TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 189: 189: Chương 180


Sở Thừa Tắc dẫn Tần Tranh về thành Thanh Châu trước còn huynh muội Lâm Nghiêu vẫn ở lại chưa đi theo, thậm chí một ngàn tướng dĩ đi theo Lâm Nghiêu cũng không về mà ngược lại lên Lang Gia Sơn đối diện chặt cây, xây nhà.
Lâm Chiêu vốn định đi cùng Tần Tranh nhưng nghĩ lại chuyện thành lập nương tử quân của mình vẫn chưa kịp nói rõ với Vương đại nương nên mới ở lại chưa đi.
Thấy Lâm Nghiêu chỉ huy các tướng sĩ khuếch trương địa bàn về phía Lang Gia Sơn, nàng ta khó hiểu, hỏi: “Mấy người A Tranh tỷ tỷ đã về thành Thanh Châu rồi, huynh còn dọn dẹp Lang Gia Sơn làm gì?”
Lâm Nghiêu đang nhìn bản đồ, đầu cũng không ngẩng lên, đáp qua loa.

“Việc này là chuyện cơ mật, nói ra là bay đầu đấy.”
Lâm Chiêu bĩu môi.

“Huynh đợi đấy.

Sớm muộn gì cũng có ngày muội sẽ trở thành đồng đội của huynh!”

Muội muội của mình từ nhỏ đã bốc đồng hiếu thắng nên Lâm Nghiêu không để tâm lắm, chỉ cười bảo: “Đi đi, đi đi.

Thành Thanh Châu không đủ cho muội chơi hay sao mà nhất định phải ở lại gây rối cho ta…”
Nói đến đây, hắn căn dặn Lâm Chiêu.

“Từ nay đừng không biết phép tắc lớn nhỏ ở trước mặt thái tử phi nghe chưa, chuyện gì cũng phải có chừng mực.”
Lâm Chiêu lườm đại ca mình một cái.

“Khi nào thì muội làm việc không có chừng mực hả? Muội có ngốc đâu.

Hơn nữa A Tranh tỷ tỷ không phải loại quý nhân mắt mọc trên đỉnh đầu, suốt ngày đặt quy củ phép tắc trên miệng.”
“Muội ấy à…” Hễ nói chuyện với muội muội là Lâm Nghiêu lại thấy đau đầu.
Lâm Chiêu cũng không muốn nghe Lâm Nghiêu giáo huấn mình nữa nên chuyển sang chuyện khác: “Muội muốn thành lập một đội nương tử quân, sau này theo điện hạ cùng tranh thiên hạ.”
Lâm Nghiêu gõ thật mạnh vào đầu muội muội.

“Bớt tơ tưởng tới những chuyện không đâu đi.

Điện trạ trị quân rất nghiêm, trong quân hễ có nữ tử, dù là cơ thiếp của tướng lĩnh cũng giết trước luận tội sau, vậy mà muội còn nghĩ đến chuyện mang một đội nương tử quân vào, thế chẳng phải làm nhiễu loạn lòng quân sao?”
Lâm Chiêu xoa xoa chỗ bị Lâm Nghiêu gõ, nhe răng bảo: “Đại quân của điện hạ ở thành Thanh Châu, vậy muội thành lập nương tử quân ở Lưỡng Yến Sơn là được mà.

Chỉ cần có người đồng ý gia nhập, muội sẽ đưa họ lên núi, như thế không làm trái với quy định, lại có thể bảo vệ sơn trại.”

Lâm Nghiêu bác bỏ ngay không cần nghĩ ngợi.

“Không được.”
Lâm Chiêu ấm ức nói: “Thế này không được, thế kia cũng không xong.

Huynh có ý gì chứ?”
Lâm Nghiêu thấy Lâm Chiêu tức giận thì xoa trán, đành phải tiết lộ đôi chút.

“Ta định thành lập một thôn trang ở dưới Lang Gia Sơn, dời người của sơn trại xuống đó.”
Lâm Chiêu ngẩn ra.

“Tại sao?”
“Thôi, chuyện này cũng không giấu được bao lâu.” Lâm Nghiêu dựa người vào ghế, nói: “Địa thế Lưỡng Yến Sơn dễ thủ khó công, thái tử phi lại xây một đường cáp treo vận chuyển hàng hóa giữa nó và Lang Gia Sơn, vì thế điện hạ muốn xây dựng kho lương ở Lưỡng Yến Sơn.”
Chuyện chiến sự, trước nay binh mã chưa động lương thảo đã động trước, cho thấy tầm quan trọng của lương thảo.
Lâm Chiêu tuy có võ nghệ cao cường nhưng lại không hiểu binh pháp nên nghi hoặc hỏi: “Sao không xây kho lương trong thành Thanh Châu luôn? Đại quân và lương thảo ở một nơi thì mới không xảy ra chuyện bị cắt đứt lương thực như chúng ta từng gặp trước đó.”

Lâm Nghiêu gõ vào mặt bàn, đáp: “Mỗi lần xuống núi muội đều chạy đến quán trà nghe tiên sinh kể chuyện, vậy chưa từng nghe qua lúc hai quân giao chiến, kho lương và chiến trường phải ở hai nơi sao? Tuy bây giờ điện hạ chỉ mới chiếm được một thành Thanh Châu nhưng tiếp theo còn phải tranh cả thiên hạ chứ không phải đánh vài trận nhỏ ở Thanh Châu thôi.

Trong tương lai còn phải nuôi mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn binh mã, như thế lương thảo làm sao lúc nào cũng đi theo đại quân được, phải tốn bao nhiêu nhân lực mang nó đây? Huống chi thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh.

Nếu đại quân thất bại ở tòa thành nào, không kịp chuyển lương thảo theo thì chỉ có thể dùng một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ, đến lúc đó đại quân biết ăn gì? Chỉ có chọn một nơi dễ thủ khó công, xây dựng kho lương, khi nào cần thì điều lương thực đến mới là cách ổn thỏa nhất.”
Lưỡng Yến Sơn nằm ở địa thế cao, bốn mặt đều là vách núi, dù sau này có mất đi Thanh Châu thì nhất thời lương thực trên Lưỡng Yến Sơn cũng sẽ không rơi vào tay kẻ địch.
Có lương thực là có binh lính, chỉ cần lương thực còn thì đoạt lại thành không phải chuyện gì khó.
Lâm Chiêu cũng nhanh chóng lấy lại ý chí.

“Vậy muội tìm một chỗ dưới chân núi để luyện đội nương tử quân của mình cũng được vậy!”.


Đọc truyện chữ Full