TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 161: 161: Chương 152


Vương bà tử hơi sượng sùng.

Đương nhiên bà biết thân phận của Vương Tú không xứng với Lâm Nghiêu.
Vương đại nương quay đầu hằm hằm nhìn Vương Tú.

“Hôm qua treo cổ, hôm nay cắt cổ tay là vì mục đích này à?”.

Truyện BJYX
Bà hừ lạnh vài tiếng.

“Vương Tú, hôm nay ta nói thẳng thế này.

Năm đó nhị đương gia còn nắm quyền mà trại chủ còn chưa cưới Hà gia đầu, cô nghĩ mình có điểm nào hơn được Hà nha đầu?”
Vương Tú khóc lóc.

“Con không tham vọng là chính thê của trại chủ, chỉ hy vọng có thể hầu hạ bên cạnh ngài ấy là được.


Con một lòng với ngài ấy…”
Có những lời Vương đại nương không tiện nói trước mặt Tần Tranh, chỉ nói: “Cô cũng biết hiện nay thanh danh của mình không tốt, vậy trại chủ giữ cô lại bên cạnh làm gì?”
Những lời này nghe khá chói tai.
Bàn tay đang nắm mép chăn của Vương Tú siết lại trắng bệch.
Vương đại nương không còn gì để nói với bà cháu nhà này nữa, chỉ nói với Tần Tranh.

“Trình phu nhân, chúng ta về thôi.”
Tần Tranh ước gì có thể mau chóng rời khỏi đây, nghe họ cãi cọ nữa là cô không thở nổi mất.
Nhưng Vương bà tử thấy họ định bỏ đi thì bò ra cửa, chặn họ lại.

Có lẽ cảm thấy Tần Tranh hiền lành, dễ mềm lòng, bà ta lại quỳ trước mặt Tần Tranh, còn ôm chân cô.

“Phu nhân cô là Bồ Tát sống, tướng công cô không quản lý tốt người của mình nên mới khiến cháu tôi bị chà đạp.

Trại chủ không quản sống chết của bà cháu tôi, cô xót thương cho, để quân sư cưới A Tú đi.

Cô cứ coi nó như nha hoàn sai bảo, bên ngoài cho nó một danh phận, không để bó bị người trong trại xiên xỏ là được.

Đứa nhỏ này số khổ quá…”
Tần Tranh thật sự không ngờ được Vương bà tử lại có thể nói ra những lời như vậy, may mà trước đó đã đuổi những người kia đi, nếu không chuyện hôm nay bị nêm mắm dặm muối, đồn thổi ra ngoài không biết sẽ thành gì nữa.
Cô nhíu mày, gỡ bàn tay đang ôm chân mình ra nhưng Vương bà tử nhìn gầy gò thế thôi nhưng quanh năm làm việc nhà nông, sức lực không nhỏ, cô không thể gạt ra được.

Cô lạnh giọng.

“Buông ra.”
Bình thường Tần Tranh nhìn có vẻ rất hòa nhã, lúc này đây khí thế trên người đột nhiên lạnh đi, Vương bà tử cũng bất giác thấy run sợ.

Ánh mắt cô không sắc bén như dao nhưng lại giống như cơn gió lạnh thoáng qua trên mặt băng, hơi lạnh cui vào từng lỗ chân lông, lan rới tận xương, hoàn toàn trái hẳn với vẻ ôn hòa khi nãy.
Vương bà tử run rẩy, thả bàn tay đang ôm chân cô ra.
Tần Tranh phủi phủi làn váy bị Vương bà tử ôm.


Lúc ngước đầu lên, cô không nhìn Vương bà tử mà nhìn Vương Tú vẫn đang nằm trên giường với gương mặt chưa khô nước mắt.

“Cháu gái bà chẳng phải một lòng một dạ với trại chủ ư? Bà làm nhục cô ta như vậy, lỡ đâu cháu gái bà nghĩ quẩn, đi tìm đường chết thì không hay.”
Vương bà tử mấp máy môi, không biết đáp lại như thế nào.

Vương Tú nghe Tần Tranh nói thế, sắc mặt cũng trở nên lúng túng.
Khi ấy Tần Tranh mới cất bước đi ra ngoài.
Vương đại nương cũng cảm thấy buồn nôn với bà cháu nhà này, trước khi đi còn cảnh cáo một câu: “Đừng có dây dưalàm trại chủ mất mặt nữa.”
Vương bà tử còn muốn chặn họ lại, bị Vương đại nương hất ra, ngã phịch ra đất, ôm cánh tay hô lớn: “Ai da, tay của ta…”
Vương Tú nằm trên giường khóc không thành tiếng, nàng ta nhào tới ôm Vương bà tử, nói với Vương đại nương.

“Đại nương, có oán giận gì thì cứ trút vào con, đừng đánh bà con…”
Tần Tranh ở ngoài cửa lạnh mắt nhìn, đột nhiên hiểu được tại sao Hà Vân Tinh và Lâm Chiêu đều ghét Vương Tú đến vậy.
Nhà họ chẳng khác nào keo dán sắt cả.
Vương đại nương xắn tay áo lên.

“Gãy tay rồi à, để ta xem gãy chỗ nào, nắn lại cho bà…”
Vương bà tử khóc càng lớn hơn.

“Con trai ta bán mạng cho trại, bây giờ người trong trại lại bắt nạt bà cháu ta.


Con ơi, mẹ sống làm gì nữa…”
Những người vây xem trước kia đã bị đuổi đi nhưng ngoài đường có không ít người qua lại, nghe Vương bà tử khóc bèn thò đầu vào xem tình hình.

Vương đại nương không phải người biết ăn nói, nắm đấm siết lại vang lên răng rắc.
Bây giờ đang lúc nhạy cảm, trại sắp làm chuyện lớn, bà lão này rất biết cách làm sao bắt chẹt người, mở miệng ra là con trai mình bán mạng cho trại, nếu Lâm Nghiêu bạc đại bà cháu họ, người trong trại biết họ là người thế nào nhưng các sơn trại khác thì không, khó khăn lắm mới ổn định được lòng quân, không thể để bà cháu họ làm loạn được.
Tuy trong lòng Tần Tranh cũng rất tức giận nhưng vẫn tỉnh táo biết nếu bây giờ Vương đại nương động thủ với họ thì không hay.

Bà là nhũ mẫu của Lâm Nghiêu, lập trường của bà chính là lập trường của Lâm Nghiêu.
Tần Tranh lạnh lùng nhìn Vương Tú, nói: “Nghe nói Vương cô nương được một vị huynh đệ võ nghệ cao cường dưới trướng phu quân ta cứu về, đám người kia đã bị xử tử, vậy Vương cô nương chỉ có tiếp xúc da thịt với Triệu Quỳ mà thôi.

Nếu Vương cô nương chịu gả, ta về nói lại với tướng công để chàng thương lượng với Triệu huynh đệ.

Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp sẽ trở thành một giai thoại đẹp.”
Vương Tú vừa nghĩ đến thân hình cao to lực lưỡng như quả núi, khuôn mặt đầy thịt và chiếc búa đinh có thể đập người nát bét của Triệu Quỳ là sắc mặt trắng như tờ giấy.

Nàng ta hét lớn: “Ta không gả!".


Đọc truyện chữ Full