TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Tước Bên Gối
Chương 10: Chương 10:

Là một tửu lầu lớn nhất trong thành, từ trước đến nay Nhất Phẩm Cư luôn là nơi tụ tập của những quan chức và con nhà giàu. 
 
Mà đêm nay Phương Thế Nghiêu đã bao trọn toàn bộ tửu lầu, dĩ nhiên là đã tiêu rất nhiều tiền. 
 
Trì Diễn khoan thai bước vào, bên trong lập tức vang lên hàng loạt lời cung nghênh. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gian phòng được bố trí vô cùng tỉ mỉ, phía trên là sân khấu kịch, một nhạc công đang diễn hí khúc, thậm chí còn có các vũ cơ xinh đẹp nhanh nhẹn xoè tay áo theo tiếng nhạc. 
 
Chiếc ghế đối diện sân khấu đương nhiên là chủ toạ. 
 
Trì Diễn vừa mới vào chỗ, Phương Thế Nghiêu đã kính cẩn chào đón, khuôn mặt tràn ngập ý cười. 
 
“Trì tướng quân và biểu cô nương nguyện giá lâm, hạ quan vô cùng vinh hạnh, rượu và đồ ăn ở đây không thể sánh được với kinh thành, mong tướng quân không chê trách!’’
 
Hắn tha thiết đến mức ước gì được quỳ xuống làm trâu làm ngựa. 
 
Cẩm Ngu cười lạnh một tiếng, phất áo ngồi xuống bên cạnh Trì Diễn. 
 
Phương Thế Nghiêu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, Phương Tịch Dung chậm rãi bước đến, theo sau là một nam nhân mặc áo choàng gấm. 
 
“Trì tướng quân, đây là khuyển tử hạ quan, đã từng nhậm chức Kỵ uý vương đô.’’ Phương Thế Nghiêu cười nói. 
 
Nam nhân mặc áo choàng gấm chắp tay nói: “Thuộc hạ Phương Tịch Thịnh, nghe đại danh của Trì tướng quân đã lâu.’’
 
Ngay sau đó Phương Thế Nghiêu lại nói đủ mọi lời hay ý đẹp, cuối cùng mỉm cười nịnh nọt, nói mấy lời mơ hồ gì đó, nhưng ai cũng có thể nghe hiểu được ý tứ muốn Trì Diễn dẫn dắt trong đó. 
 
Suy cho cùng Đông Lăng mất nước, chức quan thái thú này của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị người Sở thay thế mà thôi. 
 
Cho nên mới trăm phương ngàn kế tổ chức yến hội chiêu đãi đêm nay để con trai mình có thể có cơ hội được Trì Diễn để mắt đến rồi tìm một chức quan tốt, bảo vệ thanh danh và quyền lực cho Phương gia. 
 
Phương Thế Nghiêu dạ thưa kính cẩn ngoan ngoãn, nhưng Trì Diễn từ đầu đến cuối vẫn luôn bày ra vẻ mặt nhàn nhạt, lười biếng đùa nghịch chiếc chén ngọc trên tay mình. 
 
Cẩm Ngu tuỳ tiện nhướng mày, lại tình tờ đụng phải ánh mắt nhìn chằm chằm của đại công tử Phương gia. 
 
Chỉ thấy Phương Tịch Thịnh khẽ gật đầu với nàng một cái, dáng dấp có vẻ nho nhã lễ độ. 
 
Nhưng, Cẩm Ngu dĩ nhiên lạnh lùng nhìn hắn. 
 
Hắn chỉ là một Kỵ uý nho nhỏ, Vương thành bị huỷ diệt còn có thể sống sót yên lành trở ra, có lẽ là cùng một bè với Tạ Hoài An. 
 
Còn bên này, biết rõ bữa tiệc tối nay có liên quan đến tiền đồ của huynh trưởng, Phương Tịch Dung mỉm cười rạng rỡ: “Tịch Dung giúp tướng quân rót rượu.’’
 
Nàng ta vừa muốn đi đến ngồi quỳ bên cạnh Trì Diễn thì đã bị Nguyên Hựu đứng hầu ở phía sau ngăn lại: “Không cần, tướng quân không uống rượu.’’
 
Phương Tịch Dung hơi sửng sốt, đành phải hậm hực lui về phía sau. 
 
