TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Chương 83: Chương 83:


Chương 83:
 
Edit: Tê Tê Team (Tà bảo bối)
 
Không ai trên đời biết, thủ phụ tuổi trẻ quyền cao chức trọng, ẩn giấu một cái gai sắc trong lòng.

 
Dù thời gian qua đi nhiều năm, rất nhiều chi tiết nhỏ đã mơ hồ, chuyện này áy náy khó có thể diễn tả bằng lời nhưng thỉnh thoảng đâm vào mơ hồ làm hắn đau.
 
Mười ba mười bốn tuổi, tuổi tỉnh tỉnh mê mê, Từ Minh Lễ suốt ngày vùi đầu trong thư phòng, vì nha hoàn Mộ Thu yêu kiều dâng trà nở nụ cười xinh đẹp, có một tia rung động kỳ diệu không tên.
 
Mộ Thu lớn hơn hắn vài tuổi, hầu hạ bên cạnh mẫu thân năm năm, ngày xưa ngẫu nhiên chăm sóc hắn như trưởng tỷ.
 
Có thể một khắc đó, Từ Minh Lễ vì nụ cười rực rỡ mà chú ý tới vóc người xinh đẹp trổ mã, thêm vào lúc vô tình nhìn thấy hỏa đồ* giấu trong kho sách, đêm đó nằm mộng khó nói, sau khi tỉnh lại cả người đổ mồ hôi như bị bệnh, đỏ mặt lén lút giặt sạch khố và ga trải giường.
 
[*] Giống xuân cung đồ
 
Thuở nhỏ hắn không được phụ thân dạy dỗ, không hiểu gì về kích động thiếu niên; tự biết không phải chuyện tốt, không dám nói ý nghĩ xấu hổ này với mẫu thân.
 
Không biết tại sao y vật phơi ở hậu viện, Mộ Thu đúng lúc bưng trà vào, thấy mặt hắn mắc cỡ đỏ lên, cười hỏi có phải là Đại công tử làm chuyện xấu gì.
 

Từ Minh Lễ lúng túng ngập ngừng, chột dạ không dám nhìn nàng ta một chút.
 
Nhưng mơ về nàng ta, ngày càng trầm trọng.
 
Ngày nào đó giữa hạ, mẫu thân và Vu ma ma đưa nhị đệ ra ngoài thành làm việc, muội muội Minh Sơ qua Lam gia chơi như bình thường, còn lại Từ Minh Lễ ngoan ngoãn đọc sách ở thư phòng .
 
Khi thư đồng vắng mặt, Mộ Thu cười tủm tỉm bưng một bát trà sâm vào.
 
Từ Minh Lễ ngạc nhiên nàng ta không ở bên mẫu thân, nàng ta thì lại cười nói sáng sớm không khỏe, được phép ở lại nghỉ ngơi.
 
Nhớ mang máng ngày ấy, Mộ Thu nói muốn học nhận mặt chữ, bầu bạn thay thư đồng.
 
Từ Minh Lễ uống trà sâm, thoáng nhìn xiêm y phong phanh trên người nàng ta, da trắng như tuyết, máu mũi không báo trước mà rơi xuống trước vạt áo .
 
Mộ Thu ôn nhu lau cho hắn, thay y phục, không biết sao hắn rơi vào sóng mắt mềm mại dị thường của nàng ta… Chuyện đã phát sinh.
 
Lần đầu tiên, Từ Minh Lễ vạn phần căng thẳng, tay chân luống cuống, có một đoạn ngắn ngủi nào đó trong ký ức thần diệu khuây khỏa, chấm dứt qua loa.
 
Hắn hoảng hồn, biết rõ mạo phạm đại kỵ Từ gia, định đi nhận sai với mẫu thân, xem thu xếp nha hoàn này thế nào, lại sợ tổn thương trái tim nàng ta.
 
Mẫu thân ở nhà nói sau khi tự lực chống đỡ Từ gia sa sút, hắn là trưởng tử, lẽ ra nên lấy mình làm gương, mà không phải suốt ngày ôm ý nghĩ không nên có.
 
Mộ Thu dường như nhìn ra hắn khó xử, nói mình nhìn hắn trổ mã thành thiếu niên anh tuấn, lòng sinh ái mộ, không kìm lòng được, xin hắn không cần áy náy, cũng không cần bẩm báo phu nhân.
 
