TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Chương 94: Chương 94:

 

Chương 94
Edit: Huyên
 
Sau khi những cơn mưa mùa hạ trôi đi, mấy ngày liên tiếp trời bớt nóng, tiếng ve kêu dế kêu cũng không làm con người nóng nảy nữa. 

 
Nguyễn Thời Ý nghẹn ở nhà mấy ngày, quyết tâm dẫn theo Tĩnh Ảnh, Trầm Bích đi tới Lam gia thăm Thái phu nhân Tiêu Đồng. 
 
Trước đây tuy nàng đã gỡ bỏ khúc mắc với bạn cũ nhưng Tiêu Đồng vẫn luôn giật dây bắc cầu nàng với trưởng tôn của mình. 
 
Nàng biết Lam Dự Lập vô tình với mình, nhưng bởi Tiêu Đồng ngang ngược mà phiền não không ít. 
 
Gần đây ‘hôn ước’ của nàng và ‘Từ đãi chiếu’ huyên náo nhà nhà đều biết, quan hệ của Lam Dự Lập và Thu Trừng lại ngày càng rõ ràng. Nguyễn Thời Ý cho rằng đây là thời điểm tới an ủi lão bằng hữu xa cách lâu ngày. 
 
Một ngày này, đúng lúc Thu Trừng không ở trong Lam phủ luyện võ mà theo một đám huynh đệ tỷ muội Lam gia đi du ngoạn. 
 
Tiêu Đồng đã lâu không gặp vị ‘vãn bối’ Nguyễn Thời Ý, thoáng chốc vẻ mặt trở nên ôn hòa, kéo nàng tản bộ trong hoa viên Lam phủ. 
 
Tóc mai bạn tốt đã bạc hơn mấy phần so với năm ngoái, may mà tinh thần còn minh mẫn, Nguyễn Thời Ý an tâm. 
 

“Tiểu Nguyễn, cô tới đúng lúc lắm! Cái vị biểu ca Đại tướng quân tính tình ngang bướng kia của ta không biết phát điên cái gì, bỗng nhiên xuôi Nam du ngoạn, bỏ lại lão thái bà là ta, quá nhàm chán.”
 
Lúc Tiêu Đồng cười nếp nhăn giãn ra, đáy mắt có vết chân chim nhàn nhạt. 
 
Nguyễn Thời Ý cười tủm tỉm khuyên giải: “Đại tướng quân tĩnh tâm ở cùng tướng quân phu nhân là chuyện tốt; bọn nhỏ thích xông xáo ẩu tả, người cứ kệ bọn chúng đi. Tuổi trẻ ai mà không như vậy đâu.”
 
“Hầy…” Tiêu Đồng thở dài, “Nghe nói cô đính hôn?”
 
“Không, không có.”
 
Mặt nàng tự dưng ửng đỏ. 
 
Đôi phu thê già chẳng ai nhớ tới, đây là thời điểm dựa theo tam thư lục lễ làm theo trình tự, chứ không phải ban ngày giả bộ không quen, ban đêm ‘vụng trộm’. 
 
Tiêu Đồng nghe nàng phủ nhận, mặt lộ vẻ không vui: “Nếu thái phu nhân nhà cô dưới suối vàng biết được nhất định sẽ tức chết. Bà ấy tuân thủ quy củ lễ chế, sao có thể để cho vãn bối nhà mình làm ẩu?”
 
‘Từ thái phu nhân’ nghe vậy, cảm thấy không biết làm sao. 
 
Nàng thừa nhận, nàng từng là người nghiêm túc cứng nhắc nhất trong số các tỷ muội. 
 
Sau khi cùng trượng phu hồi xuân, dáng vẻ nghiêm túc của nàng đã bị hắn mài mòn. Nàng còn chưa nghĩ cho rõ ràng rốt cuộc là từ lúc nào mình đã giống hắn không còn biết xấu hổ. 
 
Tiêu Đồng nói đại khái về việc tiểu công chúa Xích Nguyệt Quốc liên tục tới thăm, chơi chung với cháu trai cháu gái của bà, khiến bà rất vui mừng nhưng lại sợ con cháu Lam gia lặp lại quá khứ. 
 
Dù sao con trai thứ của bà từng yêu tha thiết Từ Minh Sơ, mà Từ Minh Sơ lại dứt khoát gả xa, trực tiếp dẫn tới xích mích giữa hai nhà, hai vị thái phu nhân nhiều năm không qua lại với nhau. 
 
