TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Chương 4: Chương 4:

Edit: Tê Tê Team (Tà charming)
 

Lan Viên, tháng tư, giờ Tuất.
 
Tuyết đột ngột rơi, tiếng bước chân nhỏ vụn xen lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách khiến Nguyễn Thời Ý đang vùi đầu trong sổ sách đặt bút xuống, ngẩng đầu lên.
 
Nha hoàn Trầm Bích vòng qua bình phong, dâng lên trà nóng điểm tâm.
 
Nguyễn Thời Ý tiện tay chỉ về trên bàn dài có nghiên đá, ống bút, các dụng cụ thư họa mực tàu giấy tuyên thành, dịu dàng nói: “Một lát nữa mang tới họa thất (phòng vẽ) phía Đông.”
 
“Vâng,” Trầm Bích đáp lời, lại nói tiếp, “Ngoài ra, tiểu nhân đã hỏi qua, Nguyễn đại nhân chỉ ở họa viện vào mùng 1 và 15 giảng dạy cho học viên nhập học. Mai là sáng 15, ngài có muốn…?”
 
“Không cần.”
 
Nguyễn Thời Ý có ý cầm lại giấy bút, thúc đẩy kết giao nhân vật trong giới thư họa, hỏi thăm phần Vạn Sơn Tình Lam đồ đã mất.
 
Hàn Lâm họa viện nằm trong thư họa viện kinh thành, không còn nghi ngờ gì là nơi có điều kiện thuận lợi nhất.

 
Việc cần lo lắng nhất trước mắt là bị đường đệ nhìn thấu, nàng tránh không kịp, sao có thể đâm đầu vào.
 
Nàng nhấp nhẹ một ngụm trà, hỏi: “Đội ngũ Xích Nguyệt quốc có tin tức chưa?”
 
“Bẩm cô nương, thư nói là Vương hậu nhận được tin thái phu nhân qua đời, đã khởi hành cả đêm, nhưng trên đường mắc bệnh cấp tính, có lẽ… phải đến muộn mấy ngày.”
 
“Đang khỏe mạnh… Sao lại mắc bệnh cấp tính gì?”
 
Nguyễn Thời Ý bị trở ngại thân phận mới, không tiện hỏi nhiều, xua tay cho nha hoàn lui ra, lòng đau nhói như kim châm thật lâu không hồi phục.
 
Nhìn lại trước kia, luôn cảm thấy duyên mẫu nữ mỏng.
 
Ba mươi sáu năm trước, sau khi Từ Hách ra ngoài, nàng mới biết mình có cái thai thứ hai, các loại triệu chứng buồn nôn ói mửa hành hạ nàng chết đi sống lại.
 
Sau đó, nhận được hạt châu lớn được trượng phu sai người mang về, nàng chờ đợi trong hy vọng, yên lặng khẩn cầu trời xanh ban cho nàng một nữ nhi khỏe mạnh thông minh.

 
Nhưng đông qua xuân đến, tin dữ tới cùng lúc nữ nhi cất tiếng khóc nỉ non chào đời, như lưỡi dao sắc đâm vào lòng nàng.
 
Nguyễn Thời Ý té xỉu tại chỗ, bệnh lâu ngày không khỏi, hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt, không lòng dạ nào chăm sóc hài tử, cũng không chăm bằng sữa mẹ, dẫn đến tình cảm mẹ con bắt đầu càng nhạt dần.
 
Sống đầu đường xó chợ, qua mấy năm kiếp nạn, Từ Minh Sơ lớn lên trong năm tháng thiếu hụt tình thương của mẹ đã hình thành tính khí ngang bướng, khiến cho nàng thương tâm, thương thần, thương thân, thương thế.
 
Ký ức cuối cùng dừng lại ở ngày nữ nhi xuất giá, khuôn mặt thiếu nữ giống nàng mặc lụa hồng rực rỡ, quỳ gối trước mặt nàng, để lại một câu nói “Người không nên sinh ra nữ nhi xấu xa như con”…
 
Người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, chưa gặp lại.
 
Nguyễn Thời Ý tự biết mình mang trách nhiệm trọng đại chưa ai từng có.
 
Vị chát và ngọt giao hòa nơi đầu lưỡi, đúng là năm tháng gột rửa ngũ vị tạp trần*.
 
[*] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
 
Nàng lau lệ ẩn nơi khóe mắt, cười khổ: “Duyên bạc chỉ đến thế, nhớ nhung có lợi ích gì?”
 