Sau lần đó, quả nhiên nàng ta không nhắc một lời tới chuyện này, trừ lúc lén lút gặp được, trên mặt có chút ngượng ngùng.

 
Một tháng sau, lần thứ hai Mộ Thu ở lại trong nhà không người.
 
Tuy Từ Minh Lễ đã biết vị ăn thịt, nhưng không dám tự động, cuối cùng bị Nguyễn Thời Ý từ ngoài chạy về phát hiện đầu mối.
 
Từ Minh Lễ rơi lệ quỳ trước mặt mẫu thân nhận lỗi, khẩn cầu tha thứ. Nhưng Mộ Thu lại nói ra một lời đáng ngạc nhiên, công bố đã mang thai.
 
Lúc đó, quý phủ có một vị phủ y* 30 tuổi ra mặt, sau khi chẩn bệnh cho là Mộ Thu đã có mang một tháng.
 
[*] y sĩ trong phủ
 

Nguyễn Thời Ý xưa nay lòng dạ mềm yếu, tất nhiên không thể ra tay ác độc với nữ tử yếu đuối mang cốt nhục của nhà mình.
 
Nàng giam lỏng Mộ Thu ở một nhà đơn trong tiểu viện, sắp xếp nha hoàn chăm sóc sinh hoạt ăn uống hàng ngày, nhưng không cho phép ra ngoài.
 
Từ gia tòng quân nhiều đời, tổ huấn ghi rõ, không cho phép tử tôn bước vào thanh lâu, trêu hoa ghẹo nguyệt, không cho phép có tỳ thiếp. Trừ khi chính thê bảy năm không hoài thai, không thì không được nạp thiếp.
 
Bởi vậy Từ Minh Lễ bị đuổi đến trước mộ tổ Bắc Sơn hối lỗi.
 
Sau năm ngày, hắn lòng đầy áy náy hồi phủ, bị Nguyễn Thời Ý trịnh trọng báo không có hài tử, tất cả chuyện này đều là âm mưu. Mộ Thu đã bị nàng trục xuất khỏi Từ phủ, việc này không nên nhắc lại. Từ gia và Chu gia đã chính thức định hôn ước, chỉ chờ hắn tròn 16 tuổi là thành hôn. Trong lúc này, hắn nhất định phải chuyên tâm học hành, không được tái phạm.
 
Bình tĩnh mà xem xét, tình nghĩa của Từ Minh Lễ đối với Mộ Thu bắt nguồn từ quen thuộc và thân thiết, vì không chịu được mê hoặc mà thất thủ.
 
Nghe nói Mộ Thu bị trục xuất, hắn cho là mẫu thân vì bảo vệ hôn ước của hắn, dùng dược xóa sạch thai nhi chưa thành hình.
 
Hắn ngày đêm bất an, biết vậy chẳng làm, tự trách vô lực thay đổi, chỉ có thể vâng theo ý Nguyễn Thời Ý, không hỏi thêm.
 
Thế nhưng qua mấy tháng, hắn gián tiếp nghe nhiều người nói, Mộ Thu rời kinh xuôi nam, bụng dưới hơi nhô lên, hẳn là đang thật sự có mang.
 
Hắn chưa tận mắt thấy tình cảnh đó.
 
Nhưng chuyện này thành cơn ác mộng trằn trọc thời niên thiếu của hắn, cho đến sau khi thú thê tử Chu thị, sinh ra Từ Thịnh, Từ Viện, chậm rãi gỡ bỏ khúc mắc trong cuộc sống ân ái ngọt ngào ngày qua ngày.
 
Hắn cẩn trọng, trung với chức thủ, địa vị cực cao.
 
Chuyện cũ nát trong đáy lòng, không ai lại coi là chuyện to tát.
 
Nhưng hiện giờ dung mạo họa sư kia giống mình đến mấy phần, sự lo lắng Từ Minh Lễ bỏ ra nửa đời kiềm chế, lặng yên dâng lên, từng bước từ từ xâm chiếm bình tĩnh của hắn.
 
Có thể thấy rõ, người kia có họa kỹ siêu quần của phụ thân hắn, hành động đều là xoay quanh tử tôn Từ gia.
 
Có chuẩn bị mà đến!
 