Con trai con gái Phương gia này, một người khom lưng uốn gối, một người lấy sắc hầu người, thái độ của phụ thân thì bán những điều này cầu vinh, cho dù đánh mất tôn nghiêm cũng muốn nịnh nọt lấy lòng. 
 
Một vị thành chủ lại chỉ theo đuổi tư lợi như thế, chẳng trách thành Tầm Dương lại dứt khoát đầu hàng địch đầu tiên. 

 
Cẩm Ngu vừa căm ghét vừa nhàm chán muốn chết. 
 
Nàng một tay chống cằm, một tay cầm chiếc quạt nhỏ màu vàng gõ gõ vào đĩa sứ trên bàn. 
 
Thấy nàng mất kiên nhẫn, Nguyên Thanh nghĩ có lẽ nàng đói bụng nên mở miệng nói: “Tướng quân nhà ta thích yên tĩnh, nếu các vị không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi.’’
 
Phương Thế Nghiêu không dám cãi lời, biết rõ chuyện này không thể gấp gáp được, vì thế nhanh chóng dẫn theo những người khác lui sang hai bên. 
 
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại. 
 
Cẩm Ngu không nhịn được nhíu mày, nàng sớm nên nghĩ đến bữa tiệc chiêu đãi hôm nay không liên quan gì đến việc công thành mới phải, thật là uổng phí tâm tư. 
 
Nàng vừa buồn chán vừa cáu kỉnh, chỉ muốn trút cơn giận trong lòng lên nam nhân bên cạnh. 
 
“Biết rõ mấy người kia có ý đồ, nếu ngươi đã không giúp thì tại sao lại đồng ý đến dự tiệc?’’
 
Đặt chén trà xuống, Trì Diễn hờ hững liếc nhìn nàng một cái: “Rõ ràng là ngươi đồng ý, sao bây giờ lại trách móc ta?’’
 
“……”
 
Cẩm Ngu há hốc mồm, á khẩu không nói nên lời, sau khi nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là thế. 
 
Nàng lẩm bẩm oán trách: “…. Đó cũng là do ngươi ngầm đồng ý.’’
 
Trên sân khấu ca hát nhảy múa, dưới sân khấu có rượu ngọt trà thơm, sơn hào hải vị, một bữa tiệc xa hoa đến cực điểm. 
 
Một bàn rượu ngon đầy những món ngon của lạ, đặc biệt là những món sơn hào hải vị phải trải qua ngàn dặm mới có thể nấu thành kia, màu sắc tươi ngon, đầy đủ nước thịt. 
 
Mặc dù vậy, nó vẫn không thể sánh được với ngự yến cung đình.
 
Cho nên Cẩm Ngu mới uể oải cầm đũa lên, chọc chọc vào đĩa thức ăn một lúc lâu mới gắp hai miếng cá lên ăn. 
 
Khẩu vị của nàng luôn kén chọn, nếu không vì đói bụng thì tuyệt đối sẽ không ấm ức bản thân mà tạm chấp nhận, từ trước đến nay vẫn luôn khiến Ngự thiện phòng phải băn khoăn sầu lo. 
 
“Tiểu cô nương, kén cá chọn canh cũng không tốt đâu.’’
 
Nam nhân bên cạnh chậm rãi nói, Cẩm Ngu liếc mắt nhìn sang thì thấy hắn rũ mắt lắc lư ly trà, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. 
 
Cẩm Ngu lập tức phủ nhận không chút do dự: “Không phải ta kén chọn, chỉ là ta không thích ăn mà thôi.’’
 
Nàng vô cùng nghiêm túc, lý do cũng rất hùng hồn. 
 
Trì Diễn như cười như không: “Ồ, có gì khác biệt đâu.’’
 
Cẩm Ngu lườm hắn một cái, khẽ hếch cằm lên: “Theo ý ngươi thì, ngươi không thích uống rượu cũng là đang kén chọn sao?’’
 
Rõ ràng đang bắt bẻ hắn, Trì Diễn nhướng mày khẽ mỉm cười: “Ngụy biện.’’
 
Cẩm Ngu hừ nhẹ một tiếng, không cãi nhau với hắn nữa, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên cảm thấy tò mò. 
 
