ở ven đường, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên người hai cô, cái bóng ở dưới đất từ từ tụ cùng một chỗ.
"Cô chán ghét đồng tính luyến ái vậy sao? " Mục Thanh nheo mắt lạnh nhìn Trịnh Hi Vận, biểu tình là Trịnh Hi Vận chưa từng thấy qua lạnh nhạt.
Trịnh Hi Vận trong lòng dâng lên ủy khuất cùng tức giận, cô cũng trầm xuống khóe miệng, giọng nói lạnh lùng nói: "Cô không biết cũng đừng suy đoán."
Mục Thanh nghe xong lạnh nhạt tiêu tán, có chút hấp tấp gãi đầu tóc ngắn xốc xếch, chân mày nhíu chặt hơn: Không chán ghét đồng tính luyến ái vì sao vẫn trầm mặc không đáp ứng? Đường đi Tây Tạng tuy là rất nhiều người, nhưng một mình cô đi thế nào? Tự lái xe sao? Cô không mệt? Gặp nguy hiểm sẽ làm thế nào? "
Mục Thanh vấn đề rất sắc bén, cũng là Trịnh Hi Vận vẫn lo lắng, nhưng thân phận Mục Thanh cũng là Trịnh Hi Vận không muốn đối mặt. Thật là quá khó giải quyết! Trịnh Hi Vận hung hăng đạp một cước trong không khí, cán cân trong lòng đung đưa trái phải.
Điện thoại di động vào lúc này reo lên, Trịnh Hi Vận lấy điện thoại ra đi về phía trước mấy bước, sau khi tiếp thông nói: "Chương Nghệ? "
"A Vận, dường như có người tra được hành tung của cậu rồi! " Chương Nghệ thanh âm vô cùng lo lắng, "Máy vi tính của mình và điện thoại di động hẳn là bị người khác xâm nhập "
Thực là họa vô đơn chí! Trịnh Hi Vận lần nữa đạp một cước trong không khí, hỏi: "Trịnh gia có động tĩnh gì không?"
Chương Nghệ nói: "Không có phát hiện, bọn họ đang tìm cậu, nhưng cũng là tìm thám tử tư, Khang Minh Hồng cũng đang tìm cậu, hắn gọi điện thoại cho mình mấy lần, bất quá mình chưa nói cho hắn biết "
Trịnh Hi Vận nói: "Tạm thời đừng nói cho hắn biết "
Chương Nghệ nói: "Uh, bất quá ngày hôm nay ở Bắc Kinh mình trong lúc vô tình nhìn thấy hắn "
Trịnh Hi Vận cảm giác được Chương Nghệ trong lời nói có chuyện:"Thấy cái gì cậu nói thẳng, cậu cũng không phải không biết mình là thế nào đối với tình cảm của hắn "
"Mình thấy hắn và em gái cậu cùng một chỗ." Chương Nghệ cái này mới yên tâm nói: "Bọn họ trông rất khiêm tốn, thế nhưng đúng là cùng nhau đi gặp mặt "
Trịnh Hi Vận lửa giận trong lòng hoàn toàn có phương hướng xoay tròn "Cậu giúp mình tra cụ thể một chút giữa bọn họ có không có quan hệ gì."
Chương Nghệ đáp ứng cô, nói lời từ biệt sau đó cúp điện thoại.
Trịnh Hi Vận trong lòng sinh ra dự cảm bất hảo, Khang Minh Hồng và Trịnh Dao Cầm? Trịnh Hi Vận tức giận nở nụ cười, trong mắt cực kỳ châm chọc, nếu là hai người bọn họ là cùng nhau, vậy thì thật là buồn nôn chết người! Không chỉ có đời này ác tâm! Đời trước càng buồn nôn hơn!! Chí ít đời trước cô không có nghe được bất luận kẻ nào nói cho cô biết Khang Minh Hồng và Trịnh Dao Cầm có cái gì.
Vì sao hai đời sẽ khác biệt lớn như vậy đâu? Trịnh Hi Vận cảm giác mình hoàn toàn không có ưu thế khi sống lại, bởi vì cô lại gặp càng nhiều vấn đề hơn.
Trịnh Hi Vận tĩnh tâm lại nhưng lại cảm thấy đây là một hiện tượng tốt. Đời trước chuyện cô chẳng hay biết đã quá nhiều rồi, trợ lý mang lòng xấu xa, nội gián trong các hạng mục, bạn trai nhìn như yêu mình, những thứ này đều che hết ánh mắt của cô, làm cho cô nhìn thấy đều là sự nghiệp hoàn mỹ, cuối cùng nhưng ở cuối năm bạo phát, trở thành tổn thất không cách nào vãn hồi.
"A Vận."
Trịnh Hi Vận nghe thanh âm quay đầu, thấy Mục Thanh đứng ở sau lưng cô.
"Cô nghĩ xong chưa? " trên người cô có ánh nắng chiếu, Trịnh Hi Vận thấy không rõ nét mặt của cô, lại biết cô không muốn để cho mình hành động đơn độc.
Trịnh Hi Vận trái tim đột nhiên đau xót, nhớ lại Mục Thanh hỏng bét vận mệnh cùng lời nói vị đạo sĩ kia. Cô đột nhiên nghĩ thử xem mình và Mục Thanh cùng đi Tây Tạng, có phải thật vậy hay không khiến cho Mục Thanh không bị đen đủi đâu.
