TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 93-1

Ngày lành tháng tốt để vào hoàng lăng lấy binh khí do đám lão thần Tống Hạc Khanh tuyển chọn.

Sở Thừa Tắc biết họ sợ mình không nhấc nổi cây kích nặng trăm cân, còn muốn chế tạo một cây kích giả để y dùng thì đanh mặt từ chối.

Tối hôm đó, lúc về nhà, phát hiện trong sân có hai cục đá, Sở Thừa Tắc hỏi người hầu. “Đặt thứ này trong sân làm gì thế?”

Lão quản gia trả lời. “Thái tử phi nương nương nói có lẽ điện hạ cần dùng đến.”

Sở Thừa Tắc: “…”

Sợ y không nhấc nối cây kích nên muốn y luyện tập lực cánh tay trước à?

Sau khi vào nhà, y nhìn Tần Tranh – đang ngồi bên bàn hí hoáy vẽ – nói gần nói xa. “Cánh tay của ta rất khỏe.”

Không cần phải nhấc đá để luyện tập.

Tần Tranh lo lắng nói: “Nghe nói cây kích đó nặng hơn một trăm tám mươi cân, đề phòng bất trắc, cứ luyện tập thì hơn.”

Lúc đầu cô không hiểu về binh khí cho lắm, đến khi nhìn hình vẽ trong sách binh khí thì mới biết cây kích hai lưỡi này ở giữa có một mũi nhọn sắc bén, hai bên là hai lưỡi đao hình trăng non. Nếu chỉ có một lưỡi thì gọi là thanh long kích.

Sở Thừa Tắc nhìn chằm chằm Tần Tranh một chặp, bỗng lên tiếng. “Nàng giúp ta luyện tập đi.”

Tần Tranh xem bản đồ đã lâu, mắt cũng hơi mỏi nên bèn gật đầu. “Được.”

Cô cứ tưởng ý của Sở Thừa Tắc là y tập luyện còn cô ngồi bên cạnh xem, không ngờ vừa đứng lên bèn bị y nhấc bổng lên, nhẹ nhàng như xách con gà.

Tần Tranh giật mình, vội ôm cổ y. “Chàng làm gì thế?”

Sở Thừa Tắc dùng một tay bế cô, tay còn lại tìm một quyển binh thư trên giá sách lật xem. “Luyện lực cánh tay.”

Đây là tư thế người lớn bế trẻ con, Tần Tranh có thể ngồi vắt vẻo trên cánh tay y, có nghĩa là y chỉ dùng cánh tay trái để nâng toàn bộ sức nặng cơ thể cô.

Tần Tranh không khỏi nói: “Làm gì có ai luyện tập như vậy chứ.”

Sở Thừa Tắc vẫn chăm chú đọc binh thư, trả lời rất nghiêm túc. “Tạ đặt trên tay không thăng bằng được, thế này dễ tập hơn.”

Tần Tranh: “…”

Nói rất có lý, mém chút nữa là cô tin.

Không cưỡng lại được ai kia, cuối cùng Tần Tranh chỉ có thể bảo y đưa mình một quyển sách để đọc.

Sở Thừa Tắc nói luyện tập thì cũng tập luyện nghiêm túc thật. Tần Tranh bị y xem như cục tạ, ngồi trên tay trái y nửa canh giờ rồi lại ngồi trên tay phải y nửa canh giờ. Sở Thừa Tắc không cảm thấy tê tay nhưng Tần Tranh thì lại thấy mỏi, chết sống gì cũng không chịu làm tạ cho y tập nữa.



Chớp mắt đã đến ngày vào hoàng lăng.

Để cổ vũ sĩ khí, hơn một vạn binh sĩ cùng đến lăng Vũ Đế vây xem.

Tống Hạc Khanh sợ xảy ra bất trắc nên dù Sở Thừa Tắc đã từ chối nhưng vẫn âm thầm chế tạo một cây kích giả, nghĩ bụng nếu thái tử điện hạ không nhấc nổi cây kích của Vũ Gia Đế thì sẽ mang đồ giả ra, tướng sĩ ba quân đâu biết sự tình, có thể che lấp được.

