TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thủ Phụ Sủng Thê
Chương 82: 82: Tuần Trăng Mật Ở Dương Châu


Thẩm Nguyên còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Chi Quân nắm tay, vẻ mặt mơ hồ ngồi lên xe ngựa rộng rãi.
Sau khi vào xe, nàng thấy bên trong đã được người trải áo lông hải ly dày và mềm mại, bên cạnh chỗ ngồi có đặt những chiếc áo choàng cáo xếp chồng lên nhau ngay ngắn, có bình nước nóng do bà tử vừa mới rót đầy, dưới ghế còn đặt lò hun khói nhỏ bằng vàng dùng để xua tan cái lạnh.
Sau khi Thẩm Nguyên vào bên trong, nhanh chóng thu mình trong chiếc áo choàng lông cáo bọc lấy bình nước nóng ấm áp, nheo đôi mắt đẹp bởi vì thoải mái.
Sau mùa mưa, sắc mặt của mỹ nhân cũng rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới khăn Đông Pha lộ vẻ dịu dàng của tuyết trong suốt, bởi vì nàng mặc nam trang, nên trên mặt không có thoa phấn gì, nhưng lại mang đến cho người ta một vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên của trang sức chạm khắc.
Sau khi Lục Chi Quân ngồi ở bên kia xe, Thẩm Nguyên lại dịu dàng hỏi một lần: “Rốt cuộc phải đi đâu vậy?”
Lục Chi Quân im lặng nhìn Thẩm Nguyên một cái, chỉ đưa tay khép chiếc áo choàng lông cáo trên người cho nàng.

Ngọc ban chỉ trên ngón tay cái của hắn cũng theo động tác của hắn khảm vào trong lông cáo đỏ thẫm.
Những sợi lông mềm mại đó bị hơi thở nhẹ nhàng của nam nhân di chuyển trái phải, khi lướt qua cằm của Thẩm Nguyên, còn khiến nàng ngứa ngáy.
Một hành động đơn giản như vậy, nhưng lại ẩn chứa sự kiềm chế khí chất giữa hai người, trông như thờ ơ, nhưng lại âm thầm cho thấy khi hai người ở chung, người chiếm ưu thế luôn là hắn.
Lục Chi Quân chính là người như vậy, trong lòng đều biểu lộ rằng hắn là nam nhân mạnh mẽ từ trong xương.
Thẩm Nguyên đang nghĩ như vậy, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đột nhiên tiến lại gần trước mắt nàng một chút, đôi mắt phượng đen láy như đầm sâu của hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ngón trỏ lạnh lùng, cứng rắn đột nhiên đặt lên làn da mịn màng ở cằm nàng.
Ngón tay cái mang theo xúc cảm thô ráp nhẹ nhàng khẽ ấn vào cằm nàng.
Tim Thẩm Nguyên đập mạnh vài cái khi hắn đột nhiên đến gần.
Sau đó liền nhắm mắt lại, làm tư thế phó mặc cho hắn muốn làm gì làm.
Nhưng Lục Chi Quân không hề có ý định hôn nàng, chỉ thấp giọng nói: “Mười năm trước, lá gan của nàng rất lớn.”
Thẩm Nguyên không ngờ Lục Chi Quân lại dùng cách này để lôi chuyện cũ với nàng.
Cũng nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mà nàng đã làm khi còn nhỏ, lúc ấy nàng đâu có đủ hiểu biết mà có tâm tư đề phòng với người lạ.
Thẩm Nguyên bây giờ lại nhớ tới những thủ đoạn trả thù mà hồi nhỏ nàng làm với Lục Chi Quân, liền hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nàng ước chừng, khi đó Lục Chi Quân hẳn đã xem nàng là một đứa trẻ khó chơi.
Thẩm Nguyên muốn độn thổ cho xong che giấu: “Đột nhiên nhắc tới những chuyện này làm gì?”
Lúc này, Lục Chi Quân mới buông chiếc cằm mịn màng của thê tử ra, hắn cụp mắt nhìn dấu tay màu đỏ còn sót lại trên đó, nhàn nhạt nói một câu: “Cũng may người lúc trước nàng gặp là ta, bằng không nếu thật sự gặp phải người xấu nào, chắc nàng ngốc nga ngốc nghếch đi lên xe ngựa của hắn rồi, cũng không biết sẽ bị bán đến nơi nào nữa.”