Nguyễn Thời Ý nghe giọng bà lộ ra vẻ yêu thích Thu Trừng, trong lòng vui mừng, còn có cả ghen tị. 
 
Tiểu nha đầu Thu Trừng kia bỏ ngoại tổ phụ tổ mẫu ở một bên! Lại còn thân thiết với tổ mẫu nhà người khác như vậy!
 
Nghĩ lại, Thu Trừng tới giờ còn chưa biết được thân phận thực sự của ‘tiên sinh’, ‘tỷ tỷ’, cũng không thể trách nàng. 
 
Dùng bữa trưa xong, Nguyễn Thời Ý không đợi được tiểu bối Lam gia và Thu Trừng trở về, tạm biệt Tiêu Đồng, ý muốn đi dạo một chút rồi quay về phủ thủ phụ.
 
Không ngờ mới ra khỏi cửa Lam gia, còn chưa kịp ngồi lên xe ngựa, một thị tỳ áo đỏ đã bước tới, nụ cười mềm mại đến tận xương. 
 
“Nguyễn cô nương, Quận chúa mời người tới quán trà Phượng Minh phía trước ngồi.”
 
Nguyễn Thời Ý cảm thấy bất ngờ.
 
Từ buổi gặp gỡ kia, Hạ Tiêm Lạc nửa thật nửa đùa nói giỡn, muốn Nguyễn Thời Ý vẽ hoa cho nàng ta và bốn mỹ nhân, lệnh cho Từ Hách ghi chép… Nguyễn Thời Ý cảm thấy rất khuất nhục, xong việc liền để Từ Hách một mình tới điểm hẹn, cộng thêm việc Tề Vương ‘mượn’ Tình Lam Đồ, nàng liền lười ra vẻ với Hạ Tiêm Lạc. 
 
Lúc này, đường đường Quận chúa lại mời nàng ven đường?
 
Nếu Tình Lam Đồ trong tay Hạ Tiêm Lạc đã bị vị đường huynh hoàng đế đoạt đi, theo lý thuyết không thể nào âm thầm tìm nàng đòi lại. 
 
Huống chi bức họa đó do hoàng đế giữ, cũng không chính thức trả lại cho Từ gia, Hạ Tiêm Lạc càng không có lí do quấy rầy nàng. 
 
Nguyễn Thời Ý muốn từ chối nhưng không biết cách nào, chỉ đành ngồi lên xe ngựa, đi theo chỉ dẫn của thị tỳ áo đỏ, tới quán trà ở cuối phố. 
 
*
 
Quán trà này là sản nghiệp trên danh nghĩa của Hạ Tiêm Lạc, bày biện lịch sự tao nhã; không giống những quán trà khác, bên trong nhà không có chỗ nghe kể chuyện, không có giao lưu kỳ nghệ, chỉ có tiếng đàn vang lên, càng lộ vẻ cao quý phong nhã. 

 
Khách nhân không phú thì quý, ăn mặc hoa mỹ, nói năng thú vị. 
 
Vòng qua mười hai bức bình phong mạ vàng, Nguyễn Thời Ý được mời vào nhã gian chữ Nhất lầu hai. 
 
Phòng có bàn trà gỗ, hương bồ thêu hoa, trà cụ bằng sứ men xanh, phong cách nho nhã cực kỳ, khiến cho Hạ Tiêm Lạc ngồi ngay ngắn trước bàn có vẻ diễm tục quá mức. 
 
Mùa hè nóng bức, nàng ta chỉ mặc sa hồng thạch lựu mỏng như cánh ve, tươi sáng chói mắt, mơ hồ lộ ra làn da tuyết trắng trơn bóng. 
 
Mùa hoa đã trôi qua, dung nhan kiều mị chưa kịp già đi vẫn trang điểm đậm như cũ, che dấu không đơn giản là tuổi tác, mà còn cả cảm xúc. 
 
“Nguyễn gia muội tử!” Hạ Tiêm Lạc đầy mặt phơi phới, “Ngươi nhìn ngươi xem, lấy được Tình Lam Đồ rồi liền không coi trọng ta nữa?”
 
Nguyễn Thời Ý không nghĩ ra vì sao nàng ta tới, khách sáo cười nói: “Quận chúa quý nhân bận bịu, tiểu nữ không dám quấy rầy.”
 
