TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ
Chương 77: 77: Phiên Ngoại Xuyên Thư


Nhận thấy Thẩm Miên đã ngủ, Tạ Kiều Ngữ không nói thêm chỉ ngồi bên cạnh lưng dựa sô pha, hai mắt nhìn người tới tới lui lui trong đại sảnh.
Ước chừng qua 10 phút, người bên cạnh chuẩn bị tỉnh ngủ, vô thức ưm một tiếng.
Tạ Kiều Ngữ bị âm thanh này làm hoàn hồn, vừa thu hồi tầm mắt ở đại sảnh thì người phục vụ bưng mâm đi đến.
Người phục vụ khom lưng đem ly rượu đặt xuống bàn, cung kính nói: “Xin chào! Đây là rượu của tiểu thư.”
Tạ Kiều Ngữ đứng dậy, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Người phục vụ cũng không sốt ruột rời đi, còn Tạ Kiều Ngữ cần ly rượu lên, trong nháy mắt đó, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng cô và Tiểu Miên gặp nhau lần đầu.

Lúc ấy phát hiện ly rượu có vấn đề, Tạ Trị trúng xuân dược, bị ném ra khỏi khách sạn.
Chờ một chút.
Tạ Kiều Ngữ nhớ lại nội dung quyển tiểu thuyết, Tạ Trị đã hạ xuân dược vào ly rượu đưa cho cô.
Chẳng lẽ ly rượu này đã bị hạ dược?
Quá trùng hợp!
Tạ Kiều Ngữ dâng lên phòng bị, tầm mắt nhìn lướt qua người phục vụ, rồi nhìn về Tạ Trị đứng ở phía xa.

Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Kiều Ngữ cho Tạ Trị một ánh mắt đen tối không rõ.
Tạ Trị kinh ngạc một chút, làm bộ không biết cái gì, nhìn chung quanh.
Tạ Kiều Ngữ lại dời tầm mắt lên người phục vụ, cô nhìn đến mức người phục vụ có chút hoảng loạn lui về sau một bước, lúc này cô đã hiểu rõ, ly rượu thật sự có vấn đề, mà người phục vụ này cũng có vấn đề.
Đang lúc Tạ Kiều Ngữ muốn làm bộ bưng ly rượu lên uống lừa hai người, thì có một bàn tay còn nhanh hơn cô bưng ly rượu lên.

Tạ Kiều Ngữ quay đầu nhìn lại.
Là Thẩm Miên tỉnh ngủ.
Không chờ Tạ Kiều Ngữ mở miệng, Thẩm Miên quơ quơ ly rượu nói với cô: “Tôi khát, ly rượu này cô nhường cho tôi đi.”
Tạ Kiều Ngữ chậm rãi nói: “Tôi sẽ nói người phục vụ chuẩn bị cho Thẩm tiểu thư một ly, còn ly rượu này…”
“Trả lại cho tôi được không?”
Tạ Kiều Ngữ nói chưa xong đã bị Thẩm Miên đánh gãy.
Chỉ thấy Thẩm Miên đi qua phía bên kia bàn, ánh đèn sáng chói chiếu lên người nàng.

Thẩm Miên cười nói với Tạ Kiều Ngữ: “Tôi sẽ cho người chuẩn bị ly nước, cô ở đây đừng đi đâu.”
Thẩm Miên nói xong xoay người đi theo hướng đại sảnh.
Người phục vụ và Tạ Trị đứng ở xa, hai mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Thẩm Miên.

Nếu Thẩm Miên là người uống ly rượu, hai người không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Tạ Trị cho người phục vụ một ánh mắt, ý bảo đuổi theo Thẩm Miên lấy lại ly rượu, ngay cả mục tiêu tối nay là Tạ Kiều Ngữ cũng quên mất.
Cả hai người không phát hiện, khi Thẩm Miên bưng ly rượu rời đi, Tạ Kiều Ngữ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, ánh mắt có sự biến hóa.
-
Trong đại sảnh.
Thẩm Miên bưng ly rượu đi khắp nơi, nàng đặt nó xuống một cái bàn để bánh kem.

Ngón tay quét miếng chocolate trên bánh kem đưa vào miệng, thời điểm nuốt xuống trong lòng hỏi: “Anh giả, sao anh lại đưa tôi về cảnh tượng này? Đây rõ ràng là mở đầu quyển tiểu thuyết, không phải anh muốn tôi lập lại cốt truyện vốn có một lần nữa sao?”
Ý niệm vừa xong, một giọng nói vang lên trong đầu Thẩm Miên: “Xin lỗi! Vốn định đưa cô về những tình tiết phía sau, nhưng quá trình xảy ra lỗi.”
Thẩm Miên nga một tiếng.
Thẩm Miên lại cho thêm miếng bánh kem vào miệng, nghe quản lý Gỉa nói tiếp: “Thẩm tiểu thư, tôi chỉ có thể đưa cô đến một thời điểm nào đó trong cốt truyện, cô phải từ đó bắt đầu.

Tôi không biết cô sẽ mất bao lâu, nhưng thời gian chỉ có thể là mấy ngày.

Sau đó…”
“...”
Lúc này Thẩm Miên lại nuốt thêm một miếng bánh kem vào bụng.

