TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 88

Tần Tranh đọc tin chiến sự từ Hộ Châu đến, mày cứ cau lại không giãn ra.

Tống Hạc Khanh biết tin lăng mộ Vũ Gia Đế bị quật, suýt nữa là tức đến ngất xỉu, căm phẫn quát. “Đám cẩu tặc họ Lý này chắc chắn sẽ bị trời phạt!”

Tin tức như mọc cánh bay, nhanh chóng lan ra khắp Thanh Châu như. Ý chí chiến đấu của quân dân trong thành sôi sục, người người đều trở thành ngọn đuốc sống, ước gì có thể lập tức khai chiến với triều đình, đòi lại công bằng cho Vũ Gia Đế.

Ngay cả Vân Cương Tự, từ lúc Đại Sở mất nước hương hỏa trở nên ảm đạm nay cũng lập tức thịnh vượng trở lại, bách tính đến bái tế Vũ Gia Đế không ngừng kéo đến.

Tần Giản giận đến nỗi không kìm được, lập tức viết bài văn mắng mỏ triều đình. Khác với lối nói bóng gió, mỉa mai sâu cay lúc trước, lần này hắn chỉ thẳng mặt, từ ngữ sắc bén, chửi đúng người đúng chỗ, ai đọc cũng thấy sảng khoái trong lòng.

Lâm Chiêu nổi giận đùng đùng, tìm đến Tần Tranh, nói lần sau lúc khai chiến với triều đình, nàng ta cũng sẽ theo ra trận giết giặc. Khi nhìn thấy bài văn được truyền tụng khắp nơi của Tần Giản, lửa giận ngút trời lập tức vơi đi không ít.

Lâm Chiêu đập mạnh tờ giấy mỏng manh xuống bàn. “A Tranh tỷ tỷ, đây là tác phẩm của vị mưu sĩ nào vậy, muội phải đi bái sư mới được!”

Tần Tranh vốn cũng sầu não vì chuyện lăng mộ Vũ Gia Đế bị quật, thấy Lâm Chiêu căm phẫn như vậy thì rất buồn cười. “Vị tiên sinh này tài học rất cao, tuy nhiên có nhận đệ tử không thì phải hỏi người đó mới được…”

Lâm Chiêu chống tay lên hông. “Muội không học gì khác, chỉ học làm thế nào mắng người thôi! Mỗi lần bị đám cẩu tặc triều đình kia chọc giận, muội chỉ hận là mình không đủ từ ngữ để mắng lại!”

Tần Tranh dở khóc dở cười, đang định nói người này là đại ca của mình thì đúng lúc Tống Hạc Khanh đến tìm cô bàn chuyện. “Thái tử phi nương nương, từ lúc Đổng tiểu tướng quân đến quy thuận, triều đình lại quật lăng mộ của Vũ Gia Đế bệ hạ làm mất lòng dân, không ít cựu thần của Đại Sở đều muốn đến phụng sự cho điện hạ, lão thần nhận được năm bức mật tín, mời thái tử phi nương nương xem qua.”

Lâm Chiêu thấy thế vội nói: “A Tranh tỷ tỷ, tỷ làm việc trước đi, để tự muội đi hỏi.”

Nàng ta vốn bộp chộp, nói xong là chạy như bay khỏi phòng nghị sự, Tần Tranh muốn nhắc một câu cũng không kịp, hơn nữa kéo bất cứ ai trong phủ lại hỏi đều biết đó là tác phẩm của Tần Giản nên cô không để chuyện này trong lòng.

Những bức mật tín mà Tống Hạc Khanh mang đến mới là thứ khiến Tần Tranh đau đầu.

Có người đến quy thuận là chuyện tốt, nhưng trải qua cảnh báo của Sầm Đạo Khê, Tần Tranh cũng ý thức được vấn đề là không phải mỗi người đến quy thuận đều có thể tin tưởng.

Lỡ như phía triều đình giở trò, phái người giả vờ đến quy thuận để thăm dó chuyện cơ mật của họ hoặc là lẫn vào trong nội bộ, đạt được tín nhiệm xong cùng triều đình trong ngoài phối hợp khiến họ không kịp trở tay thì hỏng bét.

Việc phải sắp xếp thế nào với những cựu thần của Đại Sở như Đổng Thành là chuyện tốn nhiều tâm tư.

Không thể bạc đãi họ khiến họ cảm thấy bị đề phòng, cũng không thể để họ tiếp xúc với những chuyện cơ mật, vậy thì chỉ có thể sắp xếp cho họ làm những chuyện nhìn như quan trọng nhưng thật ra lại không có thực quyền.

Tần Tranh lần lượt xem hết những bức thư kia. Vì không biết nhiều về những đại thần này, cũng không rõ quan hệ gia tộc rắc rối phức tạp của họ nên đành dặn Tống Hạc Khanh. “Làm phiền Tống đại nhân tra thật kỹ từ dòng chính đến nhánh thân thích của những người này, rồi thành tích khi làm quan, nhân phẩm thế nào cũng phải tra thật rõ.”

