TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 96

Trời vừa tờ mờ sáng, một bức mật thư được tức tốc gửi đến chủ tướng của quân Trần.

Đại hoàng tử đọc thư xong đùng đùng giận dữ, ra lệnh cho tùy tùng. “Lập tức triệu Thẩm Ngạn Chi đến đây!”

Khoảng nửa khắc sau, Thẩm Ngạn Chi bước vội vào trong trướng. Tuy vừa rạng sáng, trời hơi lạnh nhưng những người khác chỉ mặc áo mỏng, chỉ có hắn là khoác thêm áo choàng. Vì vóc người khá cao nên trông càng thêm gầy gò. Hắn cúi người, hỏi: “Không biết vương gia triệu Thẩm mỗ đến là vì chuyện gì?”

Đại hoàng tử đưa bức mật thư kia cho hắn: “Quả nhiên Đổng Thành đã phản bội rồi.”

Thẩm Ngạn Chi đọc xong bức thư An Nguyên Thanh đưa đến, đôi mắt phượng ánh lên vẻ sắc lạnh. “Nếu hắn đã là một con tốt không dùng được nữa, chi bằng trước khi vứt bỏ cũng phải khiến Sở thái tử mất một miếng thịt mới được.”

Đại hoàng tử đang tức giận, không hơi sức đâu mà nghe hắn ra vẻ bí mật bèn thúc giục: “Có kế gì hay thế tử mau nói đi!”

Thẩm Ngạn Chi nói: “Nếu Đổng Thành đã quy thuận Sở thái tử, vậy chuyện hắn từng làm việc cho điện hạ đã bị bên đó giấu nhẹm. Chúng ta cứ thả ra tin tức nói Đổng Thành là người của ta, thật thật giả giả thế nào người khác khó mà đoán được. Đợi khi lòng quân của chúng dao động, ta sẽ dùng kế lấy tính mạng hắn sau. Vương gia nghĩ xem từ trên xuống dưới quân Sở, có ai không cho rằng hắn là do Sở thái tử giết không?”

Dụng ý của hắn cũng giống như việc Sở thái tử sai người chuẩn bị vàng bạc châu báu đi thuyết phục quan viên các châu phủ khiến Lý Tín nổi lòng nghi ngờ giết họ vậy. Những quan viên ấy có quy hàng Sở thái tử không chưa biết, nhưng Lý Tín quả quyết giết họ làm chạnh lòng triều thần, còn bị người trong thiên hạ thóa mạ.

Tin Đổng Thành là nội gián được tung ra, ngay sau đó hắn mất mạng, tất cả mưu thần võ tướng bên Sở sẽ cảm thấy bất an vì không biết lỡ một ngày náo đó bị đồn là gian tế thì người tiếp theo mất mạng có khi nào là mình không.

Hơn nữa hơn một vạn quan của Đổng Đạt còn ở trong tay Sở thái tử, một khi Đổng Thành chết, e rằng thuộc hạ cũ của Đổng Đạt sẽ sinh lòng bất mãn với Sở thái tử.

Đại hoàng tử nghe thấy rất có lý nhưng vẫn quát: “Lợi và hại trong đó ta ngươi đều hiểu, làm sao Sở thái tử lại ngu xuẩn đến độ giết Đổng Thành? Cùng lắm là tìm lý do nhốt hắn lại thôi.”

Thẩm Ngạn Chi nhếch môi cười: “Chỉ cần trong mắt người ngoài, Đổng Thành do Sở thái tử giết là được.”

Đại hoàng tử trầm ngâm. “Ý của Thẩm thế tử là… chúng ta ra tay?”