"Tôi và các cô cùng đi " nói ra những lời này, Trịnh Hi Vận cảm giác được trái tim một lần nữa đập lại bình thường, trong lòng không hề bị đè nén kiềm nén.
Cùng đi Tây Tạng lại có cái gì không được đâu? Mục Thanh cũng không biết mình chính là người muốn cùng cô kết hôn. Coi như đã biết vậy thì thế nào đâu? Chẳng lẽ cô ta còn có thể ép buộc mình và cô ta kết hôn?
Trịnh Hi Vận bình ổn tâm lại, lại không biết lúc này cô làm Mục Thanh bắt đầu mơ mộng hão huyền quá rồi.
Suy nghĩ xong Trịnh Hi Vận thần tình trầm tĩnh lại, tiểu đội bốn người bầu không khí rốt cục lại trở về lúc mới bắt đầu hòa thuận ấm áp.
A Dạng là một người hướng dẫn du lịch và lãnh đạo rất tốt, cô đem tất cả hành trình và ăn ở sắp xếp vô cùng thỏa đáng. Vẫn như cũ là Trịnh Hi Vận và Mục Thanh hai người riêng biệt mỗi người một phòng, a Dạng và Tô Tô ở một phòng.
Đem hành lý cất xong, Trịnh Hi Vận chuẩn bị tắm, Mục Thanh lại tới gõ cửa nói: "Cùng ra ngoài đi dạo một chút nha! tôi chụp ảnh cho cô "
Trịnh Hi Vận từ linh hồn đến thân thể cự tuyệt cùng Mục Thanh ra cửa, kiên định nói: "Tôi muốn tắm."
Mục Thanh nhìn cô một hồi, phát hiện Trịnh Hi Vận thần tình cũng là không có một chút xíu mềm hoá, thỏa hiệp tự mình ra ngoài đi dạo phố.
Bởi vì từ trước tới giờ xui xẻo, lúc ra cửa Mục Thanh đều tương đối chú ý. Lúc nghe đến chuông điện thoại di động Mục Thanh tìm một quán nhỏ, đứng ở vị trí an toàn mới nhận điện thoại: "Anh, lại có chuyện gì?"
"Ngày hôm nay xui xẻo sao? " Mục Cận mỗi lần nói điện thoại nhiều nhất chính là câu này.
"Xui xẻo." Mục Thanh trả lời nhiều nhất cũng là những lời này.
Mục Cận trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không dấu diếm Mục Thanh nữa: "Đi cùng em có phải hay không có một người gọi là Trịnh Hi Vận? "
Mục Thanh nghi ngờ nói: "Ừ? Làm sao anh biết. Anh! Anh lại phái người theo dõi em! "
Mục Cận thừa nhận nói: "Em không phải hẳn là thành thói quen sao? Nếu như không phải Trịnh Hi Vận đi theo đoàn tự do này, em nghĩ anh tại sao sẽ tìm cho em một đoàn du lịch nhỏ để đi một mình? "
"Có ý gì? " Mục Thanh ngửi được mùi âm mưu, đầu óc vừa chuyển liền tinh lọc ra tin tức trọng yếu: "Anh là bởi vì Trịnh Hi Vận mới để cho em theo đoàn du lịch này? "
Mục Cận nói: "Ừ, em một mực không muốn biết người muốn kết hôn với em là ai, hiện tại anh có thể nói cho em biết. . . "
"Trịnh Hi Vận?!" Mục Thanh đoạt nói, trong giọng nói tràn đầy đều là khiếp sợ!
Mục Cận nói: "Đúng vậy "
Cho nên anh trai mới thường xuyên hỏi cô có hay không xui xẻo, cho nên anh trai mới bất chấp nguy hiểm để cho cô tự mình đi Tây Tạng. Bởi vì ... một đường đều có người kia có thể thay đổi mệnh của cô, thì ra người này chính là Trịnh Hi Vận!
"Em không nói với anh! Em về khách sạn trước đã! " Mục Thanh vội vã cúp điện thoại, xoay người chạy ra ngoài quán.
"Ôi!" thế nhưng không may cô chạy quá nhanh, bị vấp bậc cửa tới té lộn mèo một cái, ngã xuống, đầu gối đập xuống đất.
Coi như thân thể đau nhức muốn chết, Mục Thanh như trước lập tức đứng dậy hướng khách sạn chạy đi. Cô mặc dù đang chạy rất nhanh, đầu óc lại rất thanh tỉnh. Mục Thanh rốt cuộc biết vì sao buổi chiều Trịnh Hi Vận lại không được bình thường, cô nhất định là nhận ra mình, cô khẳng định đã biết mình chính là người muốn cùng cô kết hôn!
Người mình thích lại là đối tượng coi mắt lúc đầu, Mục Thanh càng nghĩ càng kích động, trở lại khách sạn một hơi chạy đến trước cửa Trịnh Hi Vận, dùng sức đập cửa phòng của cô.
Mới vừa tắm rửa xong Trịnh Hi Vận ăn mặc áo choàng tắm đi tới cửa, đối với tiếng đập cửa thô lỗ nhíu mày: "Ai vậy? "
"Tôi! " mặc dù không nói tên, Trịnh Hi Vận nghe ra là thanh âm Mục Thanh, bất quá cô kích động cái gì?
Trịnh Hi Vận mở cửa, thấy Mục Thanh đối với cô cười chói lọi, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm xấu.