Thì ra Lục Chi Quân đề cập đến chuyện này.
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Nguyên cảm thấy sợ hãi khi nhớ tới hành vi tùy hứng bỏ nhà đi năm đó.
Ngoài sợ hãi, càng cảm thấy có một loại phiền muộn là quân sinh ta chưa sinh[1].
Mười năm trước, Lục Chi Quân rõ ràng cũng ở Dương Châu, còn thường xuyên qua lại với cữu cữu Đường Văn Bân, nhưng nàng không phát hiện ra hắn chính là Vân tiên sinh.
Càng cảm thấy hối hận chính là, nàng bỏ lỡ Lục Chi Quân, một chàng trai vẫn còn đang trong thời kỳ sung sức.
Mười năm trôi qua, rốt cuộc nàng cũng đến tuổi lập gia đình, mà tuổi của Lục Chi Quân đã qua rồi, hắn hẳn nhiên đã trưởng thành, đẹp trai, cẩn trọng và hào hoa.
Nhưng nếu Lục Chi Quân đã lập gia thất trước khi nàng vào kinh, hoặc là nàng không có mơ thấy giấc mộng đó, xác suất cực lớn nàng sẽ bỏ qua Quý Khanh của nàng.
Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt có chút hưng phấn vừa rồi của Thẩm Nguyên liền trở nên nặng nề hơn.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân, lẩm bẩm nói: “Quý Khanh, chàng nhất định phải sống nhiều hơn ta mười ba năm.”
Lục Chi Quân nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sao lại nói thế?”
Giọng Thẩm Nguyên càng ngày càng thấp: “Ta không muốn chàng đi sớm hơn ta… Càng không muốn… Rời bỏ chàng mà sống một mình trên thế gian này.”
Nàng đương nhiên biết rõ mặc dù Lục Chi Quân lớn hơn nàng một chút, nhưng hiện giờ lại đang ở tuổi chín chắn, cũng có thể xem như là còn trẻ.
Nhưng Thẩm Nguyên hôm nay là một người không có gốc gác, xuất thân, thậm chí còn không biết mình được người nào sinh ra.
Trạng thái này không khác gì nữ tử mồ côi không cha không mẹ.

Nếu như không có Lục Chi Quân ở đây, Thẩm Nguyên biết mình sẽ không vượt qua biến cố của gia đình nhanh như vậy.
Thẩm Nguyên ỷ lại vào tình cảm của Lục Chi Quân nhiều hơn nàng nghĩ.
Lục Chi Quân nghe thấy ý của Thẩm Nguyên.
Suy nghĩ của hắn, ngược lại không trùng khớp với Thẩm Nguyên.
Kiếp trước hắn thừa dịp mình có dã tâm, ngồi lên vị trí chí tôn thiên hạ này, trải qua đủ loại vinh hoa, cũng không có chấp niệm gì với trường thọ.
Nhưng rốt cuộc, hắn lớn hơn Thẩm Nguyên hơn mười ba tuổi.
Trong mắt Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên cực kỳ yếu ớt và dễ vỡ, mỗi lần nàng yếu ớt không nơi nương tựa thì sẽ rụt vào lòng hắn, Lục Chi Quân đều cảm thấy cơ thể người của cô bé mịn màng, mềm nhũn đến mức như không có xương, sợ mình có sức mạnh hơi nặng, khiến làn da mỏng manh của nàng sẽ để lại những vết hằn đáng sợ.
Một mỹ nhân nên được trân trọng và cưng chiều như vậy, đã từng bê bết máu nằm trong vòng tay hắn.
Nhưng đứa bé đó ngay từ đầu đã không thể giữ được, Thẩm Hàm lại tàn nhẫn ở điểm này.

Sau đó, Lục Chi Quân hỏi thái y, mới biết dưới sự hãm hại của Thẩm Hàm, Thẩm Nguyên đã dùng một loại thuốc mãn tính có thể làm tổn thương tử cung trong nhiều năm.