Hạ Tiêm Lạc khoát tay tỏ ý muốn nàng ngồi xuống, gọi người mang trà vân vụ búp mập xanh mượt, màu nước sáng ngời lên. 
 
Nguyễn Thời Ý bưng chén sứ men xanh lên, uống một ngụm nhỏ, hương vị đậm đà dần nhạt đi trong miệng. Nàng vừa nghiền ngẫm ý đồ của nàng ta vừa nghe nàng ta câu được câu chăng nói chút chuyện vặt vãnh. 
 
Giống như oán giận Tình Lam Đồ khổ tâm tìm kiếm cứ thể bị buộc trả lại, cười nhạo đường đệ Tề Vương không biết lượng sức, vọng tưởng cưới Nguyễn Thời Ý làm vợ, lại nhắc tới việc Từ Hách ở chỗ nàng ta vẽ tranh sơn thủy, tự khen con mắt tinh đời vân vân. 
 
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh nghe Hạ Tiêm Lạc lải nhải mấy việc không liên quan, mơ hồ đoán rằng đối phương lòng vòng như vậy có lẽ bởi muốn nàng bất ngờ. 
 
Đúng như dự đoán, Hạ Tiêm Lạc đặt chén xuống, ra vẻ bình tĩnh rũ đôi mắt đẹp xuống, mím môi cười nhạt.
 
“Đúng rồi, Nguyễn gia muội tử, ngươi… đã từng gặp Diêu thống lĩnh chưa?”
 
Trà hương lượn lờ trước bàn, đôi mắt Nguyễn Thời Ý khẽ run rẩy, vẻ kinh ngạc không còn là ngụy trang nữa.  
 
Đây mới là mục đích Hàm Vân quận chúa chặn nàng ở trước Lam phủ.
 
Xem ra Quận chúa coi trọng Diêu Đình Ngọc vượt xa bình thường. Không tiếc hạ thân mình vàng ngọc tới tìm nàng. 
 
Nhưng tại sao Hạ Tiêm Lạc lại nghĩ đến nàng? Chẳng lẽ… nàng ta đoán được cái gì?
 
“Tại sao quận chúa lại hỏi như vậy?” Nguyễn Thời Ý dò xét, “Diêu thống lĩnh là hộ vệ trong phủ của ngài mà!”
 
“Hắn… gần đây bỗng dưng mất tích vô cớ, ta chỉ… nhân tiện hỏi ngươi một chút.”
 
Giọng Hạ Tiêm Lạc nhẹ nhàng tựa như chỉ thuận miệng hỏi. 
 
Vừa nói ánh mắt lại xuyên qua lớp khói mỏng chăm chú nhìn khuôn mặt không chút phấn son của Nguyễn Thời Ý, chốc lát không rời. 
 
“Mất tích?” Nguyễn Thời Ý đáp lại bằng ngữ điệu kinh ngạc, “Diêu thống lĩnh võ nghệ cao cường, trung thành tận tâm, chắc là có nguyên nhân khác.”
 
“Hắn thật sự… không tới tìm ngươi?”
 
“Sợ là Quận chúa hiểu lầm rồi, ta và Diêu thống lĩnh không quen biết, căn bản chẳng có giao tình gì.”
 
Hạ Tiêm Lạc chăm chú nhìn nàng một lát, giọng nói kiều vị vẫn mang theo chút đắng chát. 
 
“Ta đã quen biết hắn hơn hai năm, ngươi là cô nương duy nhất hắn từng chú ý.”
 
Nguyễn Thời Ý không có cách nào nói lí do cho nàng ta, chỉ có thể đáp lại bằng biểu cảm không biết làm sao.
 
Y theo kế hoạch, Từ gia sẽ tìm một tên tử tù có tuổi tác, vóc dáng, mặt ngoài tương tự như Diêu Đình Ngọc tới yểm hộ. 
 
Tham gia chuyện này chỉ có Từ Hách và Từ Thịnh, không tường thuật chi tiết lại với Nguyễn Thời Ý, cũng không nói hiện tại đã tiến hành đến bước nào. 
 
Hơi nóng từ chiếc chén men xanh dần biến mất, trà ngon lặng lẽ lạnh dần. 
 
Hồi lâu sau, trong mắt Hạ Tiêm Lạc hiện lên mất mát, dáng vẻ Quận chúa hoàng gia nàng ta mang đã lâu dần dần sụp đổ. 
 