“Người ta thường nói nam nhân chinh chiến cả đời, chỉ một số ít không uống rượu.’’ Trong ánh mắt trong trẻo của nàng lóe lên một chút giễu cợt: “Chẳng lẽ… tửu lượng của ngươi kém, vừa ngửi đã gục ngã?’’
 

Trì Diễn im lặng, ý cười vẫn còn đọng lại trên khóe môi, nhưng ánh mắt ngày càng sâu thẳm. 
 
Hắn nhẹ nhàng lắc lư chiếc chén sứ trong tay. 
 
Dưới vô số ngọn đèn trong gian phòng, ánh sáng ấm áp vỡ tan thành nghìn mảnh, phản chiếu lên chiếc áo choàng màu trắng với hoa văn sẫm màu được thêu tinh xảo trên người hắn, lu mờ đi màu tuyết trắng. 
 
Phải một lúc lâu sau Cẩm Ngu mới nghe hắn bình tĩnh nói một câu: “Thói quen thôi.’’
 
Lúc hắn mở miệng nói chuyện, ánh mắt thâm thuý như mực, giọng nói lãnh đạm như đang nói chuyện với chính mình. 
 
Cẩm Ngu hơi sửng sốt: “Cái gì?’’
 
Ngay khi nàng đang sững người thì người nọ lại nghiêng người dựa vào thành ghế, lại trở về với dáng vẻ biếng nhác tao nhã như thường ngày. 
 
Giống như một chút lãnh đạm thờ ơ trước đó đều là ảo giác của nàng. 
 
Ý cười nơi khóe miệng Trì Diễn như thật như giả: “Say rượu làm hại người, tỉnh rượu tổn thương chính mình.’’
 
Bị đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người kia nhìn chằm chằm vào mình, hắn không say, nhưng nàng suýt chút nữa lại đắm chìm vào trong ánh mắt ấy. 
 
Một lúc sau hồi phục lại tinh thần, Cẩm Ngu làm ra vẻ bình tĩnh ho khan một tiếng, hờ hững nhìn sang chỗ khác: “…. Không uống được chứ gì?’’
 
Trì Diễn chỉ cười không nói. 
 
Cẩm Ngu nghiêng đầu, ngón tay mảnh khảnh nhàm chán xoa xoa chân đèn, mái tóc mềm mượt như mây theo bờ vai trượt xuống, uốn lượn dừng lại trên tà váy bằng gấm đỏ của nàng. 
 
Nhưng đúng vào lúc này, Phương Thế Nghiêu lại đi đến trước bàn ăn một lần nữa. 
 
Hắn cười rạng rỡ: “Trì tướng quân, Tạ thống lĩnh Kim Ngô Vệ đã đến Tầm Dương mấy ngày trước, hạ quan muốn để ngài ấy làm quen với tướng quân một chút, không bằng nhân dịp này mời ngài ấy vào.’’
 
Câu nói này chợt cắt đứt những suy nghĩ ngẩn ngơ của Cẩm Ngu. 
 
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi nói gì?’’
 
Phương Thế Nghiêu không ngờ nàng sẽ phản ứng lớn như thế, ngơ ngác nói lại một lần nữa: “Vâng, Tạ thống lĩnh Kim Ngô Vệ đang ở ngoài cửa…’’
 
Trong lòng Cẩm Ngu căng thẳng. 
 
Tạ Hoài An… Sao hắn cũng đến Tầm Dương? 
 
Sau khi kinh ngạc trong chốc lát, Cẩm Ngu lập tức bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Phương Thế Nghiêu. 
 
Hắn ta tự chủ trương đưa ra lời đề nghị muốn mời Tạ Hoài An đi vào chẳng phải là vì muốn nịnh nọt tâng bốc hắn (Tạ Hoài An) một phen sao, dù sao bây giờ Tạ Hoài An cũng đã là thủ lĩnh thân vệ của Hoàng đế nước Sở. 
 
Huống hồ bọn họ đều từng là người Đông Lăng, muốn leo lên người hắn cũng dễ dàng hơi đôi chút. 
 
Cẩm Ngu cười lạnh, muốn dựa vào cả hai, tên thái thú này đúng là suy nghĩ chu toàn. 
 
Đáy mắt nàng trào dâng một tia lạnh lẽo như băng: “Nóng lòng muốn nịnh bợ như thế, Phương thái thú làm quan nhiều năm như vậy cũng chỉ học được cách nịnh bợ thôi sao?’’
 

