TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 267: 267: Chương 258


Sáng sớm hôm sau, phía triều đình phái ra hai nhánh quân, một nhánh do Đổng Thành dẫn một ngàn quan đến Thanh Châu giả vờ quy thuận Sở Thừa Tắc, nhánh còn lại sẽ đến Hộ Châu giả vờ công thành.
Sở dĩ tuyển chọn Hộ Châu chủ yếu là vì trước mắt, trong số bốn nơi Thanh Châu, Từ Châu, Hộ Châu và Mạnh Quận thì Hộ Châu phòng thủ yếu nhất.

Cùng lúc này, Sở Thừa Tắc cũng dẫn theo nhân mã chuẩn bị đi đến Hộ Châu.
Lâm Nghiêu nghe nói Sở Thừa Tắc định đến Hộ Châu mang ngân lượng về thì lập tức xung phong đòi đi theo.
Thành Thanh Châu phòng thủ kiên cố, lại có những mưu thần như Tống Hạc Khanh, Sầm Đạo Khê, giữ thành hẳn là không xảy ra vấn đề gì mà Sở Thừa Tắc đúng lúc đang cần trợ thủ nên bèn cho Lâm Nghiêu theo.
Tuy nhiên trước khi xuất phát, Sở Thừa Tắc cố tình căn dặn Lâm Nghiêu đổi những binh sĩ đi theo thành đám người của Kỳ Vân Trại.

Những tiểu tướng đi cùng cũng là những người vừa được đề bạt gần đây, không có ai là người vốn làm việc cho triều đình.
Trước khi xuất phát, Lâm Nghiêu phát hiện ra điều gì nhưng chưa rõ dụng ý của Sở Thừa Tắc nên cũng không dám lên tiếng.
Đến Hộ Châu, phát hiện Sở Thừa Tắc không dẫn họ đến phủ nha Hộ Châu mà hướng về phía ngoại thành, trên đường đi còn mượn nông cụ của nông thôn, thế là Lâm Nghiêu càng cảm thấy nghi hoặc.

Lúc này đã vào đêm, nơi họ sắp trải qua là khu vực hoàng lăng của họ Sở, xung quanh hoang vu không bóng người.

Sau khi Biện Kinh đổi chủ, quan binh canh giữ hoàng lăng cũng bị điều đi nơi khác.
Hai bên đường mọc đầy cỏ dại, trong rừng rậm um tùm thỉnh thoảng vang lên tiếng quạ kêu, trong bóng đêm dày đặc khuya khoắt này nghe có vẻ kinh người.

May mà trong đội ngũ, cứ vài bước lại có người cầm đuốc sáng.
Nhưng Lâm Nghiêu cưỡi ngựa đi sau cùng, nhìn các tướng sĩ ai nấy đều vác cuốc thuổng thì cảm thấy rất kỳ dị.
Lúc thúc ngựa đuổi theo Sở Thừa Tắc, hắn do dự hỏi: “Điện hạ, chúng ta định đến ngoại thành khai khẩn đất hoang ư?”
Lần trước toàn quân vác cuốc thuổng là do Tần Tranh hạ lệnh các tướng sĩ lúc không thao luyện thì phải đi cày cấy.
Bây giờ tuy họ cũng vác cuốc thuổng hành quân nhưng Hộ Châu vốn có nhiều đất hoang, đi trong đêm tối còn thần bí cỡ này, nói là khai khẩn thì Lâm Nghiêu không tin cho lắm.
Sở Thừa Tắc nhìn Lâm Chiêu một cái, chỉ đáp: “Tới rồi đây.”
Lâm Nghiêu nheo mắt, nhờ ánh đuốc để nhìn núi rừng đen kịt trước mặt, quả nhiên nhìn thấy xa xa có một ngọn đèn lồng, đến gần hơn mới phát hiện đó là căn nhà do quan binh canh giữ hoàng lăng xây trước đây.

Một vị quan giữ lăng đầu tóc hoa râm thấy đại quân đến thì vội dẫn vài tên lính xách đèn ra nghênh đón.
Đoàn người của Sở Thừa Tắc không mang theo cờ hiệu nhưng tin Hộ Châu đổi chủ đã truyền đi khắp nơi, quan giữ lăng biết đây chính là quân đội của Đại Sở, thấy người dẫn đầu tóc cài mão vàng thì biết chắc đây chính là thái tử, ông ta kích động đến nỗi không nói lưu loát được, vội vàng quỳ trước ngựa của Sở Thừa Tắc.

“Lão thần tham kiến thái tử điện hạ!”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu.

“Miễn lễ.”
Lâm Nghiêu xuống ngựa theo Sở Thừa Tắc.

Hắn nhìn cái cuốc trên tay mình, thầm nghĩ lẽ nào thái tử điện hạ đêm hôm khuya khoắt dẫn họ đến đây là để tu sửa hoàng lăng?
Quan giữ lăng có vẻ cũng hiểu lầm như vậy nên ân cần nói: “Điện hạ đi đường khuya vất vả, để tiểu nhân chuẩn bị phòng cho người nghỉ ngơi một chút.”
Không ngờ Sở Thừa Tắc lại nói “không cần đâu” rồi hỏi: “Cửa vào hoàng lăng ở phía nào?”
Quan giữ lăng nhìn những chiếc cuốc trên tay đám người phía sau Sở Thừa Tắc, đột nhiên có dự cảm không lành.

“Ở… ở cạnh long mạch của Hộ Châu.”.


Đọc truyện chữ Full