TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 235: 235: Chương 226


Tối hôm ấy tâm trạng của Sở Thừa Tắc rất tốt, trước khi đi ngủ còn ôm Tần Tranh hôn vài cái.
Tần Tranh đẩy mặt y ra.

“Chàng súc miệng chưa đó?”
Sở Thừa Tắc véo lên hông cô vài cái, buồn cười bảo: “Ta không chê, nàng chê bản thân mình à?”
Tần Tranh nằm trong chăn, mặt đỏ như con tôm.
Sở Thừa Tắc ôm lấy cô, khẽ thở dài: “Xấu hổ thế kia à?”
Tần Tranh không biết trả lời thế nào, chỉ dùng đầu dụi vào vai y.
Sở Thừa Tắc hôn lên mép tai cô.

“Sau này nếu nàng không thích thì ta sẽ không làm những chuyện quá trớn nữa.”

Còn có cam đoan làm được hay không thì y không bảo đảm.
Chính cô không biết lúc hai mắt cô rưng rưng sương mù khiến người ta muốn làm cô khóc đến cỡ nào, tốt nhất là khóc thành tiếng, mà thật tình là y cũng đã làm vậy.
Có những chuyện không thể nghĩ, nghĩ đến là lại nảy sinh dục vọng.
Y hôn nhẹ lên tai, lên gáy Tần Tranh.

“Mưa tạnh ta sẽ rời khỏi Thanh Châu, có chuyện gì không quyết định được thì hỏi Tống Hạc Khanh, cũng có thể viết thư cho ta.

Ta đã sắp xếp riêng cho nàng một người đưa thư, đừng để hắn nhàn rỗi.”
Tần Tranh lén mở mắt.

Quả nhiên mưa tạnh là sẽ đánh Hộ Châu và Mạnh Quân ư?
——
Mưa to mấy ngày liền, nước sông Nguyên Giang lên cao, không ít những thôn xóm hai bên bờ bị nhấn chìm, may mà trước đó người dân đã chuyển đến những lều cứu trợ, ngoại trừ tổn thất ruộng đất hoa màu thì không có thương vong gì lớn.
Đây không coi là thiên tai nghiêm trọng, có lão thần giàu kinh nghiệm như Tống Hạc Khanh, việc an ủi người dân, xây dựng lại xóm làng đều được tiến hành đâu vào đấy.
Tần Tranh biết sau trận lũ, đáng sợ nhất sẽ là dịch bệnh.

Số lượng dân bị nạn không nhiều, dựa vào số dược thảo Triệu đại phu dẫn người của sơn trại hái trên Lưỡng Yến Sơn đủ để dùng.

Để phòng bất trắc, cô sai người thiêu hủy hết số gia súc gia cầm bị chết chìm.
Ngày mưa tạnh, Sở Thừa Tắc dẫn một vạn binh mã tiến về Mạnh Quận, Lâm Nghiêu ở lại giữ thành Thanh Châu, Vương Bưu từ Từ Châu dẫn binh sang đánh Hộ Châu, Triệu Quỳ và Lục Tắc giữ Từ Châu.

Bảy vạn quân triều đình sắp tụ họp ở Giang Hoài, lương thảo dường như đã bắt đầu vận chuyển ra ngoài.
Đội quân áp tải lương thực bị mưa làm dừng nước, không thể đi tiếp, hơn nữa số binh sĩ bị phong hàn trong quân ngày càng nhiều, đây chính là lúc lòng quân dao động nhất.
Kế hoạch của Sở Thừa Tắc chính là vây đánh đội quân áp tải lương thảo.

Cướp lương thảo là chuyện nhỏ, lợi dụng tinh kỳ và quân phục để ngụy trang thành quân địch, quay về Mạnh Quận, đánh Mạnh Quận mới là mục đích chính.
Tần Giản và Tần phu nhân cũng bị mưa làm chậm tiến độ, đến Thanh Châu trễ vài ngày.
Tần Tranh dẫn người, đích thân ra cửa thành nghênh đón.
Nhìn thấy Tần phu nhân, cô đã hiểu tại sao thân thể này có thể xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thế này.
Tần phu nhân đã quá ba mươi nhưng khóe mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ, người bà toát ra một khí chất đặc biệt, hơn cả dung mạo khiến Tần Tranh bất ngờ: dịu dàng, khoan dung, trí tuệ khiến người ta bất giác muốn gần gũi, ỷ lại bà.
“Mẹ.” Tần Tranh đến trước xe ngựa, dìu Tần phu nhân.
“A Tranh của mẹ…” Nhìn thấy Tần Tranh, Tần phu nhân lập tức đỏ hồng hai mắt, nắm chặt tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Có lẽ tình thương của mẹ là thứ dễ làm người ta xúc động nhất.

Tần Tranh bị tình cảm của Tần phu nhân làm cảm động, cô nhớ đến người mẹ ở ngàn năm sau của mình, không nhịn được cũng rưng rưng nước mắt.
“Con gầy quá.” Tần phu nhân đau lòng vỗ vỗ lên tay cô.

“A Tranh.” Sau lưng có người gọi cô.
Tần Tranh đoán là Tần Giản – ca ca của cô nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy có hai thanh niên dung mạo anh tuấn, thân hình mảnh khảnh cùng bước tới làm cô ngơ ngác.
Tần phu nhân dễ nhận ra, nhưng hai người này… ai mới là Tần Giản.
Trước đó Sở Thừa Tắc nói Sầm Đạo Khê là trạng nguyên năm Cảnh Thuận thứ mười sáu, vậy thì sẽ lớn hơn Tần Giản năm sáu tuổi.
Tần Tranh nhanh chóng quan sát hai người này.

Một người khí chất nho nhã hiền hòa, phong độ nhẹ nhàng, một người thì rất gầy gò, nắm tay cũng siết chặt.
Chàng trai gầy gò trông lớn hơn chàng trai nho nhã một chút, Tần Tranh tưởng rằng đó mới là Sầm Đạo Khê, đang định gọi công tử nho nhã kia một tiếng ca ca thì bỗng thấy chàng trai gầy gò kia nhìn mình với ánh mắt đỏ hoe.
Hả? Đó mới là Tần Giản?
Tần Tranh vội vàng đổi người, gọi: “A huynh.".


Đọc truyện chữ Full