Trịnh Hi Vận vô ý thức cự tuyệt: "Không đi"
Mục Thanh thở dài nói: "Đi mà, cha mẹ tôi cùng anh đều mong cô có thể đi lễ mừng năm mới ở nhà tôi, hơn nữa, cô ở nhà cũng chỉ có một mình "
nói không sai, từ khi mẹ cô chết, Trịnh Hi Vận cũng không cùng cha cô cùng nhau ăn Tết, cho dù cô ở đó, cô sẽ có cảm giác như bị bài xích ra ngoài. Bây giờ bọn họ thẳng thừng trở mặt, cô càng không muốn trở về nhà mừng năm mới.
Nhưng Trịnh Hi Vận cũng không nguyện ý đi nhà Mục Thanh, cô và người nhà Mục Thanh cũng không quen thuộc, đi ngược lại lúng túng.
Mục Thanh thấy cô không trả lời nữa, cũng biết nói nữa cô cũng không đáp ứng, liền gác việc này để sau đó nói tiếp.
Người chờ xét xử không nhiều lắm, Trịnh Hi Vận không ngạc nhiên chút nào Trịnh Dao Cầm cũng ở đây. May mắn đây là đang toà án, Trịnh Dao Cầm dù kiêu căng thế nào cũng không dám ở đây làm càn, ánh mắt cũng là vô cùng hung tợn, vẫn ác độc nhìn chằm chằm Trịnh Hi Vận.
Cô nhìn thấy Trịnh Dao Cầm sẽ nhớ tới đêm đó Trịnh Hi Vận khóc rất đau lòng, tuy là nhờ vậy Trịnh Hi Vận đáp ứng kết hôn, nhưng Mục Thanh cũng sẽ không cảm tạ Trịnh Dao Cầm.
Nhàn nhạt hướng Trịnh Dao Cầm ném đi một ánh mắt, Mục Thanh khóe môi nhếch lên, trong mắt đột nhiên tản mát ra một tia tà ác. (Editor: Đoạn này thấy Thanh Thanh cưng ghê!!)
Trịnh Dao Cầm đột nhiên run rẩy, tại lúc mình còn chưa kịp phản ứng liền dời đi ánh mắt.
Mục Thanh lại mặt không thay đổi nhìn trên tòa.
Khang Minh Hồng bị dẫn ra, đã hoàn toàn mất đi tao nhã, thoạt nhìn nghèo túng chán chường không ít.
Hắn nhàn nhạt nhìn Trịnh Hi Vận liếc mắt, ánh mắt nhìn như bình thản, Trịnh Hi Vận lại thấy được hận ý ở sâu đáy mắt hắn.
Mục Thanh cười nói: "Cho nên thứ người như vậy mới vào tù "
Đúng rồi, cho nên Khang Minh Hồng mới phải vào tù.
Cuối cùng Khang Minh Hồng cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể bắt cóc Trịnh Hi Vận, chỉ là nói cho quan toà Trịnh Hi Vận không làm hắn cảm thấy an toàn, hắn bắt cóc Trịnh Hi Vận chỉ là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, để được Trịnh Hi Vận tín nhiệm và yêu.
Trịnh Hi Vận nghe đến đó liền nghe không nổi nữa, cô đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài phiên tòa, Mục Thanh ở sau lưng cô.
Tòa án rất an tĩnh, tiếng hai người bọn họ đi ở trên hành lang rất rõ ràng. Mục Thanh nhìn Trịnh Hi Vận, hai bước tiến lên đi tới bên người cô cảm thán nói: "Hắn dĩ nhiên lại nói là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng mỹ nhân bị tôi cứu mất"
Mục Thanh đáy mắt hiện lên tia gian trá, cười nói: "Cô cảm thấy tôi khờ sao? Tôi sao lại tin tưởng hắn, tôi chỉ là cảm thán tên đàn ông này đầu óc rất linh hoạt, chí ít lý do này không bằng mưu hại lấy tài sản của cô rồi bị xử nặng "
Trịnh Hi Vận bừng tỉnh: "Hắn vẫn luôn thông minh" cho nên chính mình đời trước mới có thể bị lừa. Nếu không phải đời này cô ký kết hiệp nghị quyên tặng, Khang Minh Hồng sẽ không lộ chân tướng a!.