Mấy chục dặm về phía Bắc Kinh thành, một chiếc xe ngựa không đáng chú ý hối hả đi về phía Nam, đường núi ngoằn ngoèo tung lên bụi bặm và hoa rơi.
 
Thanh niên trên xe mặc trường sam xám nhạt, đeo đoản kiếm bạc bên hông, nhìn qua chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, lưng thẳng tắp tự nhiên, hòa với khí phách quang minh của thiếu niên, và sự cẩn trọng từng trải của người từng trải.
 
Khuôn mặt tuấn lãng được ánh nắng mặt trời bao phủ, lộ ra chút vết mờ của ria mép, vừa vặn dung hòa ngũ quan khôi ngô và khí chất điềm đạm.
 
Tuy xiêm y đơn giản nhưng trong lúc vung tay nhấc chân lộ ra phong thái cao quý từ trong xương, giống như sự tĩnh mịch của hoa lan trong thâm cốc từ lúc sinh ra đã có.
 
Con ngươi đen như mực, đuôi mắt hẹp dài, trong ánh mắt lóe lên vẻ trông ngóng, như trăng sáng trên hồ băng.
 
“Xuân đã qua, hạ vừa tới, cố gắng vẫn kịp đến… tiệc mừng 100 ngày của hài tử!”
 
Giọng hắn trầm như rượu đặc, ấp ủ từng tia mong đợi.
 
Bỗng phía trong sau màn xe một cái đầu chó thò ra thăm dò, ‘gâu gâu’ hai tiếng với hắn, sau đó hưng phấn lè lưỡi.
 

Thanh niên xoa cái đầu lông lá xù xì, giọng điệu trách cứ mang theo nuông chiều.
 
“Sắp tới kinh thành, không được ầm ĩ! Nhìn dọc đường đi này bọn ngươi gây bao nhiêu họa! Tấn công chó của chưởng quỹ phòng trọ, hù dọa ông bà lão sạp hàng đối diện, ngay cả ta mua mấy cái bánh bao thịt, các ngươi cũng gào khóc kêu la… Hại ta vừa không nô bộc hầu hạ, vừa không người đồng hành, ngay cả tìm cơ hội nói chuyện với người khác cũng không được.”
 
Hai con chó bất mãn đáp lại ư ử.
 
Thanh niên than lên một tiếng: “…Vất vả lắm mới có nông gia thu nhận và giúp đỡ, hai ngươi lại tới phá hoại! Cái gì có thể đập, có thể xé, có thể cắn thì đều làm hết! Nếu không nể tình hai ngươi cứu ta ra khỏi vực tuyết, giúp ta tránh người Nhạn tộc lục soát, ta sớm ném các ngươi muốn đi đâu phá thì đi rồi!”
 
Hai con chó nghe ra ý uy hiếp trong đó, cổ họng oán giận gầm nhẹ.
 
“Haiz! Ta đường đường là Tam công tử phủ Bình Viễn tướng quân, sao lại lưu lạc tới mức tự mình phải đánh xe cho hai con chó ngốc!” Thanh niên sờ lông dày trên lưng con chó, “Thôi, trở về huấn luyện một phen, cho hai ngươi đi theo hai nhi tử song sinh của ta làm bạn!”
 
 Hai con chó chống mũi trên cánh tay hắn, tỏ vẻ thỏa mãn với cách bố trí này.
 
Tới gần Kinh thành, thanh niên nhìn kỹ những rừng cây nhỏ, đình đài đổ sụp, hồ nước nhỏ lại một nửa… Dung nhan tuấn tú lo sợ nghi ngờ.
 
Hắn dừng xe ngựa ngoài thành, cởi y phục xám xịt bên ngoài, thay một trường bào (áo dài) gấm màu trắng xanh, phẳng phiu không nhiễm một hạt bụi.
 
Hắn cầm lễ vật chuẩn bị cho vợ con, hơn nửa là đồ chơi trẻ con, dược liệu tẩm bổ, đồ trang sức tinh xảo, dắt hai con chó đi qua cửa thành, nhanh chân đi về phía phủ Bình Viễn tướng quân.
 
Người người đi trên trên đường, quán ăn, tửu lâu, quán trọ, sạp hàng, quán trà nối tiếp nhau san sát, tiếng gào to, tiếng quát lớn, tiếng cò kè mặc cả vang lên bốn phía.
 