Mới đầu thấy, vì để râu nên ‘Từ đãi chiếu’ tuyệt đối không chỉ 24 tuổi, nhưng nếu cạo mất chòm râu ra vẻ lão thành thì sao?
 
Đừng quên, có một số người, tướng mạo trời sinh trưởng thành hơn so với thực tế.
 
Từ Minh Lễ thật sự sợ đối phương là cốt nhục lưu lạc bên ngoài nhiều năm của mình, dùng kế hoạch ‘thú nghĩa nữ của thủ phụ’, trở về Từ gia.
 
Đây là một biện pháp nhận tổ quy tông, giành gia sản không thể nghi ngờ.
 
Ai mà nghĩ ra, ‘nghĩa nữ của Từ thủ phụ’ trong lời đồn bên ngoài, lại là thân nương của thủ phụ?
 
Chuyện Mộ Thu là đề tài duy nhất đã mấy chục năm qua mẫu tử Nguyễn Thời Ý và Từ Minh Lễ không đề cập tới.
 
Hắn không thể để thê nhi biết được chuyện này.
 
*****
 
Như Từ Minh Lễ đoán trước, sau hôm Nguyễn Thời Ý hồi phủ, toàn thành gỡ bỏ lệnh cấm.
 
Phố lớn ngõ nhỏ yên tĩnh mấy ngày lục tục có thêm người qua đường vãng lai, tiểu thương bán rong đẩy xe qua, vẻ mặt quái lạ chào hỏi.
 
Đăng các nhìn về phía đông, tầm mắt không thể vươn xa tới khe suối ở Đông Nam thành, mà tâm tư Nguyễn Thời Ý đã lặng yên theo gió tới đó.
 
Nói cần ba ngày tỉnh táo, nhưng bất an đã lấp kín toàn bộ thời gian bình tĩnh.
 
Nàng nhiều lần an ủi mình, có tính cảnh giác cao, có đại khuyển dị vực sức chiến đấu phi phàm trợ giúp, Từ Hách và A Lục chắc chắn bình an vô sự.
 
Ngoài ý muốn chính là, chiều hôm ấy, không riêng Từ Minh Dụ, huynh muội Từ Minh Sơ tới thăm hỏi, phủ thủ phụ còn có một vị khách khác đến.

 
―― Nguyễn Tư Ngạn.
 
Nguyễn Tư Ngạn phụ trách họa viện Hàn Lâm và viện thư họa Kinh Thành, quan vị từ Chỉ Huy Sứ ngũ phẩm, nhân tài mới xuất chúng, được Hoàng đế coi trọng.
 
Tướng mạo bất phàm, tuấn lãng như ngọc, đối đãi khiêm tốn ôn nhã, ngoài lời đồn ‘thích nam phong’ ở ngoài, gần như không có bất kỳ chỗ nào phải lên án.
 
Thường ngày quá nửa là hắn vẽ tranh ở Nguyễn phủ, cách ba ngày mới đến họa viện Hàn Lâm xử lý công việc, cứ mùng một, 15 đến viện thư họa thành Nam giảng bài, rảnh rỗi đến tuần tra sinh ý thủ hạ kinh doanh thư họa, tháng ngày rất có quy luật.
 
Là một trong trưởng bối có thể đếm trên đầu ngón tay của người Từ gia ở kinh thành, sau khi đường tỷ ‘tạ thế’, Nguyễn Tư Ngạn rất ít đích thân tới Từ phủ.
 
Lần này bỗng nhiên đến thăm, từ trên xuống dưới Từ gia nhất thời bận tối mày tối mặt.
 
Nguyễn Thời Ý đoán được vì sao đường đệ tới ―― án thành ngầm, từ huynh đệ Từ gia mở ra, thẳng tới thiên thính, lại khai ra tổ tông Nguyễn gia từng là mật vệ, không khỏi làm hại tới bản thân hắn.
 
[*] Thiên thính: Ở đây có nghĩa khác là phiên tòa của hoàng đế.
 
Về tình về lý, người Từ gia nên cho hắn một câu trả lời hợp lý.
 
Dưới nghênh lễ của mọi người là Nguyễn Tư Ngạn thân đạo bào màu xanh, thần thái bình tĩnh, vẻ mặt yên tĩnh ôn nhã hòa hợp.
 
“Người một nhà cần gì khách khí?” Hắn cười hiền hòa, “Ta sợ các ngươi làm trò này… Mới không có mặt mũi tới thường xuyên!”
 