Người theo Sở Thừa Tắc vào hoàng lăng đều là những đại thần đáng tin, không sợ truyền ra ngoài.

Đổng Thành mang chức trung lang tướng, có thể đi theo bên cạnh Sở Thừa Tắc. Trước khi xuất phát, hắn chú ý Tống Hạc Khanh âm thầm sai người vận chuyển một cái hộp dài lên xe ngựa. Nửa đường lúc chỉnh đốn đội ngũ, hắn đánh lạc hướng binh sĩ trông coi xe ngựa, mở hộp ra nhìn một cái rồi lập tức cười lạnh.

Bên trong quả nhiên là một cây kích mô phỏng, hắn còn tự tay ước lượng, chẳng qua khoảng hơn ba mươi cân.

Hắn đã so chiêu với Sở Thừa Tắc, biết đối phương không phải kẻ tầm thường nhưng những mãnh tướng có thể xách vũ khí nặng hơn trăm cân ra trận trong lịch sử đếm chưa hết đầu ngón tay, ai nấy đều là những danh tướng lưu danh sử sách.

Thái tử muốn dùng cách này để tạo thanh thế cho mình, Đổng Thành rất khinh thường, càng hạ quyết tâm phải vạch trần bộ mặt giả dối của băng đảng thái tử trước ba quân.

Sau khi đến lăng Vũ Đế, trước đàn tế, không thể tránh được màn Tống Hạc Khanh lại tụng một bài ca công đức của Vũ Gia Đế khi còn sống, cuối cùng mới nói ngài báo mộng về, bảo thái tử vào hoàng lăng mang binh khí thần kỳ này ra bình thiên hạ.

Vũ Gia Đế một đời chiến công hiển hách, đừng nhưng nói binh khí do ngài đích thân dùng, dù là những con chiến mã cùng y lên chiến trường đều được truyền tụng không ít giai thoại.

Vì thế khi tướng sĩ ba quân nghe Vũ Gia Đế báo mộng cho thái tử, bảo thái tử vào hoàng lăng mang binh khí ngài từng dùng ra thì ai nấy đều kích động cực kỳ, cảm thấy Vũ Gia Đế đã hiển linh.

Thấy Sở Thừa Tắc và đám đại thần vào trong lăng mộ, các tướng sĩ vây quanh bên ngoài đều ngỏng cổ nhìn, châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao, đa số là lời ca tụng. Duy chỉ có Đổng Thành là tỏ vẻ trào phúng. “Nghe nói cây kích hai mưỡi theo Vũ Gia Đế chinh chiến sa trường được làm bằng sắt đen, tướng sĩ bình thường hai người cùng nâng mới nổi. Nếu thái tử điện hạ nhấc được cây kích của Vũ Gia Đế vậy chẳng khác nào có được thần lực của ngài.”

Hắn cố tình nói thế là để các tướng sĩ kỳ vọng lớn vào Sở Thừa Tắc, lát nữa hắn vạch trần y thì họ sẽ càng phẫn nộ hơn.

Các tướng sĩ bên cạnh lập tức nói: “Từ khi vừa ra đời, thái tử điện hạ đã được đoán là có mệnh số giống với Vũ Gia Đế bệ hạ. Theo ta ấy à, nói không chừng điện hạ chính là Vũ Gia Đế chuyển thế.”

Nụ cười trên mặt Đổng Thành càng lạnh hơn. Hắn là người tập võ, từ nhỏ đọc binh thư, trong thâm tâm vẫn có lòng kính trọng Vũ Gia Đế.

Hắn đến Thanh Châu giả vờ quy thuận nhưng phía đại hoàng tử lại không đánh Hộ Châu như đã hẹn mà đi đào hoàng lăng. Lăng Vũ Gia Đế bị đào, hắn cũng rất phẫn nộ, sau này biết là do người của nhị hoàng tử làm, thầm nghĩ chắc đại hoàng tử cũng không ngốc đến độ mang tiếng xấu ấy nên mới buông bỏ thành kiến với bên đó.