Thành tích khi làm quan và nhân phẩm của họ Tống Hạc Khanh đã tra rõ, người thân trong gia tộc và quan hệ giao tiếp của họ thì chưa tra tỉ mỉ, Tống Hạc Khanh nghe Tần Tranh nhắc tới điều này, cũng biết nó có liên quan đến việc có dùng được họ hay không nên vội vàng vâng lệnh.

Tống Hạc Khanh vừa đi khỏi, Tần Tranh lại sai người mời Sầm Đạo Khê đến, muốn hỏi ý kiến của hắn xem nên an bài Đổng Thành thế nào.

Đổng Tình mang tin tình báo đến quy thuận, kết quả tình báo sai lệch, không thể gọi là có công nhưng cũng không phải là lỗi.

Hơn nữa như Tống Hạc Khanh nói, Đổng Thành là một tướng tài, nếu có thể thu dùng được người này thì đương nhiên là việc đáng mừng.

Nhưng người được phái đi mời Sầm Đạo Khê mãi mà chưa thấy quay lại, Tần Tranh không khỏi lấy làm lạ, đang định phái người đi gỏi nữa thì thấy người trước đó chạy về với vẻ cấp bách.

“Không hay rồi! Thái tử phi nương nương! Lâm cô nương đạp một phát khiến Sầm tiên sinh rơi xuống hồ sen rồi!”

Sao tự nhiên hai người này lại đánh nhau vậy?

Tần Tranh không thể ngồi yên, vội vàng chạy đến hồ sen.

Lúc cô đến nơi, Sầm Đạo Khê đã được vớt lên, tấm áo nho sĩ thanh thoát đã bị ướt sũng, cả người nằm ra đất khạc nước trông thật thê thảm.

Lâm Chiêu khoanh tay đứng một bên, bộ váy đỏ trên người cháy rực nhưng ánh mắt nhìn Sầm Đạo Khê thì lại rất lạnh.

Tần Tranh rất ít khi Lâm Chiêu có biểu cảm như vậy nên đến nơi là lập tức hỏi: “A Chiêu, có chuyện gì thế?”

Lâm Chiêu chỉ đáp: “Xin lỗi đã gây phiền toái cho A Tranh tỷ tỷ rồi. Người này bị muội ném xuống hồ, muốn đánh muốn mắng gì muội nhận hết nhưng xin lỗi hắn thì tuyệt đối không thể.”

Những lời này càng khiến Tần Tranh thấy hoang mang, cũng không biết giữa hai người này đã xảy ra tranh chấp gì nhưng thấy những người khác len lén thò đầu ra nhìn, sợ truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của Lâm Chiêu nên bèn sai nha hoàn dẫn Lâm Chiêu về nhà sau, những người khác cũng bị cô khéo léo đuổi đi.

Sầm Đạo Khê được người hầu đỡ dậy, từ đầu đến chân hắn đều ướt như chuột lột nhưng vẫn chắp tay với Tần Tranh. “Thái tử phi nương nương, chuyện hôm nay là lỗi của Sầm mỗ, hôm khác Sầm mỗ sẽ đến tạ tội với vị cô nương kia.”

Tần Tranh biết rõ tình tính của Lâm Chiêu, nàng ta sẽ không dễ dàng ra tay với người yếu đuối, trói gà không chặt.

Cô hỏi Sầm Đạo Khê. “Rốt cuộc thì giữa tiên sinh và Lâm cô nương đã xảy ra hiểu lầm gì?”

Sầm Đạo Khê chỉ lắc đầu. “Là do Sầm mỗ hiểu lầm Lâm cô nương nên mới nói lời không hay khiến cô ấy tức giận.”

Có thể khiến Lâm Chiêu tức giận đến mức ném người xuống nước, chứng tỏ những lời không hay kia không phải dạng vừa.

Tần Tranh không biết Sầm Đạo Khê đã nói gì nhưng từ việc các mưu sĩ khác đều âm thầm nói sau lưng hắn là đủ biết mồm miệng con người này ra sao.

Cô cau mày, nói: “Lâm cô nương là muội muội của Lâm tướng quân, lớn lên trong giang hồ, làm việc không câu nệ tiểu tiết, nếu có chỗ nào thất lẽ thì ta thay muội ấy tạ lỗi với tiên sinh. Nhưng dù lớn lên trong giang hồ thì đó cũng là một cô nương, nếu tiên sinh lỡ nói gì quá đáng thì đúng là nên tạ lỗi.”

Tuy bình thường cô rất nể trọng Sầm Đạo Khê, những lời này nghe cũng rất khách khí nhưng bên trong lại mang chút chê trách.

Sầm Đạo Khê cười khổ. “Thái tử phi nương nương nói chí phải.”

Hắn là mưu sĩ, cả người ướt sũng, cứ đứng đây nghe cô hỏi chuyện cũng không hay, miệng hắn lại kín như vậy nên Tần Tranh đành sai người đưa hắn về thay quần áo trước.