Loại thuốc này sẽ không khiến nữ tử vô sinh, nhưng sau khi Thẩm Nguyên mang thai đứa bé này, đồng nghĩa với việc một chân đã bước vào quỷ môn quan.
Không giữ được nữ nhi của bọn họ, trong lòng Lục Chi Quân tất nhiên vô cùng đau buồn, nhưng trong lòng hắn, Thẩm Nguyên luôn là người đứng đầu.
Vì thế, sau khi Thẩm Nguyên tỉnh lại, hắn bình tĩnh, hơn nữa gần như lạnh như băng vô tình ra lệnh thái y rằng ông phải bảo vệ tính mạng của hoàng hậu, mau chóng nghiên cứu một loại thuốc kích thích chuyển dạ sẽ không gây hại đến người mẹ càng sớm càng tốt.
Trên thực tế, Thẩm Nguyên bị hắn gần như giam cầm bên cạnh mười mấy năm, các góc cạnh đã bị mài phẳng từ lâu, vì Lục Sóc Hi, Thẩm Nguyên đến cuối cùng vẫn đờ đẫn, dần dần không phản kháng hắn nữa, làm đế hậu tương kính như tân với hắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Chuyện này lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp tình cảm giữa hai người.
Cho nên mặc dù viện sứ và viện phán của Thái y viện chịu áp lực bị chém đầu, dùng hết phương pháp có thể cứu chữa cho nàng, nhưng ý chí sống sót của Thẩm Nguyên lại không hề mạnh mẽ.
Cho đến khi chết, Thẩm Nguyên vẫn không tha thứ cho hắn.
Câu cuối cùng nàng nói với hắn không phải gọi hắn là bệ hạ, mà là gọi thẳng tên hắn.
Thẩm Nguyên nói, nàng vĩnh viễn sẽ hận hắn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hành động của hắn đối với nàng.
Khi nói câu này, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân không biết, thái tử Lục Sóc Hi khi đó trốn phía sau cây cột màu đỏ của cung Khôn Ninh và nghe thấy mọi chuyện.
Âm thanh lộc cộc của bánh xe khổng lồ lăn trên mặt đất dần dần vang lên.
Thẩm Nguyên lại thấy Lục Chi Quân giống như lâm vào hồi ức đau khổ nào đó, đuôi lông mày sắc bén của nam nhân đột nhiên đẫm một màu lạnh.
Thấy vậy, Thẩm Nguyên chủ động đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lại gần, cũng dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm lạnh lùng và cứng rắn của nam nhân, mềm giọng hỏi: “Quý Khanh, chàng lại nhớ tới cái gì thế?”
Thẩm Nguyên nhớ lại ngày nàng sinh Sóc ca nhi, Lục Chi Quân cũng giống như hôm nay, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
Nàng cảm thấy cho dù Lục Chi Quân có mạnh mẽ đến đâu, thì trong lòng chứa quá nhiều chuyện, nhưng lại luôn muốn tự mình gánh vác, hắn cũng cần sự an ủi của người khác.
Ngước mắt lên nhìn thấy, vẻ mặt nam nhân đã khôi phục như bình thường, còn dịu dàng trả lời: “Ta đồng ý với nàng.”
Khóe môi lạnh lùng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười, sau khi hôn lên đôi môi mềm mại của Thẩm Nguyên, lại nói: “Đồng ý với nàng, nhất định phải sống nhiều hơn nàng mười ba năm.”
***
Khi Lục Chi Quân đột nhiên nhắc tới chuyện cũ ở Dương Châu, Thẩm Nguyên đã đoán được nơi mà nam nhân sẽ dẫn nàng đến nơi nào.
Sau khi đoàn người chuyển sang đi đường thủy kênh Kinh Hàng, phỏng đoán trong lòng Thẩm Nguyên lại được xác nhận.
Sau vài canh giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi ở quán Từ Châu, đoàn người thuận tiện đến phủ Dương Châu vào ngày hôm sau.
Mùa hoa quỳnh nở vừa qua đi, khí hậu ở Dương Châu lúc này ấm áp dễ chịu hơn so với kinh thành, ánh chiều tà đỏ rực, khói đêm dần dần bốc lên, xe ngựa đi thẳng đến phủ viên của Đường gia.
