TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 289: 289: Chương 280


Vì làm bẩn sổ sách của Tần Tranh nên ai kia không chỉ phải chép lại mà còn đề nghị tính toán giúp cô, Tần Tranh cũng thoải mái sai sử y.
Nhưng trước khi thực hiện, cô vẫn không yên tâm hỏi: “Chàng tính bàn tính ổn không đấy?”
Sở Thừa Tắc lườm cô.

“Sợ ta tính sai à?”
Tần Tranh không dám nói thẳng, chỉ đáp: “Ta tính xong một hạng mục là phải tính lại lần nữa để kiểm tra.

Thế này đi, chàng tính một lần, ta tính một lần, nếu kết quả chúng ta tính ra khớp nhau thì không cần tính lại nữa.”
Sở Thừa Tắc không lên tiếng.

Tần Tranh đọc số nào, y gần như không cần gảy bàn tính, chỉ tính nhẩm trong đầu là đã viết ra kết quả.

Tần Tranh cầm cây bút khác viết số lên giấy tính toán, cô còn chưa tính xong đã thấy y tính ra kết quả, sợ y tính sai nhưng khi đối chiếu, phát hiện con số y tính rất khớp với cô.
Tần Tranh không tin, lập tức bắt đầu tính hạng mục thứ hai, kết quả vẫn khớp với con số Sở Thừa Tắc tính được.
Sau năm sáu lần đều khớp, Tần Tranh không nhịn được nói: “Năng lực tính toán thế này mà chàng không đi làm kế toán thì thật đáng tiếc.”
Sở Thừa Tắc không dừng bút, cụp mắt đáp: “Chẳng phải đang làm đó sao?”
Tần Tranh bất ngờ bị y trêu, cô đành giả vờ trấn tĩnh cầm sách lên nhìn.
Sở Thừa Tắc ngước mắt nhìn cô một cái, môi nở một nụ cười nhẹ.

Sau khi tính toán xong toàn bộ chi phí dự toán của công trình, Tần Tranh bắt đầu khởi công đào sông.

Lúc vận động nhân dân các xóm làng gần đó, họ chỉ bảo là đào kênh dẫn nước để tưới tiêu.

Người dân nghe nói có lợi cho ruộng đồng của mình, đi làm còn có tiền lương nên có người còn dẫn cả nhà đi làm.
Vì lực lượng nhân công sức lực không đều, lại sợ có người trà trộn để kiếm tiền công nên tiền không phát theo đầu người mà tính theo số lượng đất đào được.
Những người chịu trách nhiệm vác đất cũng vậy, vác được bao nhiêu đất thì tính bấy nhiêu tiền.
Khi chọn dùng cách tính công như vậy, không cần quan binh giám sát nghiêm ngặt, bách tính tham gia đào sông đều rất hăng hái.

Để tiên cho việc vận chuyển đất đào được, dân làng đưa hẳn bò, ngựa, thậm chí là lừa đến cõng vì sức người có hạn.
Sức lực của Tần Tranh có hạn, vừa giám sát tiến độ đào sông ngầm vừa quản lý việc đào mương dân nước ở các nơi, lại phải đề phòng lộ bí mật nên không thể quản được việc nạo vét bùn đất ở hạ lưu Nguyên Giang, đành giao việc này cho Tống Hạc Khanh.
Tống Hạc Khanh cũng đã có tuổi, ngày ngày chạy ra sông, sức khỏe khó mà trụ được.
Tần Tranh muốn để Sầm Đạo Khê phụ trách nhưng hắn còn trẻ, sợ những người bên dưới không phục.

Cô vô tình nhắc đến việc này với Sở Thừa Tắc, y bảo: “Để Lục Tắc đi.”
Tần Tranh không khỏi nghi hoặc.

“Chẳng phải Lục Tắc ở Từ Châu ư?”
Sở Thừa Tắc lật một trang sách trên tay.

“Đại chiến sắp đến, để phòng xa, ta đã điều hắn về.”
Lục Tắc đột nhiên bị điều từ Từ Châu về, Tần Tranh nhạy cảm phát hiện thế cục đã thay đổi.
Từ Châu là đất hiểm của nhà binh, lại tiếp giáp địa bàn của Hoài Dương Vương, phía Lục gia Dĩnh Châu vẫn rề rà không có động thái gì, tuy ngoài mặt Lục Tắc bày tỏ một lòng đi theo Sở Thừa Tắc nhưng lỡ như hắn làm phản, dâng Từ Châu cho Hoài Dương Vương thì nguy to.
Từ Châu thiếu một chân quân sư, chỉ có Triệu Quỳ trông coi, đây không phải kế lâu dài.
Tần Tranh hỏi: “Vậy chức quân sư ở Từ Châu chàng định giao cho ai?”
Sở Thừa Tắc gấp sách lại, hỏi: “Sầm Đạo Khê, nàng thấy thế nào?”
Tần Tranh trầm ngâm đáp: “Sầm tiên sinh học rộng tài cao, tinh thông binh pháp, để hắn thay Lục đại nhân hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Tuy nhiên… như thế có làm Lục đại nhân suy nghĩ gì không?”

Sở Thừa Tắc nói: “Nếu chỉ điều chuyển thôi mà đã khiến Lục Tắc có suy nghĩ khác thì người này không thể dùng được.

Để hắn phụ trách việc nạo vét bùn đất trong lòng Nguyên Giang cũng không phải là giáng chức.”
Hơn nữa bố trí Lục Tắc ở vị trí khác y cũng không yên tâm, để hắn đi tu sửa đường sông là rất thích hợp.
Một là đây không phải chuyện nhàn rỗi, ngược lại trước mắt đó là nhiệm vụ lớn, sẽ không khiến Lục Tắc cảm thấy mình bị gạt ra ngoài.

Hai là từ Thanh Châu trở xuống là địa bàn của Hoài Dương Vương, Hoài Dương Vương cũng không muốn địa bàn của mình bị nước nhấn chìm, để Lục Tắc phụ trách nạo vét sông, dù cuối cùng hắn có bị Lục gia Dĩnh Châu sai sử, nghiêng về phía Hoài Dương Vương hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công trình.
Giải quyết xong việc thay đổi nhân sự giữa hai người này, còn có một người khiến Tần Tranh đau đầu.

“Con trai của Đổng đạt tướng quân trước đó đến quy thuận, đến nay ta vẫn chưa nghĩ ra phải sắp xếp thế nào.”.


Đọc truyện chữ Full