Trời sáng lên, ánh nến trong trướng thoắt cái dường như trở nên ảm đạm, còn ánh mắt của Thẩm Ngạn Chi lại sâu không thấy đáy. “Vương gia có thể gửi cho Đổng Thành một bức thư nói ba ngày sau, đại quân chia thành hai đường từ cửa Hồ Lô và bến đò Vọng Ô giả vờ tấn công để phân tán binh lực của quân Sở, thật ra binh lực của chúng ta vẫn ở bến Vọng Ô. Bảo Đổng Thành xin Sở thái tử cho mình giữ cửa Hồ Lô, cứ nói ngài sẽ nhân cơ hội này sai người truyền mật lệnh bằng miệng cho hắn.”

“Đổng Thành quy hàng Sở thái tử nên nhất định sẽ báo cho bên đó kế hoạch của chúng ta, nếu Sở thái tử muốn biết mật lệnh của ngài thì sẽ tương kế tựu kế để Đổng Thành giữ cửa Hồ Lô. Đợi quân Sở tập trung giăng bẫy chúng ta ở bến Vọng Ô, đại quân của chúng ta sẽ tấn công từ cửa Hồ Lô, vừa có thể khiến quân Sở không kịp trở tay vừa có thể khiến Đổng Thành chôn xác ở đó.”

“Đến khi đó chúng ta có thể giúp Sở thái tử tung tin này ra. Sở thái tử bắt Đổng tiểu tướng quân dẫn một ngàn quân nghênh chiến mấy vạn quân Trần, người trong thiên hạ nói thế nào không liên quan đến chúng ta.”

Đại hoàng tử cười ha hả: “Thẩm thế tử quả là đa mưu túc trí. Người đâu, mang rượu đến đây, ta phải uống với Thẩm thế tử vài chén!”



Quân Trần lũ lượt xuất hiện ở cửa Hồ Lô và bến Vọng Ô, rõ ràng là chúng đang chuẩn bị vượt sông.

Sở Thừa Tắc vốn trù tính bất ngờ tập kích chúng, thấy thế bèn chuyển sang thế dụ địch. Y phân cho Tần Tranh một đội quân để cô dẫn người lên núi có lửa quỷ thiết đặt cạm bẫy, định dẫn quân Trần đến vị trí mai phục.

Tần Tranh không am hiểu việc đặt bẫy lắm nhưng Lâm Chiêu lại là người trong nghề. Những người ở Kỳ Vân Trại trước kia thiết đặt bao nhiêu cạm bẫy ở sau Lưỡng Yến Sơn, lần này coi như ôn lại nghề cũ.

Lúc này tin Đổng Thành là nội gián của quân Trần rơi vào tai Sở Thừa Tắc.

Chuyện mà Tống Hạc Khanh lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, ông ưu tư tìm đến Sở Thừa Tắc để bàn cách ứng đối, các mưu thần thì tranh cãi ầm ĩ không thôi.

Có người cho rằng nên phòng xa, chém Đổng Thành để trừ hậu hoạn. Có người cho rằng nên điều tra rõ ràng rồi hãy quyết định, miễn làm hại trung lương, khiến các tướng sĩ chạnh lòng.

Sở Thừa Tắc ngồi trên ghế chủ tọa, cụp mắt nhìn đám mưu sĩ tranh cãi dữ dội đến đỏ mặt tía tai. Nhờ bộ giáp đen tôn lên, khuôn mặt của y càng thêm trắng trẻo, tuy nhiên nó không hề mang lại cảm giác nhu nhược yếu ớt mà giống như một cây tùng phủ đầy tuyết, thanh tao lại có chiều sâu.

“Đủ rồi!”

Y lên tiếng, tất cả những tiếng tranh cãi lập tức im bặt.

Sở Thừa Tắc hỏi: “Chuyện Đổng Thành là nội gián được truyền từ đâu trước nhất?”

Đám mưu thần giương mắt nhìn nhau. Họ chỉ lo tranh cãi xử lý Đổng Thành thế nào, chưa từng điều tra chuyện này.