Thẩm Nguyên lần này cảm thấy khi Lục Chi Quân cùng nàng trở về Đường phủ ở Dương Châu, nàng có một cảm giác hưng phấn sắp quay về nhà mẹ.
Đường gia giàu có, cho nên phủ viên của Đường Văn Bân ở Dương Châu cũng không thua gì Vĩnh An Hầu phủ, hoa vào mùa thu đua nhau nở rộ, hai lá phong đỏ rực bên cạnh bức tường màu trắn ngói xanh.
Khu vườn trong phủ Đường gia được chia thành hai vườn đông tây bởi khu hành lang, có rất nhiều lầu bằng gỗ được xây dựng ở phía khu vườn phía đông, rừng non bộ cũng cực kỳ thú vị, cửa hang, hang cong, động đá, các hang núi thông nhau, dốc đứng mà lại không quá chằng chịt mất hứng thú.


Khu vườn phía Tây bị đào thành ao hồ, trên đó còn xây dựng một sảnh thuyền, sau khi Đường Văn Bân từ quan, ở trong vườn dành nhiều thời gian, mấy năm nay trong phủ nuôi rất nhiều chim quý lạ.
Trước khi Lục Chi Quân dẫn Thẩm Nguyên đến Dương Châu, hắn đã gửi thư thông báo cho Đường Văn Bân, cho nên khi hai người đến đại sảnh uyên ương ở khu vườn phía đông Đường phủ, bên trong đã bày sẵn hai bàn, đều là món ăn của Hoài Dương mà Đường Văn Bân cố tình chuẩn bị cho Thẩm Nguyên.
Bây giờ, Đường gia có rất nhiều trẻ nhỏ, ngoại trừ tiểu nữ Đồng tỷ nhi của Đường Văn Bân, còn có một đôi song sinh nam năm trước của nhị biểu muội Thẩm Nguyên, hôm nay nghe nói nàng trở về Dương Châu, nhị biểu muội cũng dẫn hai đứa nhỏ quay về nhà.
Một đứa nhỏ khác chưa lớn chính là biểu đệ nhỏ tuổi nhất của Thẩm Nguyên là Đường Vũ Hâm.
Khi Đường Văn Bân đón Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân vào sảnh, mấy đứa trẻ vừa nãy còn đang đùa giỡn lập tức im lặng.
Thẩm Nguyên nhìn Đồng tỷ nhi lại cao lên một chút, dịu dàng gọi: “Đồng tỷ nhi, muội có nhớ biểu tỷ không?”
Tiểu nương của Đồng tỷ nhi nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ của nàng ấy, ý bảo Đồng tỷ nhi đi tới trước mặt Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng tỷ nhi sợ hãi, không giống như sợ người lạ, mà giống như sợ cái gì đó.
Điều này cũng đúng đối với những đứa trẻ còn lại trong sảnh.
Nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân của sự việc.
Quả nhiên, khi Lục Chi Quân mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn Đồng tỷ nhi, khuôn mặt mũm mĩm của Đồng tỷ nhi bỗng dưng ngẩn ra, lập tức liền “Òa ——” một tiếng, ầm ĩ hu hu rồi khóc thành tiếng.
Ngay khi tiếng khóc chói tai bén nhọn của Đồng tỷ nhi vừa vang lên, những đứa nhỏ còn lại trong sảnh cũng đều khóc thét, thậm chí lúc Lục Chi Quân nhíu mày đi về bàn Bát Tiên, đám biểu đệ và cháu họ của Thẩm Nguyên lại càng bị dọa đến mức chạy tán loạn khắp phòng.
Cảnh tượng trong sảnh uyên ương hỗn loạn nhất thời.
Sau khi Đường Văn Bân bất đắc dĩ ra lệnh nha hoàn bắt bọn trẻ, cho dù ông kiên nhẫn giải thích thế nào đi chăng nữa, bọn nhỏ vẫn tự nhiên sợ hãi một nam nhân lớn tuổi mà lại mạnh mẽ như Lục Chi Quân.