Nhưng cũng không có thể xóa được đời trước hại chết mình chính là hắn.
"Có thể giúp tôi một chuyện sao?" Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh, ánh mắt có chút ngượng ngùng, thậm chí nói đều ấp a ấp úng.
Mục Thanh nụ cười càng tăng lên: "Đương nhiên, nếu như cô có thể không khách khí như vậy, tôi sẽ càng vui"
Trịnh Hi Vận tay phải nắm thành quả đấm, lập tức lại buông ra, nhếch miệng lên nụ cười lạnh nhạt: "Giúp tôi điều tra về người nhà tôi a! cha tôi, Trương Hồng Diễm, còn có Trịnh Dao Cầm."
Mục Thanh gật đầu: "Không thành vấn đề, bất quá tôi không có năng lực này, vẫn phải nhờ anh "
Trịnh Hi Vận nói: "Vậy phiền toái anh ấy "
Mục Thanh nhân cơ hội nói: "Trên đầu môi cảm tạ vậy không đủ, buổi tối đi nhà tôi ăn cơm đi."
Trịnh Hi Vận lúc này không tiện cự tuyệt cô, khẽ gật đầu một cái. Mục gia giúp cô nhiều như vậy, cô cũng nên chủ động hỏi một chút chuyện kết hôn, mau sớm giúp Mục Thanh giải quyết chuyện xui xẻo.
Khang Minh Hồng cuối cùng như La Hiểu Lệ nói, bị kết án năm năm. Chuyện Trịnh Hi Vận bị bắt cóc chưa thành bị ký giả đăng tin, chuyện này trên internet làm mọi người thảo luận, nhao nhao suy đoán nguyên nhân Khang Minh Hồng làm vậy, bởi vì ai cũng không tin hắn thật chỉ là muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Mà hắn lấy cớ này, bị mọi người công kích là tư tưởng biếи ŧɦái.
Vô luận như thế nào, Khang Minh Hồng cả đời này đã hỏng, coi như hắn ra tù, thì có ai dám tín nhiệm hắn, ủy nhiệm hắn, hơn nữa nguyện ý cùng hắn làm ăn?
Buổi tối đi nhà Mục Thanh ăn cơm, Trịnh Hi Vận lần nữa hướng Mục Cận xin giúp đở, Mục Cận vô cùng dứt khoát đáp ứng.
Sau khi ăn xong mẹ Mục Thanh Trần Minh Nhã lôi kéo Trịnh Hi Vận ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, nói với cô: "Dì để cho Lâm đại sư coi ngày, nói là mùa xuân rất thích hợp, thời gian chuẩn bị cũng tương đối tốt, con có vấn đề gì hay không? "
Trịnh Hi Vận lắc đầu: "Không có, con đều có thời gian."
Trần Minh Nhã cười nói: "Dì đây liền cứ như vậy mà sắp sếp, con cũng không cần lo lắng, chuyện gì đều có chúng ta đâu, về sau, chúng ta chính là người một nhà."
Người một nhà. . .
Trịnh Hi Vận nụ cười nhạt nhòa, nhẹ nhàng gật đầu.
" Hôn lễ liền định ở tháng 3, Mục gia sẽ không mở tiệc chiêu đãi quá nhiều người, cũng chỉ là một ít l thân nhân. Con có người nào muốn mời sao? " Trịnh Hi Vận không muốn để cho mẹ kế mẫu tham dự vào hôn lễ, Trần Minh Nhã liền cùng Trịnh Hi Vận thương nghị tất cả mọi việc.