Người đi đường thỉnh thoảng đánh giá vị thanh niên tướng mạo xuất chúng này, cùng hai con khuyển lông dài uy mãnh lẫm liệt, rỉ tai thì thầm, nghị luận xôn xao.
 
Kinh ngạc, thán phục, hâm mộ, trong ánh mắt và lời bàn luận rõ ràng là hướng về hắn ―― Kinh thành to lớn, người người tấp nập mà không một ai nhận ra hắn!
 
“Kỳ lạ… Hơn nửa cửa hàng chủ tiệm đổi mới diện mạo, Kinh thành có đại sự?” Giữa hai đầu mày thanh niên càng lo âu gấp bội.
 
Đi tới chỗ ngoặt phố Tây Lục, cây bồ đề vẫn cành lá chằng chịt xum xuê như cũ.
 
Thanh niên phóng tầm mắt tới chuỗi tiệm cơm tửu điếm ồn ào, trợn tròn mắt.
 
Nhà của hắn, không cánh mà bay.

 
Dòng người qua lại đông đúc như thoi đưa, không gột rửa được chút nào kinh hãi lo sợ không yên chồng chất trong lòng hắn.
 
Nhìn đông nhìn tây nửa nén hương, ngọn lửa hy vọng trong mắt hắn như ngọn nến chập chừng không ngừng trong gió, cuối cùng lụi tắt.
 
“Xin hỏi… Phủ Bình Viễn tướng quân ở đâu?” Hắn tiện tay kéo một thiếu niên dò hỏi.
 
Thiếu niên đang vội, ném lại một câu: “Chưa từng nghe tới phủ Bình Viễn tướng quân!”
 
Hỏi hai người liền đều được nghe tin Kinh thành chỉ còn phủ Đại tướng quân trấn quốc, phủ Phiêu Kỵ tướng quân và phủ Anh Định Bắc tướng quân.
 
Thanh niên như lâm vào mê cung, không ngừng nhéo mặt, tay, bắp đùi của mình, xác nhận lại có phải mình ngủ mơ chưa tỉnh không.
 
Hai con chó lớn nhận ra hắn hồn bay phách lạc, đuôi cụp xuống, im lặng đi theo không lên tiếng.
 
Mới vừa đi vài bước, có người trong quán rượu than thở, “Sau khi Từ thái phu nhân bệnh chết…”
 
Thanh niên như bị sét đánh, bỏ lại hai con chó và lễ vật, lao thẳng vào kéo cánh tay vị khách trung niên kia, một lúc vẫn chưa nặn ra chữ nào.
 
Đối phương chỉ nghĩ hắn đến cướp đĩa chân gà sốt, vội vàng bảo vệ đĩa thức ăn.
 
Đôi mắt thanh niên dâng lên một tầng hơi nước, giọng run run: “Huynh, huynh đài! Ngươi vừa mới nói, Từ thái phu nhân bệnh chết? Là… Là Từ thái phu nhân nhà ai?”
 
“Là, là thái phu nhân nhà thủ phụ đại nhân!” Vị khách kinh ngạc vạn phần, như nghe được chuyện hoang đường.
 
“…Không phải mẫu thân ta!” Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, sau khi thả người kia ra, mù mờ đặt câu hỏi, “Thủ phụ đại nhân? Là quan viên nào?”
 
Tửu khách tặc lưỡi, nhìn chằm chằm hắn chốc lát, đè thấp giọng giải thích: “Dáng vẻ tiểu ca không tầm thường, vậy mà không biết ‘thủ phụ’ là chức gì? Đó là tôn xưng các đại học sĩ đứng đầu nội các, không có danh Thừa tướng nhưng thực ra chính là Thừa tướng.”
 
Mi dài thanh niên nhíu nhẹ, suy nghĩ đại thần Nội các cố vấn Hoàng thượng đã nắm quyền lớn từ bao giờ?
 
Gia tộc hiển hách trong kinh chỉ có một nhà Từ gia, chẳng lẽ… Vị “Từ thái phu nhân” là trưởng bối trong tộc?
 
Hắn cẩn thận mở miệng: “Xin hỏi thụ phủ bao nhiêu tuổi? Có phải người thân của Bình Viễn Tướng quân không?”
 