Cuối cùng, Đường Văn Bân đành ra lệnh cho bọn nha hoàn dẫn bọn nhỏ ra ngoài.
Sau khi Lục Chi Quân ngồi xuống, còn mím môi hỏi Thẩm Nguyên, nói: “Ta đáng sợ như vậy à?”
Thẩm Nguyên không lên tiếng.
Trên thực tế, nếu nàng là Đồng tỷ nhi ở độ tuổi này, khi nàng nhìn thấy Lục Chi Quân khí chất mạnh mẽ như vậy, cộng thêm dáng người đặc biệt cao to, tám phần cũng sẽ sợ đến mức khóc thành tiếng.
Sau khi mọi người dùng bữa một lúc, sau khi trò chuyện về tình hình gần đây của nhau, Đường Văn Bân còn nhắc tới Đường Vũ Lâm.
“Vũ ca nhi gửi cho ta một bức thư cách đây không lâu, nói rằng nó đã ổn định cuộc sống ở biên giới nước Yên, Yên vương thế tử Uất Trì Tĩnh đó rất trọng dụng nó, nó bảo ta không cần nghĩ đến tình hình gần đây của nó nữa, nó có cuộc sống không tồi ở nước Yên rồi.”
Thẩm Nguyên liếc mắt nhìn Lục Chi Quân một cái, thấy biểu tình của hắn vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, cũng không có biến hóa gì.
Liền trả lời Đường Văn Bân nói: “Quan gia, có rất nhiều con cháu huân tước của kinh thành, quan hệ giữa các thế gia cũng phức tạp, rất nhiều nhân tài đều bị chôn vùi ở Tứ Cửu thành này.

Con ngược lại cảm thấy biểu ca đi chư hầu Yên quốc làm quan sẽ cho huynh ấy nhiều cơ hội được trọng dụng hơn.”
Đường Văn Bân gật đầu, bày tỏ sự tán thành đối với những lời của Thẩm Nguyên.
***
Sau khi ăn xong, màn đêm dần dần buông xuống.
Lục Chi Quân cũng sở hữu rất nhiều sản nghiệp riêng ở Dương Châu, Thẩm Nguyên vốn muốn nhờ Đường Văn Bân dọn dẹp một vài gian phòng cho khách, nhưng cuối cùng nghĩ lại, mấy đứa nhỏ Đường gia thật sự rất sợ trưởng bối Lục Chi Quân này, có lẽ không thể ngủ yên bởi vì Lục Chi Quân đang ở trong phủ, nên cùng Lục Chi Quân đến khu vườn mà hắn sở hữu.
Lần đầu tiên nàng sống trong Bão Sơn lâu trong phủ này mà Dương Châu liền mưa cả một đêm.
Trùng hợp thay, ban ngày Dương Châu vẫn còn trong xanh, nhưng vào ban đêm, trời lại bắt đầu mưa.
Lục Chi Quân vẫn bận rộn công vụ, mỗi khi đến hưu mộc, hắn không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, khi đến Dương Châu cũng vậy, người đi tuần đêm bên ngoài đã bị đánh đập và trói nhiều lần, nam nhân còn phải xử lý chính vụ ở biệt quán một lát.
Thẩm Nguyên vốn dĩ muốn đợi hắn trở về mới ngủ, nhưng dù sao cơ thể của nàng cũng yếu hơn, lại thêm đi thuyền và xe mệt mỏi, sau khi tắm xong, không bao lâu sau khi nằm bên trong giường, mê man ngủ thiếp đi.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng ồn ào, Thẩm Nguyên cũng bị cơn mưa càng lúc càng lớn quấy rầy giấc ngủ, may mà Lục Chi Quân đã chạy về kịp thời, cẩn thận ôm nàng vào thân thể cường tráng và ấm áp của mình.
Sau khi được bao bọc bởi hơi thở thuần thục và trong trẻo của nam nhân, thân thể của Thẩm Nguyên đột nhiên mềm đi một chút.
Lúc này, Thẩm Nguyên đang mơ mơ màng màng, có thể cảm nhận rõ ràng nam nhân đang dùng đôi môi mỏng hơi lạnh, tỉ mỉ hôn lên gương mặt của nàng, khiến mí mắt nàng ngứa ngáy.