Từ Minh Lễ áy náy: “Án thành ngầm ảnh hưởng đến ngũ cữu, ngoại sanh (cháu ngoại) chưa kịp thương nghị với người, thật sự áy náy!”
 
Nguyễn Tư Ngạn bước vào: “Nếu trước đó báo tin cho ta, trái lại khiến thánh thượng nghi kỵ… Hiện giờ việc công xử theo phép công, rất tốt! Dù sao ta trong sạch, không sợ Đại Lý Tự điều tra.”
 
Khi mọi người mời hắn bước tới thiên thính, hắn vung ống tay áo lên, ôn nhu nói: “Thật vất vả mới đến Từ phủ, trước tiên ta thắp một nén hương cho đường tỷ đã.”
 
Huynh muội Từ gia ngẩn ra, vội vã mời hắn đến quang đường thờ cúng bài vị tổ tông Từ gia.
 
Thấy Từ Thịnh chậm rì rì lạc ở phía sau, Nguyễn Thời Ý cười nói: “Trong lòng còn sợ hãi chuyện phạt quỳ hả?”
 
Từ Thịnh nhún vai: “Cũng đâu quỳ bao lâu đâu ạ, chỉ là bị nhốt nửa tháng, không buồn chết con được!”
 
“Trước mặt liệt tổ liệt tông Từ gia! Con nói lời đại nghịch bất đạo này, xáng đáng bị buồn chết!”
 
Từ Thịnh vẻ mặt đưa đám: “Con sai rồi được chưa ạ?”
 
Hai người nhỏ giọng đối thoại, theo đuôi đám ‘trưởng bối’, một mực cung kính hành lễ dâng hương trước bài vị ‘Từ Thái phu nhân’ và tổ tông Từ gia.
 
Nguyễn Tư Ngạn đi sau mọi người, mặt nhìn về ngọn đèn dầu, đứng lặng thật lâu, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng nàng vẫn đi theo sư huynh…”
 
Nguyễn Thời Ý chợt nghe lời ấy, trong lòng tràn ra cảm giác quen thuộc không nói ra được.
 
Chỉ nghe giọng Nguyễn Tư Ngạn lạnh lẽo, “Người Nguyễn gia ở lại Đại Tuyên… Chỉ còn lại mình ta.”
 
Nguyễn Thời Ý hít vào một hơi, trong không khí dường như có chút chua xót, cánh mũi cũng chua xót theo.
 
Bỗng nhiên nhìn lại, đời này nàng và nữ nhi không hòa thuận, náo loạn với Tiêu Đồng, ở trong trạng thái lúng túng với Hồng Lãng Nhiên,… Tất cả mọi chuyện đã được nàng dùng một năm cuộc sống mới giải quyết hết.
 
Chỉ có đường đệ cùng chung hoạn nạn, càng đi càng xa, nhạt nhòa như nước.
 
Hồi ức xa xưa ùa về, nàng suýt nữa muốn nói ra chân tướng, làm tiêu tan hiềm khích lúc trước.
 
Mắt nhìn Nguyễn Tư Ngạn khom người thấp trước bài vị, xoay người ra khỏi từ đường, lời nàng chưa kịp ra khỏi miệng, mạnh mẽ nuốt xuống.
 

Đứng ngoài cửa một lát, Nguyễn Tư Ngạn chỉnh trang lại sắc thái, thấp giọng hỏi: “Minh Lễ, bí đạo thật sự liên quan tới Nguyễn gia ta?”
 
Từ Minh Lễ bị ép nói ra những câu đã tuyên cáo ra ngoài, nói dối trong lúc vô tình phát hiện di vật của mẫu thân.
 
Nguyễn Tư Ngạn nhìn Từ Minh Dụ: “Trái lại, ta nghe người ta đồn đại, là thủ hạ đứng đầu của Từ Minh Dụ thâm nhập bí đạo? Xem ra đường tỷ trên trời linh thiêng, chỉ dẫn huynh đệ các ngươi, đồng tâm hiệp lực, diệt được mối họa lớn nhất dưới hoàng thành, tạo phúc cho bách tích, lập nên công lớn… Thật đáng mừng!”
 