“Nguyễn cô nương, ta… có cảm giác hắn sẽ đi tìm ngươi.”
 
“Quận chúa, giữa Diêu thống lĩnh và ta thật sự không có chút tình cảm nam nữ nào,” Nguyễn Thời Ý cười khổ, “Điểm này ta dám thề với trời…”
 
“Ta mang thai,” Hạ Tiêm Lạc bình tĩnh ngắt lời nàng, “Ta mang thai hài tử của hắn.”
 
Nguyễn Thời Ý hơi ngây ngốc, tự dưng sinh ra ảo giác kỳ lạ - thật giống như nàng đang… đoạt tình lang của Quận chúa?
 
Nhưng rõ ràng nàng chưa làm cái gì mà!
 
Lại nói, nhiều năm qua Hạ Tiêm Lạc chơi trong bụi hoa nhưng không dính lá, rốt cuộc quậy thế nào mà thành ra vậy?
 
Có lẽ bởi Nguyễn Thời Ý chỉ kinh hãi và ngạc nhiên mà không có áy náy, Hạ Tiêm Lạc tựa như nguyện tin bọn họ không dây dưa. 

 
Uống một hơi cạn sạch trà trong chén, nàng bỏ đi vẻ kiêu ngạo ương ngạnh xưa nay, ánh mắt ảm đạm.
 
“Ta cho rằng đời này sẽ không giao trái tim cho người, càng không sinh con dưỡng cái. Nhưng mà lần này ta… hình như đã động tình, ta muốn giữ lại đứa bé.”
 
Nguyễn Thời Ý hoàn toàn không hiểu, đối phương là Quận chúa cao quý, tại sao lại nói những lời không hợp thân phận như thế với nàng. 
 
Hai người ngay cả ‘bằng hữu’ cũng không phải, nhiều nhất chỉ là quan hệ ‘lợi ích’ mà thôi.
 
Đối mặt với ánh mắt lo sợ không yên của nàng, Hạ Tiêm Lạc nói tiếp: “Ta quả thật từng đùa giỡn ngươi và Từ đại nhân, nếu hai vị để tâm, ta xin lỗi.”
 
“…?”
 
Nguyễn Thời Ý hoài nghi, nếu không phải lỗ tai nàng có vấn đề thì chính là đối phương đang uống say, hồ ngôn loạn ngữ*.
 
(*) Nói xằng bậy
 
“Thực ra lúc ngươi mở miệng mượn Tình Lam Đồ, ta vừa mới đồng ý với Tề Vương. Tuy rằng ta không tin hắn có mấy phần thật lòng với ngươi, nhưng hắn hứa hẹn nếu chuyện mượn tranh cầu hôn thành công, các ngươi là người một nhà, lúc đó họa tác của Tham Vi tiên sinh ta muốn mượn muốn lấy đều không thành vấn đề…”
 
Nguyễn Thời Ý cười: “Tề Vương điện hạ ăn nói lung tung, ngài lại tin? Chuyện này quả thực không giống ngài lắm.”
 
“Tỷ đệ chúng ta cùng lớn lên dưới gối Tín An cô cô, cũng có mấy phần tình nghĩa. Huống chi ta mượn hắn một chút thời gian, lấy nhỏ đánh lớn, cũng không thiệt.”
 
Ánh mắt Hạ Tiêm Lạc sâu xa nhìn hoa văn tinh tế trên bàn, đầu ngón tay trắng nõn dính vết trà, thờ ơ vẽ vòng tròn. 
 
Hồi lâu sau, nàng ta lại nhìn Nguyễn Thời Ý lần nữa, vẫn không từ bỏ ý định hỏi: “Hắn thật sự không tới tìm ngươi?”
 
Nguyễn Thời Ý sửng sốt, nghĩ lại mới hiểu được, đối phương bất ngờ không kịp đề phòng dời đề tài trở lại Diêu Đình Ngọc. 
 
Trái tim nàng mềm nhũn trong chớp mắt. 
 
Năm đó không phải nàng cũng mang bầu nữ nhi, vô cùng sốt ruột, lo lắng chờ đợi Từ Hách trở về? 
 
Đó là một hồi chia lìa chưa từng có, kéo dài tận 35 năm, nàng đã từng già đi, chết đi, sống lại. 
 
Còn Diêu Đình Ngọc đi, có lẽ vĩnh viễn không trở về.
 