Nàng mềm giọng oán giận nói: “Quý Khanh, đã nói rồi mà, chờ sau khi trở về kinh thành thì mới có thể cho chàng…”
Cách tiếng mưa tí tách, Thẩm Nguyên có thể nghe thấy Lục Chi Quân thấp giọng nở nụ cười, lập tức trầm giọng trả lời: “Không phải ta muốn chạm vào nàng.”
Thẩm Nguyên ngập ngừng đáp lại: “Vậy chàng muốn thế nào.”
Lục Chi Quân cúi xuống, bặm môi đang mở ra của nàng, ra lệnh nói: “Nàng ngủ tiếp đi.”
Thẩm Nguyên thật sự quá mệt mỏi, mặc dù còn chút ý thức, nhưng nàng không thể mở mắt được, ngay cả lời nói cũng khó nói ra miệng.
Trên thực tế nàng rất muốn chất vấn Lục Chi Quân một câu, hắn như thế thì nàng ngủ như thế nào?
Trong lòng đang có chút bất mãn, thì lại nghe Lục Chi Quân lại thấp giọng gọi nàng: “Nguyên nhi.”
“… Hửm?”
Thẩm Nguyên mềm nhũn hỏi xong, đôi môi mỏng của nam nhân cũng tiến đến bên tai nàng, giọng nói của hắn ấm áp mà cực kỳ từ tính, nhưng lời nói của hắn lại cực kỳ kiềm chế ——
“Ta cũng thích nàng.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân liền nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Nguyên, nghiêng người hôn nàng một cái, dường như muốn chặn miệng nàng lại, không cho nàng phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thẩm Nguyên giãy dụa muốn đứng dậy, nàng sợ âm thanh quen thuộc này, sẽ là lời mà Lục Chi Quân nói với nàng trong mộng, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể tỉnh lại được.
“Rất thích nàng, Nguyên nhi, ta cũng yêu nàng.”
Thẩm Nguyên muốn nói gì đó với Lục Chi Quân, nhưng chỉ có thể phát ra một chút tiếng ậm ừ cho qua chuyện, nàng không chịu nổi cơn buồn ngủ của mình, đồng thời cũng cảm thấy, Lục Chi Quân thật sự là quá gian xảo, chờ ngày mai khi nàng hỏi hắn, tám phần hắn sẽ không thừa nhận đã nói những điều này với nàng.
“Nàng ngủ đi.”
Hắn thấp giọng ra lệnh xong, trong lòng Thẩm Nguyên cũng tức giận.
Hiện tại xem ra, tính tình của nam nhân này không chỉ nặng nề, mà ít nhiều gì có chút kỳ cục.
***
Ngày hôm sau mới trở về, Thẩm Nguyên biết triều đình không thể thiếu Lục Chi Quân, một khi nội các không có hắn, Cao Hạc Châu cũng sẽ không có hưng thú, mặc dù hắn ta có khả năng giúp xử lý công việc của hoàng đế, nhưng hắn ta sẽ luôn luôn ở trong tinh thần sa sút, lười biếng.
Nhưng lần này quay về kinh, Thẩm Nguyên không có quá nhiều nhớ nhung Dương Châu như lần trước, ngược lại trong lòng rất bình tĩnh.
Bởi vì trong lòng nàng, Trấn Quốc công phủ đã trở thành ngôi nhà đáng tin cậy và quen thuộc của nàng, trở về đây sẽ khiến nàng có cảm giác an toàn.
Trước khi rời đi, Thẩm Nguyên còn rủ Lục Chi Quân cùng nàng đi ăn kiêu đầu diện[2] cửa phía đông Dương Châu, khi cả hai vừa ăn xong buổi trưa thì đã có vài đào kép ôm gảy huyền cầm, tỳ bà và cái phách mười lần hát giai điệu đặc trưng của Dương Châu.
[2] Kiêu đầu diện: là món mỳ 浇头面 , một món ăn truyền thống rất phổ biến ở miền Nam Trung Quốc.

Món này chỉ đơn giản là mỳ sợi thêm các nguyên liệu khác đặt lên trên, chủ yếu là trứng thái sợi, măng sợi, hoa hiên, thịt lợn thái sợi.