Sau khi Sầm Đạo Khê đi, Tần Tranh gọi người hầu đang trực ở hồ sen lúc đó lại, hỏi: “Ngươi nói xem rốt cuộc giữa Lâm cô nương và Sầm tiên sinh đã xảy ra xích mích gì?”

Lâm Chiêu đi tìm Tần Giản, sao tự nhiên lại cãi nhau với Sầm Đạo Khê.

Người hầu trả lời: “Tiểu nhân không biết ạ. Có điều Lâm cô nương tới hỏi ở đây mưu sĩ nào mắng người ác liệt nhất, có người nhắc tới tên Sầm tiên sinh. Sầm tiên sinh ở trong đình hóng mát, Lâm cô nương vào tìm, tiểu nhân ở xa quá nên không nghe họ nói gì. Nhưng chớp mắt cái đã thấy Sầm tiên sinh bị lâm cô nương quẳng xuống nước.”

Trả lời một hồi nhưng không có câu nào là cái Tần Tranh muốn biết.

Sau khi trở về, Tần Tranh không ngừng dò hỏi Lâm Chiêu nhưng Lâm Chiêu lại ngậm miệng rất chặt, không chịu hé răng. Cô chỉ đành nói với nàng ta dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ làm chủ cho Lâm Chiêu.



Tin đồn Trần Quốc đào hoàng lăng của họ Sở thật sự quá khó nghe, một khi lan truyền ra ngoài, không chỉ bách tính trong thiên hạ mà ngay cả những cựu thần Đại Sở đã quy thuận Trần Quốc cũng bắt đầu thấy có nguy cơ.

Xưa nay minh quân đều nhân đức. Ngay cả chuyện hoang đường như đào mộ khai quốc hoàng đế của Đại Sở lên mà hoàng thất Trần Quốc cũng có thể làm ra được thì có thể hy vọng họ hiền đức tới đâu.

Sau khi đứng vững ở Biện Kinh, Trần Quốc bắt đầu đè ép những tin đồn đội quân của họ cướp bóc, giết chóc, lần này vì thêm đào lăng mộ, chuyện này lại được khơi lên trước mắt mọi người.

Nguy cơ của Hộ Châu đã được giải trừ nhưng Sở Thừa Tắc vẫn chưa về, Tần Tranh cứ tưởng y ở lại tu sửa hoàng lăng nên không thúc giục, chỉ viết thư hỏi Sở Thừa Tắc làm thế nào sắp xếp cho các cựu thần Đại Sở đến quy thuận.

Nói cho cùng cô vẫn sợ có nội gián của Trần Quốc.

Sở Thừa Tắc hồi âm cho Tần Tranh, nói chuyện này y đã có kế sách, bảo cô không cần lo lắng.

Vài ngày sau, Sở Thừa Tắc vẫn chưa trở về Thanh Châu mà ngược lại đi đến Mạnh Quận.

Quận trưởng Mạnh Quận trước đó vẫn bị Sở Thừa Tắc giam trong nhà lao. Sau khi thả hắn ra, Sở Thừa Tắc còn thăng quan tiến chức cho hắn, nói là quận trưởng Mạnh Quận có công hiến kho lương, sau đó bảo hắn mang theo vàng bạc châu báu đi tìm đám cựu thần đầu tiên quy thuận Trần Quốc, khuyên họ trở về cống hiến cho Đại Sở.

Quận trưởng Mạnh Quận ở trong lao nếm mọi đau khổ, được thả ra ngoài mặt thì vẻ vang nhưng trong lòng cũng biết nếu mình không làm tốt việc này thì mạng có giữ được không cũng khó nói.

Hắn mang theo kho lương quy thuận Đại Sở, phía Lý Tín chắc chắn không tha cho hắn, hắn chỉ có thể nắm chắc cơ hội mà Sở Thừa Tắc cho, cố tìm cho mình một tương lai.

Những kẻ đầu têu kia bị quận trưởng Mạnh Quận tìm đến, có người sợ Sở Thừa Tắc ghi thù nên còn muốn theo dõi tình hình đã, có người lại sợ thủ đoạn tàn bạo của Lý Tín nên muốn tìm cho mình con đường khác.

Nhưng tất cả đều chưa kịp cho một câu trả lời chắc chắn thì đã bị Lý Tín hạ lệnh xử tử.

Thay vì để họ mang theo những thành trì khác quy thuận Sở Thừa Tắc, Lý Tín thà tiếp tục mang tiếng xấu, giữ vững địa bàn của mình.

Nhưng hành vi giết những người này lại khiến cho các cựu thần của Đại Sở càng cảm thấy có nguy cơ, tuy ngoài mặt còn làm việc cho Trần Quốc nhưng âm thầm cũng đã có tính toán khác.

Cùng lúc này, Tần Tranh đã nhận được một xe vàng bạc châu báu do Sở Thừa Tắc sai người mang về.

Nhìn những dấu ấn đặc thù đánh dấu vật chôn cất trên những đồ vật này, Tần Tranh bỗng lâm vào trầm tư.

Đọc truyện chữ Full