Phương thái thú run rẩy, thậm chí còn không kịp nghĩ đến những lời nàng nói đã hoang mang tìm cớ: “Biểu cô nương, hạ quan chỉ đang nghĩ chúng ta sắp công thành, có lẽ Tạ thống lĩnh có thể giúp tướng quân một tay…’’
 
Công thành…
 
Không những phản quốc đầu hàng địch mà hắn ta còn lo lắng muốn giúp nước Sở tấn công Lâm Hoài! 
 
Cẩm Ngu đột nhiên bộc phát, giơ tay ném chiếc chén sứ trắng tinh đến trước mặt hắn. 
 
“Máu của người Đông Lăng chảy trên người ngươi tại sao không ném cho chó ăn đi chứ!’’ 
 
Giọng điệu phẫn nộ, xung quanh đều là âm thanh giòn tan của những mảnh vỡ rơi xuống đất, chuyện xảy ra bất ngờ khiến Phương Thế Nghiêu hoàn toàn ngây ngốc. 
 
Mọi người đều câm nín tựa như ve sầu mùa đông. 
 
Gian phòng một khắc trước vẫn còn oanh ca yến hót vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt giống như đứt gãy dây đàn, không một ai có gan lên tiếng. 
 
Hai huynh muội Phương thị ngồi bên cạnh cũng sửng sốt ngẩn người.
 
Phương Thế Nghiêu hoảng loạn đứng bất động tại chỗ, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu mình đã làm gì khiến biểu cô nương tức giận như thế. 
 
Nhìn thấy nam nhân ngồi trên vị trí chủ toạ có vẻ đang dung túng hành động của nàng, từ đầu đến cuối vẫn đứng ngoài cuộc, thong thả thưởng trà. 
 
Phương Thế Nghiêu càng không dám hé răng. 
 
Mãi đến khi tình hình rơi vào bế tắc, Trì Diễn mới chậm rãi đặt chén sứ xuống. 
 
Nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Sênh Sênh.’’
 
Cẩm Ngu sững người lại. 
 
Nghe thấy giọng nói của hắn, nàng đột nhiên trái ngược lại với vẻ ngang ngược ầm ĩ lúc nãy, hoảng hốt giống nhưcđột nhiên rơi vào một luồng ánh sáng thật lâu vậy. 
 
Lồng ngực phập phồng dần dần trở nên bình tĩnh. 
 
Cẩm Ngu nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc kỳ lạ này. 
 
Đối mặt với đôi mắt thâm thuý kia, nàng mới nhận ra lúc này mình đã đánh mất lý trí, cũng may không để lộ thân phận ra ngoài. 
 
Ở trước mặt nàng, từ trước đến nay hắn vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, yên tĩnh và trong lành. 
 
Cẩm Ngu vô thức xem hắn là bạn chứ không phải là kẻ thù. 
 
Sau khi bình tĩnh lại, Cẩm Ngu mím môi rầu rĩ nói: “Ngươi bảo bọn họ cút đi.’’
 
Giọng nói mang theo chút ấm ức tủi thân giống như thực sự coi hắn như ca ca vậy. 
 
Nàng rũ mắt xuống, hai hàng lông mi phủ lên một tầng ánh sáng xen lẫn bóng tối, sau khi kích động qua đi, khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp trở nên ửng đỏ. 
 
Từ tận sâu đáy lòng Trì Diễn đột nhiên xao động, những cảm xúc phẳng lặng như nước khẽ gợn sóng. 
 
Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng, từ sau khi gặp nàng, tất cả những hành động của mình đều bắt đầu trở nên vô thức…
 
Một lát sau, ánh mắt Trì Diễn hơi trầm xuống: “Điếc sao?’’
 
Giọng hắn trầm thấp, không hề bộc phát cơn tức giận nhưng lại mang theo lực sát thương vô hình. 
 
Cả người Phương Thế Nghiêu run lên, vội vàng lui ra khỏi phòng trong hoảng loạn. 
 
Hắn nhanh chóng chạy ra cửa, vừa đi vừa lựa lời để khuyên người bên ngoài nên rời đi như thế nào mà vẫn giữ được thể diện của hắn. 
 
Nhưng không ngờ, Tạ Hoài An đã không mời mà đến. 