“Chưa đến bốn mươi?” Vị khách có chút thiếu kiên nhẫn, “Bình Viễn Tướng quân? Hình như đã nghe qua…”
 
Một người lớn tuổi khác nói chen vào: “Phủ Bình Viễn Tướng quân đã cải biến thành phố cửa tiệm ẩm thực, đa phần người trẻ tuổi đều chưa nghe qua. Cha thủ phụ đại nhân, Tham Vi tiên sinh, chính là xuất thân từ phủ Bình Viễn Tướng quân.”
 
“Tham Vi… tiên sinh?”

 
Thanh niên trừng mắt, dần giận dữ, lẩm bẩm trong miệng.
 
“Thực là quá đáng! Ta cũng coi như có chút danh tiếng, trưởng bối trong tộc há có thể ngang nhiên mạo danh tên tuổi ta? Còn nữa, tại sao phủ Tướng quân lại vô duyên vô cớ di chuyển?”
 
Lòng hắn nghi ngờ hai người uống nhiều ăn nói bậy bạ, quyết định ra ngoài hỏi lại người khác.
 
Mới vừa xoay người, lại nghe hai văn sĩ vừa bước vào ngồi nói chuyện phiếm, “Nghe nói, Kim thượng hạ ba đạo chiếu lệnh xuống Từ gia, yêu cầu giải quyết việc nhà hồi triều, nhưng Từ đại nhân thà rằng trái lệnh cũng phải kiên quyết ở trên núi, hết lòng tẫn hiếu.”
 
“Đúng thế, trái lại, Vương hậu Xích Nguyệt quốc thong dong đến muộn, ở lại mấy ngày. Còn có tin tiểu công chúa ở lại giữ đạo hiếu với ngoại tổ mẫu (bà ngoại), đúng là ngạc nhiên.”
 
“Haiz… Từ thái phu nhân ở góa nửa cuộc đời, việc lớn việc thiện tiếng tăm khắp Kinh thành, lẽ ra an hưởng tuổi già, cuối cùng lại rời xa nhân thế, về miền cực lạc, thực là đáng tiếc!”
 
Thanh niên vô cùng bối rối.
 
Cái gì Vương hậu, tiểu công chúa Xích Nguyệt quốc, vì sao hắn chưa từng nghe nói bao giờ!
 
Nếu thật sự có một vị “Từ thái phu nhân” danh giá khắp kinh thành, mà không phải mẫu thân hắn thì là người phương nào?
 
“Hai vị cũng biết tên húy của Thủ phụ đại nhân chứ?” Hắn chặn lời lữ khách bàn luận, giọng điệu cấp bách.
 
Hai người kia bị hỏi thì rơi vào sương mù, trong chê cười có bất đắc dĩ: “Mọi người đều biết đại nhân tên ‘Minh Lễ’!”
 
Thái dương thanh niên đổ mồ hôi, “Từ đại nhân sẽ không trùng hợp… Có một vị huynh đệ sinh đôi tên là ‘Minh Dụ’ chứ?”
 
“Không sai, con đường ngươi đứng đây, đều là sản nghiệp của Từ nhị gia!” Hai người trăm miệng một lời.
 
Thanh niên nặn ra nụ cười dị thường khó coi, tiếng nói khàn khàn thô ráp: “Vậy, vậy… Từ thái phu nhân lấy họ bổn gia* là gì…”
 
[*] Bổn gia: họ nội 
 
Văn sĩ thấy hắn hỏi nhiều vô cùng phiền phức, dứt khoát xổ một tràng toàn bộ ra.
 
Từ thái phu nhân họ Nguyễn, chính là cháu gái của danh gia tranh hoa điểu Nguyễn thái công, quả phụ của Tham Vi tiên sinh chuyên gia tranh thủy mặc, đường tỷ* của Nguyễn Tư Ngạn đại nhân đứng đầu Hàn Lâm họa viện! Lão nhân gia nàng có hai nam một nữ, sau này họ trở thành Thủ phụ đương triều, cự phú đứng đầu Kinh thành và Vương hậu Xích Nguyệt quốc, ngươi là kẻ nông thôn dốt đặc cán mai từ đâu đến, đúng là hiếm thấy!"
 
[*] Đường tỷ: Chị họ
 
"Không… Không thể..."
 
Sắc mặt thanh niên xám như tro, lảo đảo như bị rút sạch linh hồn, đột nhiên hai mắt nhắm lại, thân thể tựa ngọc thạch sụp đổ.


Đọc truyện chữ Full