Trịnh Hi Vận nói: "Chương Nghệ, một người bạn của con, cũng chỉ có một mình cô ấy "
Trần Minh Nhã nói: "Được, Trịnh gia con cứ yên tâm, chúng ta chỉ mời cha con đến đây, cũng cần phải cho bọn họ biết hành sự khiêm tốn, không được đem việc này rao ra ngoài. "
Đây là tốt nhất, vô luận như thế nào, người cùng giới kết hôn rao ra ngoài đều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này cùng công tác.
Cuối cùng Trịnh Hi Vận lần nữa ở lại Mục gia, đồng thời đáp ứng đề nghị của Trần Minh Nhã, ở Mục gia ăn Tết.
Trở lại phòng ngủ, Mục Thanh mặt không thay đổi đem quần áo đưa cho Trịnh Hi Vận, sau đó ngồi ở trên giường mặt không thay đổi quét điện thoại di động. Nào biết Trịnh Hi Vận căn bản không có để ý tới cô, cầm y phục vào phòng tắm khóa trái cửa.
Mục Thanh cương ở trên giường, nhìn chằm chằm vào phương hướng phòng tắm.
Trịnh Hi Vận không biết ngoài cửa có kẻ phán cùng với chính mình sớm đi ra ngoài, cô luôn nghĩ chuyện kết hôn, tuy là Trần Minh Nhã đều an bài tốt, nhưng cô như cũ khẩn trương.
Ai biết cô tắm rửa xong mở cửa liền thấy Mục Thanh ôm ngực đứng ở cửa, rõ ràng mặt không chút thay đổi, trong mắt lại lộ ra sát khí.
"Có việc? " tay cô cầm lấy khăn lông hơi dùng sức, cũng cùng Mục Thanh để mặt lạnh.
Mục Thanh hừ lạnh một tiếng, trong lời nói mang theo một chút chua: "Nếu như ban đầu là mẹ tôi tìm tới cô, muốn cô cùng tôi kết hôn, cô đã sớm đáp ứng rồi có phải không? "
Trịnh Hi Vận sửng sốt, lập tức phản ứng kịp cô là ăn dấm chua với mẹ mình. Tay Trịnh Hi Vận nắm chặt khăn lông chậm rãi thả lỏng, đối với Mục Thanh giải thích: "Dì là trưởng bối."
Mục Thanh: "Tôi quấn cô nhiều ngày như vậy, cũng không thấy cô bằng lòng, mẹ tôi nói cái gì cô cũng đáp ứng rồi "
"Cô đừng ngây thơ như vậy có được không? " Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày, Mục Thanh hiện tại đem cô ngăn ở phòng tắm, nếu như chuyện đứng đắn thì tốt, nhưng Mục Thanh chận cô là vì nổi máu ghen.
Mục Thanh cũng biết hành vi của mình rất ngây thơ, nhưng cô thực sự có chút tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Hi Vận, Mục Thanh nghiêng người để cô đi ra, sau đó mình vào phòng tắm rửa mặt.
Trịnh Hi Vận xoay người nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, trực giác nói mình nên sớm đi ngủ sẽ tốt hơn.
Đợi Mục Thanh đi ra, Trịnh Hi Vận đã ngủ rồi. Trong lòng cô có chút ghen tuông, nhìn Trịnh Hi Vận sau khi ngủ có vẻ so với bình thường nhu thuận hơn, Mục Thanh bất đắc dĩ thở dài.
Quên đi, vô luận như thế nào, người ta đã nằm ở trên giường mình rồi.
Trịnh Hi Vận ngày thứ hai là bị lạnh tỉnh, Mục Thanh ngủ thành một đường chéo, Trịnh Hi Vận bị đẩy tới góc giường, hai chân rơi ra bên ngoài, đầu ngón chân lạnh băng, thân thể cũng bởi vì tư thế vặn vẹo mà cứng ngắc đau nhức.
Trịnh Hi Vận nhấc chân đá về phía Mục Thanh, Mục Thanh nỉ non một tiếng, lại không có động tĩnh.