Tống Hạc Khanh đứng ra, đáp: “Bẩm điện hạ, lão thần đã tra được người đầu tiên tung tin chính là một giáo úy tên Chung Vi.”

Sở Thừa Tắc nói: “Truyền Chung Vi.”

Rất nhanh, một người râu quai nón được truyền vào trong trướng. Gặp Sở Thừa Tắc, hắn quỳ một chân xuống. “Mạt tướng tham kiến điện hạ.”

Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu. “Đứng lên đi.”

Chung Vi đứng dậy. Đây là lần đầu tiên hắn được gặp thái tử ở trong trướng. Mưu thần hổ tướng trong này ai nấy đều hiên ngang bất phàm, thái tử ngồi trên ghế chủ tọa càng uy nghi khiến hắn không dám nhìn lâu.

Sở Thừa Tắc hỏi: “Chính ngươi nói Đổng Thành là gian tế của quân Trần phái đến?”

Chung Vi gật đầu. “Là do mạt tướng nói.”

Không đợi Sở Thừa Tắc hỏi thêm, hắn bèn kể một mạch. “Mấy ngày trước ở trong thành, mạt tướng gặp được một đồng hương chạy nạn đến đây nên cùng hắn đi uống rượu. Không ngờ người đồng hương kia khi nghe Đổng Thành cũng ở trong quân phụng sự cho điện hạ thì rất hoảng hốt, sau đó nói với mạt tướng một chuyện. Thúc thúc của Đổng Đạt nhậm chức huyện thừa Lê Quận, vẫn luôn làm việc cho phản tặc Trần Quốc, trước khi Đổng Thành đến quy thuận điện hạ, thúc thúc của hắn từng mang rất nhiều vàng bạc đến Đổng gia.”

Hắn và Đổng gia là đồng hương, từng làm lính dưới trướng của Đổng Đạt, sau này ở trong quân tìm kỹ nữ mới bị Đổng Đạt phạt gậy và đuổi khỏi quân doanh, vì thế vẫn ôm hận Đổng gia. Từ khi nghe được chuyện đó, hắn luôn nung nấu ý định báo thù, về đến quân doanh bèn bắt đầu lan truyền tin đồn này.

Nghĩ đến việc thái tử gọi mình đến đây là muốn ban thưởng cho mình, nỗi hận bị Đổng Đạt đánh đuổi khỏi quân doanh sắp được báo, hắn kích động đến đỏ bừng mặt.

Sở Thừa Tắc lại hỏi: “Đồng hương của ngươi hiện đang ở đâu?”

Chung Vi lập tức bối rối. “Cái này… sau khi từ biệt hắn, mạt tướng bèn về quân doanh, không biết hiện nay hắn ở chỗ nào.”

Nói cho cùng vẫn không có nhân chứng gì.

Sở Thừa Tắc im lặng không nói, Cgung Vi phát hiện không khí hơi khác thường, sau cơn kích động kia, hắn bình tĩnh lại, lòng bắt đầu hoảng loạn.

Đúng lúc này, bên ngoài có người thông báo: “Điện hạ, Đổng Thành tướng quân cầu kiến.”

Đang nói hắn là gian tế, hắn bèn tự tìm đến. Các mưu thần trong trướng ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

Sở Thừa Tắc đáp: “Để hắn vào.”

Màn trướng được vén lên, Đổng Thành bước nhanh vào, thần sắc căm phẫn, môi mím chặt, giống như đang chịu nỗi oan khuất gì lắm vậy.

Gặp Sở Thừa Tắc, hắn lập tức quỳ phịch xuống. “Điện hạ, mạt tướng bị oan!”

Nói xong, hắn căm phẫn nhìn sang Chung Vi. “Người này từng là tướng dưới quyền của phụ thân thần, vì nhiều lần xem thường quy định trong quân, còn tìm kỹ nữ về, cuối cùng bị phụ thân thần lột chức tước, đánh tám mươi gậy đuổi khỏi quân doanh nên vẫn luôn ôm hận Đổng gia thần.”