Từ Minh Dụ khiêm tốn nói: “Ngũ cữu chê cười rồi, nghĩ đến bản vẽ tổ tông Nguyễn gia truyền lại, cũng không ngờ đời sau có người dám làm điều ác! Chẳng qua chúng con hết mình vì cái thiện thôi!”
 
 Nguyễn Tư Ngạn thở dài: “Không ngờ Nguyễn gia ta… Thế mà ẩn giấu bí mật lớn động trời! Còn may thánh thượng khoan hồng độ lượng, chưa gây họa cho đời chúng ta. Những tin đồn đáng sợ nơi thành ngầm đó, là thật sao?”
 
Ba người vừa tán gẫu vừa bước chậm ra khỏi tiểu viện, Nguyễn Thời Ý xách váy đi qua bậc cửa, không tự chủ quay đầu lại nhìn đình thạch bị hủy đi một nửa trong viện.
 
Dù Từ Minh Lễ đã sai người phá đi, nhưng nàng nhớ từng có người dễ dàng tránh tôi tớ và binh lính trong phủ, tới thẳng trước linh cữu nàng mà sởn tóc gáy.
 
Nguyễn Tư Ngạn theo bọn hậu bối tới sảnh ngồi, gỡ bỏ thương nhớ, lời nói cử chỉ khôi phục phong độ như trước.
 
Hắn quan tâm tình hình các tôn bối, thích mời bọn họ rảnh rỗi qua lại Nguyễn phủ, tao nhã thưởng thức trà bánh, lễ phép cáo từ.
 
Sau khi tiễn biệt Nguyễn Tư Ngạn, Từ Minh Lễ than thở: “Mấy năm nay ngũ cữu không thay đổi mấy, phong thái nho nhã trước sau như một. Việc này… Là ta xử lý không tốt, vốn nên do huynh đệ chúng ta đến tạ lỗi mới đúng, lại phiền lão nhân gia đến nhà hỏi thăm.”
 
Từ Minh Dụ cũng đặc biệt xấu hổ: “Mẫu thân ‘đi rồi’, lão nhân gia người xem như là trưởng bối qua lại thân thiết nhất. Hôm khác hai huynh đệ chúng ta đưa theo Thịnh Nhi, Hạo Nhi, chuẩn bị hậu lễ đi một chuyến?”
 
Đôi mắt đẹp của Từ Minh Sơ rũ xuống, khóe môi nhẹ cong: “Muội vốn là muội muội, gả rồi liền như bát nước hắt đi sao?”
 
 Nàng ám chỉ các huynh trưởng gạt bỏ nàng ra khỏi mọi chuyện, ám chỉ họ đến nay không chịu tiết lộ bí mật mẫu thân còn sống.
 
Huynh đệ hai người không tự chủ nhìn trộm Nguyễn Thời Ý, Nguyễn Thời Ý cười đổi chủ đề: “Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Thu Trưng hôm nay không đi cùng người?”
 
Ngữ khí Từ Minh Sơ u oán: “Đứa nhỏ kia sợ cũng là đến tuổi ‘hắt đi’ rồi! Nói là muốn tới tiệm vũ khí, đặt làm cái roi dài mới…”
 
Từ Thịnh căm giận nói xen vào: “Tiểu nha đầu đó không gọi con là đại biểu ca!”
 
Nguyễn Thời Ý tự dưng nhớ tới một người, mỉm cười nói: “Con đừng có chuyện gì cũng chen chân vào!”
 
Từ Thịnh vẫn phẫn nộ, Từ Minh Sơ kéo tay mẫu thân: “Nguyễn cô nương nếu không bận rộn, đi tản bộ chung quanh cùng ta một chút nhé!” 
 
Nguyễn Thời Ý tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
 
Nhân lúc chưa lộ thân phận, hai người các nàng lấy thân phận mới quen biết nhau, đều tự mừng thầm.
 
*****
 
Hai người mẫu nữ thân mật dìu nhau, đạp lên đá cuội trên đường mòn, tà váy bay bay.
 
Vầng trán mày ngài giống nhau, bách mị ngàn kiều tương tự, đồng dạng phong hoa yểu điệu, tiên tư dật mạo, dù là động hay tĩnh, đều là phong cảnh xinh đẹp.
 
Đi tới nơi không người, Từ Minh Sơ cướp cơ hội mở miệng trước: “Sao ngươi không đưa phụ thân con về nhà?”
 
“Hắn thẹn thùng, chẳng lẽ trói hắn đem về?”
 