Trịnh Hi Vận bất đắc dĩ chỉ có thể rời giường, cử động ngón chân lạnh như băng cùng thân thể cứng ngắc, Trịnh Hi Vận quyết định đi tắm ngăm nước nóng. Sau khi tắm xong Trịnh Hi Vận từ phòng tắm đi ra, Mục Thanh đã tỉnh, cười hỏi cô: "Ngủ có ngon không? " (Editor: thích bị quánh :)))
Trịnh Hi Vận lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, chậm rãi đi ra phòng ngủ. Tình nguyện xuống lầu cùng dì Trần nói chuyện phiếm cũng không muốn cùng Mục Thanh nói, dì Trần thật tốt, ôn nhu hiền lành săn sóc.
Gần sát cuối năm Trịnh Gia Lăng đột nhiên nhận được điện thoại của Mục gia, cho rằng nội dung điện thoại cùng trước đây giống nhau, Trịnh Gia Lăng mấy bản nháp đều để sẵn, lại được cho biết ba tháng nữaTrịnh Hi Vận và Mục Thanh cử hành hôn lễ, Mục gia chỉ mời một mình hắn tham gia.
Trịnh Gia Lăng căn bản không biết như thế nào trả lời, cũng chưa phản ứng kịp. Đợi hắn hoàn hồn, Mục gia đã cúp điện thoại.
Trịnh Gia Lăng hoàn hồn xong lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Hi Vận: "Con và Mục Thanh muốn kết hôn là chuyện gì xảy ra? "
Trịnh Hi Vận sớm có phòng bị, đối với hắn nói: "Các người không phải thúc dục con sao? Khang Minh Hồng tổn thương con, con quyết định vẫn là gả cho Mục Thanh, đây không phải là như các người mong muốn?"
Đây đúng là như bọn họ mong muốn: "Thế nhưng Mục gia chỉ mời một mình ta tham gia hôn lễ là chuyện gì?"
Trịnh Hi Vận nghiêm túc nói: "Không biết, cha hỏi bọn họ đi!"
Trịnh Gia Lăng lại gọi điện thoại cho Mục gia, cha Mục Thanh Mục Vực nói cho hắn biết: "Dù sao Trung Hoa Trung Quốc còn chưa chấp nhận đồng tính luyến ái kết hôn, nếu như gióng trống khua chiêng, vậy đối với hai gia đình đều sẽ có ảnh hưởng không tốt, không bằng khiêm tốn tổ chức, để tránh khỏi ảnh hưởng sự nghiệp của gia tộc "
Mục Vực nói lại vô cùng có lý, cuối cùng làm cho Trịnh Gia Lăng thỏa hiệp là do Mục Vực giọng nói không cho thương lượng: "Cũng phiền phức thân gia đối với người nhà họ Trịnh nói rõ, Mục gia vẫn luôn là tác phong khiêm tốn, không cần loạn nói, chúng ta đã một bả lão già khọm rồi nên cũng không sợ cái gì, phá hủy bọn nhỏ phát triển sau này sẽ không tốt."
Trịnh Gia Lăng cũng hiểu, bây giờ xã hội Trung Hoa Trung Quốc, nếu có người biết mình là đồng tính luyến ái, có thể sẽ không cùng mình làm ăn, huống chi là đôngf giới kết hôn đâu.
Sau đó Trịnh Gia Lăng liền gọi điện thoại báo cho thân thích trong nhà thân thích việc này, đồng thời dặn bọn họ bảo mật.
Trịnh Hi Vận rất yên tâm cách làm việc của Mục gia, cúp điện thoại xong cũng không đem việc này để ở trong lòng. Cho đến cuối năm, hầu hết các dự án của công ty đều không ngừng làm việc, mà cuối năm tổng kết mỗi cái bộ ngành đều cần báo cáo, vì vậy Trịnh Hi Vận bận đến chân không chạm đất. Ngay cả Mục Thanh tới cửa đều phải chịu vắng vẻ, huống chi cha của cô.