Thẩm Nguyên đã phải vật lộn với việc lựa chọn ba loại nhân là giăm bông, cua và cá thu.
Lục Chi Quân nhìn ra vẻ do dự của nàng, liền liếc Giang Phong một cái.
Giang Phong lập tức hiểu ý, cho nên mặc dù Thẩm Nguyên chỉ chọn phần nhân là cá thu chiên này, hắn ta vẫn bưng cho Thẩm Nguyên thêm hai cái đĩa nhỏ.
Trong một đĩa là toàn bộ vỏ cua, bên trong có kem cua màu vàng và thịt cua trắng như tuyết, đĩa còn lại chứa đầy giăm bông cắt lát mỏng.
Khi Thẩm Nguyên ăn mì, không khỏi hỏi: “Trước đây khi nhậm chức ở ngoại ô Dương Châu, chàng chưa từng ăn thức ăn của quán Như Ý sao?”
Lục Chi Quân nhíu mày nhìn Giang Phong ra lệnh cho gã sai vặt bưng lên cho hắn, thức ăn giống như Thẩm Nguyên, cũng chỉ lắc đầu.
Thẩm Nguyên nhìn bộ dạng này của hắn mà cảm thấy bất đắc dĩ, trong hai năm Lục Chi Quân ở Dương Châu, dường như hắn bận đi tuần tra muối, chưa từng đi dạo tiểu Tần Hoài, cũng chưa từng ăn nhiều món ăn Hoài Dương ở khu vực này trên đường.
“Gần đây còn có cửa hàng bánh bao của một gia đình Huy Châu, tất cả đều là bánh hấp từ lá tùng, cữu cữu ta năm xưa đến từ Huy Châu, cho nên luôn bảo hạ nhân đi mua bánh bao lá tùng nhà kia ăn.”
Thẩm Nguyên nhỏ giọng nói thầm với Lục Chi Quân, lại nói: “Nhưng ta vẫn thích bánh bao thập cẩm[3].”
[3] chỗ này là bánh bao ngũ đinh ấy mà nhân nó lạ quá nên mình cứ phân vân là bánh bao xá xíu hay thập cẩm ấy, từ gốc là 五丁包, nếu ai biết tiếng Trung thì giúp mình với
Lục Chi Quân hơi đè nén gương mặt lạnh lùng, có vẻ trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nàng có biết quán nào làm bánh bao thập cẩm ngon nhất không?”
Thẩm Nguyên cho rằng Lục Chi Quân chỉ là để đối phó với nàng, tùy ý hỏi một câu, sau đó trả lời: “Quán trà Phú Xuân ở cầu Đắc Thắng làm món này ngon nhất, hình như đầu bếp được chủ quán bỏ ra một số tiền lớn để thuê.”
Dứt lời, Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân nhìn Giang Phong một cái, lạnh nhạt phân phó nói: “Nhớ kỹ chưa?”
Giang Phong lưu loát ai một tiếng.
Thẩm Nguyên khó hiểu nhìn hắn ta, liền nghe thấy Giang Phong giải thích với nàng: “Phu nhân, công gia đây là muốn mời mấy đầu bếp quán ăn mà ngài thích ăn đến kinh thành, sau này đó, nếu ngài muốn ăn, bọn họ có thể làm cho ngài bất cứ lúc nào.”
Trong lúc Lục Chi Quân tỉnh rụi mà lại làm ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên khiến Thẩm Nguyên cảm thấy khiếp sợ.
Khi nàng hơi kinh ngạc nhìn Lục Chi Quân, nam nhân chỉ dùng đầu đũa chỉ chỉ về hướng nàng, thấp giọng ra lệnh nói: “Ăn tiếp.”

Sau khi ăn hết mì, trời lại bắt đầu quang mây.
Thẩm Nguyên dẫn hai nha hoàn đến một cửa hàng điểm tâm gần đó chọn vài thứ cho Liêu ca nhi và Lục Dung, rồi nhìn thấy sắc trời càng lúc càng đen, Bích Ngô ở bên cạnh liền nhỏ giọng thúc giục nói với Thẩm Nguyên: “Phu nhân, hẳn là sắp mưa rồi, ngài mau đi tìm công gia đi.”