“Hả? Người thích chơi trò này ư?”
 
“…?” Nguyễn Thời Ý mò mịt một lát mới phản ứng lại, mắng nói, “Đứa nhỏ này! Đừng lôi lão mẫu thân ra đùa giỡn!”
 
“Nhưng người cũng đừng bắt nạt phụ thân con, lão nhân gia hắn cũng không dễ dàng!”
 
“’Lão nhân gia hắn’? Hắn, hắn, hắn già chỗ nào đâu!” Gò má Nguyễn Thời Ý như thấm son.
 
Thể phách tên kia rõ ràng cường tráng, hại nàng đến hôm nay vẫn thấy mỏi lưng đau chân như cũ.
 
Từ Minh Sơ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười trộm: “Nữ nhi nhất thời buột miệng, phụ thân oai hùng không tắt, ‘gươm quý không bao giờ cùn’.”
 
Cả người Nguyễn Thời Ý thoáng chốc cứng đờ: “Con, con, con! Con là hoàng hậu một nước! Sao có thể nói lời thô tục như vậy!”
 
“Lời nào ở đây là lời thô tục? Bản thân người hiểu sai còn oán con!” Từ Minh Sơ mặt dày đáp trả nàng, nhịn cười nói, “Đã đến lúc người nghĩ cách để phụ tử họ nhận nhau! Đỡ đại ca phải nghi thần nghi quy, hỏi thăm khắp nơi…”
 
Nhớ tới trưởng tử hoài nghi thân phận phụ thân, Nguyễn Thời Ý vừa dở khóc dở cười, cũng không biết làm sao mở miệng.
 
Việc Mộ Thu này, chỉ có Vu Nhàn và mấy tôi tớ nghỉ việc từ lâu chân chính biết, nàng rất khó trách Từ Minh Lễ đa nghi.

 
Ngày đó bắt được nha đầu kia và trưởng tử xiêm y không chỉnh tề, cô nam quả nữ cùng một phòng, Nguyễn Thời Ý giận đến đau thắt tim.
 
Phải biết, Mộ Thu hầu hạ nàng mấy năm, dung mạo thanh tú, nhãn tình linh động. Dưới trướngVu Nhàn phụ trách việc thêu thùa may vá, thi thoảng cũng châm trà bưng nước, nhìn qua theo nề nếp cũ, rất được trên dưới Từ phủ yêu quý.
 
Đưa Từ Minh Lễ đến trước mộ tổ ăn năn, mấy ngày tiếp, Nguyễn Thời Ý cật lực nghĩ nên làm thế nào giao đãi thông gia tương lai. Ban đêm trằn trọc khó ngủ, vì thế đến hoa viên hít thở không khí trong lành.
 
Ai ngờ, nàng và Vu Nhàn ngồi yên ngắm trăng, vô tình phát hiện… Phủ y trẻ tuổi vốn nên ở ngoài ngoại viện, mà ban đêm lại lẻn vào tiểu viện giam cầm Mộ Thu!
 
Nguyễn Thời Ý không chút biến sắc dẫn theo nam nữ hộ vệ, lão mụ tử (người hầu), nha hoàn lớn nhỏ, vây chặt quanh tiểu viện.
 
Hạ lệnh tra rõ, nha đầu hầu hạ đang ngủ sâu, mà Mộ Thu y sam xốc xếch xuống giường, ý xuân chưa lùi khỏi gương mặt sợ hãi.
 
Mọi người lật sạch trên dưới giường, tủ xiêm y, các loại rương lớn, không thấy bất cứ hình bóng nam tử nào. Nguyễn Thời Ý suýt chút nữa tưởng mình ngủ không đủ giấc, tâm thần hoảng hốt.
 
Cho đến khi mọi người lui ra, Vu Nhàn tinh mắt, phát hiện trên ao hoa sen nội viện tối om, có một cái tay trôi nổi.
 
Khi tôi tớ đem người tới vớt thì phủ y đã tắc thở bỏ mình.
 
Mộ Thu sợ tới mức mặt không còn chút máu, ban đầu khăng khăng không biết. Sau đó không chịu nổi Vu Nhàn và lão mụ tử thay phiên ép cung, mới nơm nớp lo sợ nói ra chân tướng.
 