Lúc này nghe có người nói thái tử là Vũ Gia Đế chuyển thế, lòng hắn thầm nghĩ: Gã thái tử mất nước này xứng sao?



Các đời đế vương, sau khi băng hà, trừ những vật dụng phải chôn cùng theo thể chế thì những thứ người đó yêu thích lúc còn sống cũng sẽ được đưa vào hoàng lăng.

Là lăng mộ nghèo nàn nhất trong số lăng mộ đế vương, so với đống vàng bạc châu báu trong mộ của mấy đứa cháu bất hiếu kia, Sở Thừa Tắc phát hiện hoàng lăng của mình không có gì để xem cả.

Trước đó y không kịp nhìn lăng mộ của mình bị đào là đã vội đi đến Mạnh Quận, tất cả những hiểu biết về lăng mộ của mình là từ danh sách vật phẩm chôn cùng mà Lâm Nghiêu kiểm kê ra.

Lúc ấy Lâm Nghiêu gần như không lấy gì từ lăng mộ của y, Sở Thừa Tắc cứ tưởng vì hắn quá kính sợ Vũ Gia Đế nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, y mới phát hiện không phải Lâm Nghiêu không dám dùng mà thật sự là không có gì để lấy cả.

Những khí cụ chôn cùng đều làm từ đồng xanh, dù có bán ra chợ đêm hay sang Tây Vực thì cũng không ai chịu mua.

Tống Hạc Khanh và những thần tử khác không dám vào mộ chính, cứ đứng ngoài cửa khóc lóc giải bày, miệng không ngừng nói không cố tình quấy nhiễu Vũ Gia Đế, chẳng qua thế cục gian nan, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.

Sở Thừa Tắc tìm được cây kích sắt của mình giữa một đống đồ gỉ nát, cảm giác nặng trình trịch kia đã lâu mới có được. Nhưng với một võ tướng, cảm giác nặng nề ấy mới là vững vàng, yên tâm.

Binh khí vừa tay chính là sinh mệnh thứ hai của họ.

Cầm được binh khí, y chưa chịu thôi đi vài vòng trong mộ chính, thế nhưng không tìm được thứ gì đáng giá, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở xâu chuỗi Phật trên giá cao.

Nếu không phải người xuất gia, sau khi chết không ai đặt chuỗi Phật vào trong quan tài để hợp táng, vì thế xâu chuỗi này chỉ được xem là vật chôn theo, trang trí trong mộ mà thôi.

Trải qua ba trăm năm, hạt châu vẫn cứ óng ánh bóng loáng.

Nhìn thấy vật cũ, lòng Sở Thừa Tắc không dâng bao nhiêu hoài niệm mà kỳ lạ là chỉ cảm thấy cuối cùng trong mộ mình cũng có một thứ đáng tiền.

Xâu chuỗi Phật này làm từ hạt bồ đề, có thể trừ tà tránh nạn, là vật hiếm có trên thế gian.

Y ung dung cầm lấy chuỗi hạt cho vào túi áo rồi đi ra ngoài nói với đám người Tống Hạc Khanh đang quỳ trước cửa mộ chính: “Ra thôi.”

Tống Hạc Khanh thấy y nhẹ nhàng cầm cây kích đi ra ngoài, cứ tưởng là y đang cầm đồ giả.

Lúc Tống Hạc Khanh tụng niệm công đức của Vũ Gia Đế, những người bên dưới đã len lén mang cây kích vào đặt trong mộ vì sợ Sở Thừa Tắc không nhấc nổi cây kích thật.

Tuy nhiên giờ không phải là lúc hỏi Sở Thừa Tắc cây kích y cầm là thật hay giả, trước mặt cả đám người, Tống Hạc Khanh đương nhiên phải nghĩ cho thể diện của thái tử điện hạ.

Đọc truyện chữ Full