Nếu như Hạ Tiêm Lạc thủy tính dương hoa*, chỉ coi hắn là một mỹ nam tử để giải quyết lúc cô đơn thì không sao. 
 
(*) Lả lơi ong bướm
 
Nhưng xem dáng vẻ tôn quý mà cô độc trước mắt, vị Quận chúa cao cao tại thượng, phong lưu tùy ý này đã từng cân nhắc đắn đo mới buông xuống tự ái, đi tìm Nguyễn Thời Ý, thực hiện cuộc đối thoại không kết quả, không ý nghĩa này. 
 
“Bẩm Quận chúa, nếu có tung tích của Diêu thống lĩnh Từ gia nhất định không dám giấu diếm.”
 
Cuối cùng, Nguyễn Thời Ý vẫn gắng kiềm chế nội tâm đang dâng trào đồng cảm, giữ vững bí mật này. 
 
Theo bản năng nàng lén nhìn bụng nhỏ chưa có động tĩnh gì của Hạ Tiêm Lạc, nữ tử trước mắt am hiểu ngụy trang và diễn kịch, nhưng sự đau khổ cố nén nước mắt này khiến nàng thấy quen thuộc. 
 
Đó là thần thái giả bộ kiên cường mạnh mẽ.
 
Nàng hiểu.
 
Bỗng nhiên nàng nhớ Diêu Đình Ngọc từng nói, nếu hai bên nam nữ không cùng ăn Băng Liên, con nối dõi sinh ra phần lớn không sống lâu…
 
Trái tim Nguyễn Thời Ý bỗng dưng đau xót, nàng lặng lẽ cắn môi. 
 
*
 
Ba ngày sau, mọi mặt đã chuẩn bị xong, Diêu Đình Ngọc nhận được tin bèn đến từ biệt Từ Hách.
 
Hắn ta mặc y phục màu nâu tầm thường, so với lần trước lại gầy đi một chút.
 
Đứng bên cạnh Từ Hách, càng không thể so với sự ngang tàng lỗi lạc của hắn. 
 
Kỳ quái là trước kia Nguyễn Thời Ý rất kiêng kỵ người này, thậm chí còn hơi ác cảm… Mà nay nghe nói hắn ta tới gặp, ngược lại sinh ra cảm xúc khó nói. 
 
Vừa đồng tình lại thương tiếc, còn có chúc phúc. 
 
“Từ thái phu nhân,” Diêu Đình Ngọc vốn không đứng cùng chiến tuyến với nàng, chỉ ôm quyền theo lễ, “Về hai con Thám hoa lang, ý của ta là có thể giết liền giết đi, chớ có lòng dạ đàn bà. Nhưng hai vị kiên trì giữ ý định thì xin nhất định phải trông coi cho tốt.”
 
“Hiện giờ Đại Mao Nhị Mao rất quấn người, không khác gì những con chó hai màu trắng đen khác, ngươi yên tâm.”
 

Nguyễn Thời Ý trầm ngâm giây lát, ôn nhu mở miệng: “Diêu thống lĩnh, hai ngày trước Quận chúa có tìm ta.”
 
Ánh mắt Diêu Đình Ngọc hơi ngừng lại: “À?”
 
“Để… thám thính hành tung của ngươi.”
 
“Nàng, sao nàng ấy biết…?”
 
“Nàng nói, có cảm giác ngươi sẽ đến tìm ta,” trong giọng Nguyễn Thời Ý có tiếng thở dài, “Chuyện nàng mang bầu ngươi biết chứ?”
 
Trong đôi mắt phượng của Diêu Đình Ngọc hơi hiện ra kinh hãi, sau đó là vui vẻ và âm thầm lo lắng. 
 
Môi mỏng mấp máy, hồi lâu sau hắn mới hỏi: “… Thật sự?”
 
“Nàng nói, muốn giữ lại đứa bé kia.”
 
“…”
 
Không gian trầm mặc thật lâu, Nguyễn Thời Ý nhìn về phía Từ Hách đã lâu không nói lời nào, tay phải không ngừng được xoay vòng ngọc trên cổ tay trái, muốn nói lại thôi. 
 
“Diêu thống lĩnh, nếu lần này có thể giấu diếm được nữ vương, ngươi… sẽ ở lại vì Quận chúa chứ?”
 
Diêu Đình Ngọc mím chặt môi, không lên tiếng.
 