Hóa ra, nha đầu này thật sự có lòng trèo cành cao. Biết phu nhân quản nghiêm, chỉ chờ châu thai ám kết, sau đó có thể cầu Đại công tử nạp làm thị thiếp.
 
Nhưng Từ Minh Lễ là người không kinh nghiệm, lại là con mọt sách, Mộ Thu không có cách, hết đường xoay xở.
 
Gặp được phủ y nhìn thấu tâm tư của nàng ta, lén lút cho ít dược, để nàng ta cho vào nước trà, trước để Từ Minh Lễ động tà niệm, thử lại ý đồ câu dẫn.
 
Lần đầu không thể thành công mang thai, Mộ Thu định lặp lại kế hoạch, không ngờ bị phát hiện.
 
Phủ y giúp nàng ta che giấu, nghĩ nàng ta còn có cơ hội thử lại, nhưng Nguyễn Thời Ý lại hạ lệnh cách ly hai người.
 
Mắt thấy lại kéo dài, sắp bỏ qua cơ hội tốt mang thai, Mộ Thu bí quá hóa liều, bỏ thuốc mê cho nha hoàn trông coi, đổi thành phủ y gieo giống.
 
Phủ y chính là người quen trăng gió, thấy Mộ Thu có vài phần nhan sắc, cùng điên loan đảo phong*, dùng hết hứng thú, khiến nàng ta hồn vía lên mây.
 
[*] Điên loan đảo phong, mình nghĩ giống cụm từ điên loan đảo phượng, chỉ việc phòng the mãnh liệt
 
Dưới tình thế cấp bách khi Nguyễn Thời Ý dẫn người bắt gian, phủ y lẻn vào ao nước nhỏ tránh lục soát. Không ngờ dây leo dưới đáy ao quấn vào chân, thành ra chết đuối trong đó!
 
Phủ y rắp tâm bất lương, chết không hết tội. Nhưng chuyện xấu trong nhà truyền ra, ảnh hưởng tiền đồ Từ gia, Từ Minh Lễ.
 
Nguyễn Thời Ý nghe nói bụng Mộ Thu không có cốt nhục Từ gia, thoáng an tâm, lấy tội trộm cướp đưa đến nha môn.
 
Nhưng hai tháng sau, Mộ Thu ở trong ngục thật sự mang thai đứa con mồ côi phủ y từ trong bụng mẹ.
 
Chuyện này cũng khó làm.
 
Nguyễn Thời Ý xuất thân thế gia thư họa, phẩm tính thuần lương, nhân từ nương tay. Cuối cùng tha mạng cho Mộ Thu và thai nhi, lệnh cưỡng chế nàng ta thề độc, giữ bí mật đến chết, đời này kiếp này không được trở về kinh.
 
Lúc đó Từ Minh Lễ còn rất ngây thơ, làm mẫu thân không hy vọng hắn bị ô nhiễm âm mưu quỷ kế quá sớm, không nói nhiều, cực lực cổ vũ hắn cố gắng học hành.
 
Cơ sở ngầm báo lại, Mộ Thu đúng là tuân thủ lời hứa, đến thẳng Nam quốc, lấy thân phận quả phụ mang theo nhi tử tái giá, sống tầm thường qua quýt.
 
Hiện giờ người mất, muốn thử phản công trục lợi, giựt dây cho nhi tử đến kinh thành.
 
Nguyễn Thời Ý vốn không xem trọng động thái nhỏ của loại tiểu nhân vật này, chỉ là không muốn 22 năm nhân duyên mỹ mãn của phu thê Từ Minh Lễ nhiễm chút dơ bẩn nào.
 
Xem ra trước mắt ít hay nhiều Từ Minh Lễ đã biết chuyện năm đó Mộ Thu mang thai, thậm chí hiểu lầm đối phương mang thai con tư sinh của hắn? Mà còn hiểu lầm phụ thân đang trẻ tuổi là…?
 
Nguyễn Thời Ý không biết nên khóc hay cười, lại không tiện tốn nước miếng nhắc lại chuyện xưa đóng bụi.
 
Một chữ nói ra là một lần đâm vào tim.
 
Đặc biệt là Từ Minh Lễ ngồi ở vị trí cao, tự tôn mạnh hơn nhiều so với thời trẻ.
 
Hai ngày sau Từ Hách khỏi bệnh trở về, chân tướng sẽ sáng tỏ.

 


Đọc truyện chữ Full