Quản lý Gỉa thấy Thẩm Miên cao hứng ăn bánh kem như vậy, định chờ nàng ăn xong sẽ nói tiếp.
Một lát sau, Thẩm Miên không còn nghe tiếng quản lý Gỉa, nàng lại dùng ý niệm hỏi: “Như thế nào không tiếp tục.”
Quản lý Gỉa nhìn bánh kem trên bàn, nước mắt chảy xuống, rất muốn được nếm thử, nhưng bởi vì bản thân là thực thể trong phiến diện, nên quản lý Giả chỉ có thể tưởng tượng hương vị của nó.

Quản lý Gỉa nhỏ giọng nói: “Định chờ cô ăn xong lại nói tiếp.”
Thẩm Miên cười mỉa một tiếng: “Anh cứ nói, tôi nghe.”
“Hảo.”
Quản lý Gỉa nói: “Nhiệm vụ của cô chính là để chuyện xưa tiếp tục phát triển, cho nên vừa rồi cô cướp ly rượu là việc không thể xảy ra, ly rượu đó Tạ Kiều Ngữ nhất định phải uống.
“Anh nói chị ấy cần phải uống?” Thẩm Miên hỏi.
Thẩm Miên dừng lại động tác ăn bánh kem, bưng ly rượu đi hướng khác.
Quản lý Gỉa: “Đúng! Như vậy mới có thể tiếp tục.”
“Anh Gỉa, không phải anh đã nói với tôi…” Thẩm Miên vừa đi vừa nói: “Hiện tại chị Kiều Ngữ đã xem quyển tiểu thuyế, hơn nữa trước đó chị ấy đã từng trải qua tiệc rượu này, tất nhiên biết ly rượu có vấn đề.

Anh xác định chị ấy đã biết vẫn sẽ uống nó?”
Quản lý Gỉa ách một tiếng: “Tôi biết… nếu cô kêu Tạ Kiều Ngữ uống, không chừng sẽ thành công.”
“...Anh Gỉa, anh vì công trạng của mình, muốn tôi đưa xuân dược cho chị Kiều Ngữ?” Thẩm Miên bị lời của quản lý Gỉa làm sợ ngây người.
“Chuyện này…”
Quản lý Gỉa chưa nói xong đã bị Thẩm Miên phủ định: “Chuyện này không được.”
Thẩm Miên nói tiếp: “Đừng nói đến việc anh kêu tôi làm hại chị Kiều Ngữ, mà nói đến ước định của hai ta.”
“Thứ nhất! Trước đó anh không nói với tôi chuyện này, nếu có chắc chắn tôi sẽ không đồng ý.

Tôi chỉ đáp ứng giúp anh tiếp tục tình cảm của Thẩm Miên đối với Lục Cảnh Thần, nhưng không có nghĩa giúp anh để Tạ Kiều Ngữ uống rượu bị hạ dược.

Tôi mặc kệ có thể trở lại thế giới nguyên hay không, nếu anh muốn tôi làm những nhiệm vụ thế này, tôi lập tức buông tay không làm.”
Quản lý Gỉa không thể hề hà: “…Tôi đã biết.”
Thẩm Miên dùng tâm thái cảm khái trẻ nhỏ dễ dạy: “Ân ân, anh Gỉa chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Nói xong Thẩm Miên lại bưng ly rượu đi ra giữa đại sảnh, đến vị trí có thể nhìn rõ xung quanh, thì đứng lại thăm dò trái phải.

Quản lý Gỉa thấy Thẩm Miên giống như đang tìm gì đó, tò mò hỏi: “Kế tiếp cô muốn làm cái gì?”
Thẩm Miên quơ quơ ly rượu không có hảo ý, nói: “Tìm người của Tạ gia.”
Quản lý Gỉa lập tức hiểu suy nghĩ của Thẩm Miên, đỡ trán khuyên nhủ: “Thẩm tiểu thư, thận trọng.”
Thẩm Miên nhìn thấy vài người đứng ở phía xa, lên tiếng: “Tới cũng tới rồi.”
“Dựa theo cốt truyện…” Quản lý Gỉa bị đánh gãy lần nữa.
“Dựa theo cốt truyện, ly rượu này nhất định phải có người uống.

Nhưng người uống không phải Tạ Kiều ngữ, như vậy còn có thể là ai?”
Thẩm Miên đi về phía mấy người trước mặt, vừa đi vừa nói: “Đương nhiên đáp án là người họ Tạ.”
Quản lý Gỉa còn muốn nói thêm, nhưng nghe câu kế tiếp của Thẩm Miên thì lâm vào trầm mặc.
Thẩm Miên nói: “Tôi nói giúp anh thì sẽ giúp, anh nghĩ xem người Tạ gia xuất hiện trong phòng Lục Cảnh Thần, lúc đó chỉ cần anh đưa vài hướng dẫn cho Lục Cảnh Thần, không phải Tạ Kiều Ngữ cũng lọt vào tầm mắt hắn hay sao? Kế tiếp mọi chuyện sẽ phát triển giống như tiểu thuyết đã viết.”
“Quan trọng nhất chính là… nếu tôi không trả đũa bọn họ, tâm tình sẽ không tốt.

Nếu tâm tình không tốt, có lẽ tôi khó tiếp tục cốt truyện…”
Nghe thế, quản lý Gỉa im lặng.
Còn Thẩm Miên giống như lúc mới trọng sinh, bưng ly rượu mỉm cười đi đến trước mặt Tạ Dương Tranh.
Tạ Trị nhìn thấy, vội vàng đuổi theo..


Đọc truyện chữ Full