*
 
Hôm sau, Từ Hách và Từ Thịnh mượn cớ du sơn ngoạn thủy, ra ngoài tìm kiếm phong cảnh đẹp, thảnh thơi rời kinh thành. 
 
Nguyễn Thời Ý mặt ngoài mỉm cười tiễn đưa, kỳ thật ngầm đổ mồ hôi. 
 
Có lẽ nụ cười trấn định hòa nhã của nàng làm nhi tử và con dâu ngộ nhận là biểu hiện cô đơn, chưa tới hai ngày, Từ Minh Sơ đã kéo Thu Trừng đặc biệt tới Từ phủ làm khách. 
 
Đã qua ba tháng kể từ lần trước mẫu tử hai người mượn cớ thưởng hoa, xem xe hoa để đi dạo Lan Viên. 
 
Thời gian trôi nhanh, trong lúc đó đã xảy ra nhiều việc không thể tưởng tượng nổi. 
 
Như vụ án thành ngầm xảy ra rồi được giải quyết, đến chuyện Từ Minh Sơ nhận lại cha mẹ, Nguyễn Thời Ý và Từ Hách từ mập mờ không rõ đến giao phó cả thể xác và tinh thần cho nhau, đám người nóng đầu rối rít tới Từ gia cầu hôn, Từ Hách công khai dọn vào phủ thủ phụ, hoàng đế đồng ý trả lại 《 vạn sơn tình lam đồ 》, Diêu Đình Ngọc vạch trần bí mật của Băng Liên, danh tiếng của Từ Hách ngày càng lớn, trở thành nhân vật vang dội trong giới thư họa… 
 
Những tình huống phức tạp giống như kíp nổ được chôn sẵn, đột nhiên nổ vang như pháo, khiến người ta trở tay không kịp, kinh hồn bạt vía lại kích động vạn phần. 
 
Lúc này, Nguyễn Thời Ý, Từ Minh Sơ, Thu Trừng ba người chậm rãi đi dạo trong hoa viên phủ thủ phụ, ăm mặc xinh đẹp, trò chuyện vui vẻ như tỷ muội ruột thịt. 
 
Vô số lần muốn hỏi Thu Trừng và Lam Dự Lập đã phát triển đến giai đoạn nào rồi, nhưng vì Từ Minh Sơ ở bên cạnh nên Nguyễn Thời Ý không tiện nói nhiều. 
 
Ngoại tổ mẫu hiền lành săn sóc muốn trở thành tỷ muội tri âm… cũng không dễ dàng mà!
 
Đương lúc gặp A Lục dắt Đại Mao Nhị Mao đi dò xét khắp nơi. Đôi chó từ xa đã ngửi thấy Nguyễn Thời Ý, hưng phấn vô cùng. 
 
Nguyễn Thời Ý nể tình Từ Hách đã ‘ra ngoài’, gọi hai con chó lớn tới. 
 
Một năm trước, hai con ‘Thám hoa lang’ dưới sự nỗ lực của Từ Hách và A Lục đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở kinh thành, dần cho phép người lạ tới gần, vuốt ve. 
 
Bởi vì Từ Minh Sơ thường xuyên tới, lại có dáng dấp giống Nguyễn Thời Ý đến năm sáu phần, Đại Mao rất thân thiết với nàng, không ngừng duỗi cái cổ dài gác đầu lên tay nàng mà cọ, chọc nàng cười khanh khách. 
 
Thu Trừng hiếm thấy mẫu thân lộ vẻ hứng thú, lặng lẽ kéo Nguyễn Thời Ý sang một bên, nhỏ giọng nói xin lỗi. 
 
“Tỷ tỷ, lần trước đi du hồ… Ta bỏ mọi người lại mà chạy, sau đó lại không có mặt mũi nào tạ lỗi với tỷ, xin tỷ đừng trách.”
 
Phát hiện thái độ hào sảng xưa nay của nàng lại có thêm chút xấu hổ, Nguyễn Thời Ý hài hước cười nói: “Tiểu nha đầu muội có chỗ nào mà không có mặt mũi? Rõ ràng là thẹn thùng! Ta còn bảo sao Lam đại công tử dỗ nửa tháng mà chưa được!”
 
“Suỵt… Tỷ chớ nói chuyện này trước mặt mẫu thân ta!” Thu Trừng giậm chân một cái, “Còn có trưởng bối khác của Từ gia! Cũng không được nói!”
 