Chuyện năm xưa bị vạch trần, mặt Chung Vi khá khó coi, lập tức quát. “Ngươi dám thề trước khi ngươi đến quy thuận điện hạ, thúc thúc của người chưa từng mang vàng bạc đến Đổng gia không?

“Ông ấy từng đến.”

Đổng Thành lớn tiếng thừa nhận khiến tất cả mọi người trong trường đều lấy làm lạ.

Chung Vi thấy hắn chính miệng thừa nhận thì rất vui mừng. “Vậy ngươi còn gì để xảo biện?”

Đổng Thành cười sang sảng: “Lúc thúc thúc của ta ra về, lễ vật được trả lại nguyên xi sao ngươi không nói?”

Hắn quay sang Sở Thừa Tắc, dập đầu mạnh. “Điện hạ có thể sai người đi kiểm chứng xem mạt tướng nói thật hay giả.”

Đổng Thành giả vờ quy thuận Sở Thừa Tắc là vì báo thù cho phụ thân, thật sự không nhận tài vật của đạu hoàng tử.

Dù có chết, hắn cũng sẽ không làm ô danh Đổng gia.

Sở Thừa Tắc liếc nhìn Chung Vi. “Chưa biết rõ ngọn nguồn đã bôi bẩn tướng lĩnh trong quân, ngươi biết tội chưa?”

Chung Vi thật sự hoảng hốt. Hắn chỉ nghe nói thúc thúc của Đổng Thành dẫn lễ vật hậu hĩnh đến Đổng gia, đâu biết Đổng gia hoàn toàn không nhận. Hắn lập tức quỳ phịch xuống, khẩn cầu. “Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội.”

Dập đầu lạy Sở Thừa Tắc mấy cái, hắn quay sang lạy Đổng Thành. “Đổng tướng quân, xin ngài rộng lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tiểu nhân lần này đi!”

Nhưng Đổng Thành không quan tâm đến hắn mà xin Sở Thừa Tắc. “Điện hạ, bây giờ trong quân đền đồn mạt tướng là gian tế của quân Trần, khẩn xin điện hạ cho phép mạt tướng lên trận giết giặc. Mạt tướng thà tử chiến cũng không muốn chịu nỗi oan khuất này!”

Hắn nói những lời này rất khẳng khái hiên ngang, không ít võ tướng nghe mà xúc động.

Sở Thừa Tắc chỉ nhìn hắn đầy ẩn ý, nói: “Chuẩn.”

Đổng Thành lập tức giả vờ mừng rỡ, dập đầu tạ ân. “Đa tạ điện hạ!”

Sở Thừa Tắc liếc nhìn Chung Vi, ra lệnh. “Kéo ra, phạt năm mươi gậy.”

Lập tức có người tiến tới kéo Chung Vi ra ngoài.

Lúc thương nghị kế sách đánh giặc, vì có Đổng Thành xin lên chiến trường, Sở Thừa Tắc định để hắn và Lâm Nghiêu cùng giữ bến Vọng Ô, còn mình dẫn binh đến cửa Hồ Lô.

Đúng như tên gọi của nó, bến Vọng Ô đến chim chóc cũng khó mà bay qua. Khúc sông đó nước Nguyên Giang chảy xiết, hai bên bờ là vách đá, chỉ có thể bắt cầu treo để qua, không tiện cho việc hành quân nhưng lại có lợi cho việc phòng thủ.

Cửa Hồ Lô lại là một bến đò, mặt sông rộng thoáng, thích hợp bày trận thủy chiến.

Nhưng Đổng Thành lại nói mình am hiểu thủy chiến, nhất định đòi canh giữ cửa Hồ Lô, cuối cùng Sở Thừa Tắc chấp thuận cho hắn theo mình giữ cửa Hồ Lô.

Đọc truyện chữ Full