Thẩm Nguyên gật đầu, khi xoay người đi tìm kiếm bóng dáng của Lục Chi Quân thì đã thấy hắn cùng một nam tử xa lạ đứng ở hành lang, dường như đang nói chuyện về chuyện quan trọng gì đó.
Lục Chi Quân mặc một bộ áo dài màu xanh lá nhàn nhã, sống lưng thẳng tắp như tùng, hai dải dài phía sau khăn quan sĩ phía trên cũng bay phấp phới theo gió thu.
Ánh mắt của nam nhân lạnh lùng, cũng thấm đẫm vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt của thượng vị giả, khi nói chuyện với người khác, khí chất toát ra từ giơ tay nhấc chân của hắn phá lệ trưởng thành và ổn trọng.
Thẩm Nguyên biết Lục Chi Quân có thế lực và tai mắt trong các bố chính sứ ty ở Kỳ triều, tất nhiên sẽ có người giúp hắn xử lý việc quan trọng ở Dương Châu.
Đang lúc nàng hạ quyết tâm đợi hắn nói chuyện xong rồi đi tìm hắn, thì Lục Chi Quân đã sớm phát hiện ra bóng dáng của nàng.
Nam tử xa lạ bên cạnh hắn cung kính lạy hắn một cái, lập tức nhanh chóng rời khỏi hành lang.
Lúc này, Thẩm Nguyên đi về phía Lục Chi Quân.
Khi Lục Chi Quân nhìn nàng, gương mặt thâm sâu, nhưng nhanh chóng đã thấm đẫm sự dịu dàng một cách tự nhiên.
Khi Thẩm Nguyên chỉ cách hắn vài bước chân, Lục Chi Quân im lặng vươn tay phải về phía nàng.

Tay áo rộng theo đó trượt xuống, vết sẹo dữ tợn ở gốc bàn tay hắn cũng lộ ra một khoảng.
Thẩm Nguyên lúc này lại nhớ tới, mười năm trước, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lục Chi Quân ở dưới cùng một hành lang ngoài cửa nhỏ phía đông.
Lục Chi Quân vừa qua tuổi hai mươi, dần dần trùng hợp với bóng dáng của Vân tiên sinh hiện tại.
Trong lòng Thẩm Nguyên chợt dâng lên một cảm giác kích động, điều này đã hoàn thành tâm nguyện ấp ủ nhiều năm của nàng.
Mười năm trước, nàng cùng cữu mẫu La thị xảy ra cãi vã, nên liều lĩnh muốn đi kinh thành tìm tiên sinh Vân Trí Lộ, lúc trú mưa nhìn thấy Lục Chi Quân, hắn nói hắn biết Vân tiên sinh, có thể dẫn nàng đi tìm ông, nàng liền theo hắn lên xe ngựa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên đặt bàn tay trắng nõn lên bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của nam nhân, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có nên quay lại không?”
Lục Chi Quân trả lời: “Ừm.”
Ngay lập tức, bàn tay của Thẩm Nguyên nhanh chóng bị bàn tay to đầy sức mạnh của Lục Chi Quân nắm lấy, hắn cũng dẫn dắt nàng, kéo nàng lại gần người hắn một chút.
Thẩm Nguyên không kịp phản ứng, theo bản năng muốn đẩy tay từ chối lồng ngực rộng lớn của nam nhân, nhưng lại nghe Lục Chi Quân trầm giọng nói: “Lần này ta không lừa nàng, thật sự dẫn nàng đi kinh thành tìm Vân tiên sinh.”
____________
Tác giả muốn nói: chương tiếp theo sẽ đi theo cốt truyện, ba người cùng cưng chiều Nguyên tỷ sẽ đồng loạt xuất hiện, có điềm báo đã chôn vùi từ lâu
[1] Bài thơ trên bia mộ cổ
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân đĩ lão
Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo.
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão
Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo.
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão
Ngã ly quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác.
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão
Hóa điệp khử tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo.
Dịch nghĩa
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão
Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bề
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão
Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.


Đọc truyện chữ Full