 
“Nghe nói Trì tướng quân đích thân đến Tầm Dương, mạt tướng đặc biệt đến bái kiến…’’
 
Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên ngoài cửa, trái tim vừa mới bình tĩnh của Cẩm Ngu lập tức trở nên căng thẳng. 
 
Một bóng người màu xám đen vén màn bước vào. 
 
Trong khoảnh khắc ấy, Cẩm Ngu ngay lập tức vung chiếc quạt nhỏ màu vàng lên để che mặt. 
 
Nhưng một chiếc quạt nhỏ màu vàng nửa trong suốt căn bản không thể làm nên cơm cháo gì, chờ đến khi Tạ Hoài An đến trước mặt, hắn ta chắc chắn sẽ nhận ra nàng. 
 
Cẩm Ngu cúi thấp đầu, không ngừng đá vào chân người nọ, giọng nói thấp đến mức chỉ mình hắn mới có thể nghe thấy: “Này, ngươi đừng để hắn đến gần!’’
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng núp sau chiếc quạt nhỏ thơm ngát với hoa văn dây leo khảm vàng lên mép, hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ chau lại, đôi mắt hạnh tràn ngập hoảng hốt. 
 
Tiểu cô nương khuôn mặt đỏ ửng sợ sệt bàng hoàng khiến trái tim người khác mềm nhũn. 
 
Đồng thời cũng khiến người ta rất muốn bóp gò má phúng phính của nàng bắt nạt một phen. 
 
Trì Diễn mỉm cười thích thú, nhỏ giọng nói: “Ngươi cầu xin ta đi?’’
 
Mặc dù trong lòng vô cùng sốt ruột gấp gáp nhưng nàng cũng không dễ dàng bị khuất phục như thế. 
 
Cẩm Ngu trừng mắt nhìn hắn một cái, quật cường nói: “Không.’’
 
“Vậy sao?’’
 
Nụ cười trên môi Trì Diễn vẫn nhàn nhạt như trước, hắn thong thả bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói: “Đến đây.’’
 
Không cần nhìn cũng biết là đang bảo Tạ Hoài An đi về phía này. 
 
Cẩm Ngu cắn chặt môi, cúi đầu thấp hơn nữa, cả người gần như cuộn tròn bên chân hắn. 
 
Sự hoảng loạn lo lắng của nàng hoàn toàn đối lập với sự bình tĩnh thong thả của hắn. 
 
Tất cả xà ngang trong căn phòng đều chạm khắc mây bay, vách tường trang nhã chạm khắc hoa lá, đèn hoa sẽ tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ vị trí chủ toạ. 
 
Trong mắt người không hiểu rõ tình hình thì hai người một đỏ một trắng như tuyết kia thậm chí còn có chút thân mật. 
 
Nếu không biết là biểu huynh muội thì người khác thực sự sẽ nghĩ rằng nàng chính là người kiều thiếp đang thì thầm trò chuyện với Vương hầu của mình. 
 
Tất cả mọi người đều im lặng, còn Phương Thế Nghiêu lại ngẩn người đứng ở một bên, trơ mắt nhìn Tạ Hoài An giẫm lên tấm thảm dài bước vào trong, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. 
 
Trì Diễn khẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của tiểu cô nương đều đã nhăn nhó lại một chỗ nhưng vẫn không hề cúi đầu mở miệng. 
 
Hắn thích thú trêu chọc: “Thật sự không cần?’’
 
Giọng nói Cẩm Ngu cũng không hề run rẩy khóc nức nở mà vẫn vô cùng khí phách, sẵng giọng hừ một tiếng: “Không cần không cần không cần!’’
 
Ngay cả đang ở trong tình thế cấp bách cũng không chịu khuất phục trước hắn. 
 
Trì Diễn lặng lẽ mỉm cười, đặt tách trà sang một bên, thở dài: “Ngoan cố.’’
 
Vừa dứt lời, hắn đã vén áo choàng sang một bên. 
 
Còn Cẩm Ngu đang định cắn răng cúi xuống bàn, cùng lắm thì mất mặt trước mọi người một chút, đúng lúc này, một mảnh trắng như tuyết bỗng nhiên rơi xuống trước mặt nàng. 
 
Nàng hơi sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cánh tay mạnh mẽ của nam nhân ôm vào lòng.

 


Đọc truyện chữ Full