Nguyễn Thời Ý muốn cười thành tiếng – hài tử à, trước mặt con mới là lão tổ tông Từ gia đấy!
 
Khuôn mặt nhỏ của Thu Trừng thoắt đỏ thoắng trắng, mơ hồ ẩn giấu chuyện khó khăn: “Ài! Ta và mẫu thân nói là vì chịu tang nên trở về Đại Tuyên, bất tri bất giác đã ngây người hai ba tháng, phụ vương ta ngày ngày đều phái người tới thúc giục…”
 
“Cũng không biết mẫu thân ta thật sự giận dỗi hay thế nào, ăn vạ không chịu trở về. Hiện giờ phụ vương vạn bất đắc dĩ, quyết định tự mình lên đường tới kinh đô, bắt hai mẫu tử chúng ta trở về!”
 
Nguyễn Thời Ý đại khái đã đoán được tâm tư của Từ Minh Sơ. 
 
Thứ nhất chờ mong nửa đời người rốt cuộc đã thấy phụ thân ruột thịt, lại giảng hòa với mẫu thân đã mất rồi sống lại, dĩ nhiên mong muốn sống chung nhiều hơn; thứ hai là nếu có thể khiến trượng phu không quản ngàn dặm xa xôi tới đón, tương đương tuyên bố với toàn bộ thần dân Xích Nguyệt Quốc Từ Vương hậu nàng và Thu Trừng công chúa đều là chí bảo trong lòng quân vương, sau này có lẽ không ai dám bắt nạt các nàng nữa. 
 
Không đợi Nguyễn Thời Ý kịp phản ứng, Thu Trừng giục giã nói: “Tỷ tỷ, nếu phụ vương thật sự tới đây, ta, ta… nên làm thế nào bây giờ?”
 
“Cái gì làm thế nào?” bên môi Nguyễn Thời Ý treo ý cười nhàn nhạt, “Tất nhiên là phải đi về rồi.”
 
“Nhưng tên kia…”
 
“Đứa nhỏ ngốc, nếu hắn yêu ngươi chắc chắn sẽ năn nỉ trưởng bối tới cầu hôn. Đến lúc đó ngươi ở lại kinh thành hoặc hắn vứt bỏ mọi chuyện ở Đại Tuyên, chuyện đâu vào đấy; nếu như ngay cả can đảm mở miệng hắn cũng không có, muội tội gì phải phí tâm vì hắn?”
 
Nguyễn Thời Ý đã quen biết Lam Dự Lập hơn một năm, hiểu cách làm người của hắn, biết hắn đối với Thu Trừng không phải là nhất thời chơi bời.
 
Nhưng giữa hai người có quá nhiều cách trở cần vượt qua, người ngoài thúc đẩy hoặc khích lệ có thể khiến bọn họ có dũng khí bất ngờ, nhưng chưa chắc đã đủ để duy trì tình cảm cả đời. 
 
*
 
Đang lúc Thu Trừng rơi vào trầm tư, hạ nhân Từ phủ tới báo, “Nguyễn cô nương, Lam đại công tử đến thăm, nói là có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngài.”

 
A, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. 
 
Nghe thấy mấy chữ ‘Lam đại công tử’, dung nhan mềm mại của Thu Trừng khó nén vẻ vui mừng rạo rực. 
 
Nhưng nghe tới đoạn tìm ‘Nguyễn tỷ tỷ’, có ‘chuyện quan trọng cần thương nghị’, nàng chu miệng, hừ nhẹ, xoay người đi sờ cái lưỡi đang le ra của Nhị Mao.
 
Nguyễn Thời Ý đoán rằng Lam Dự Lập không hề biết mẫu tử Từ Minh Sơ ở đây, cười nói: “Ta đi xem một chút có chuyện gì, nói không chừng là việc của Nghĩa Thiện Đường…”
 
Nàng theo lễ hơi cúi chào Từ Minh Sơ, để cho A Lục và Song Khuyển tiếp khách, mình thì dẫn theo Tĩnh Ảnh và Trầm Bích đi nhanh về thiên thính tiền viện. 
 
Xuyên qua hành lang uốn lượn, bước vào khoảng sân gạch xanh rộng rãi, khiến nàng kinh ngạc chính là Lam Dự Lập không vào trong ngồi mà đang đi qua đi lại chỗ bụi trúc. 
 
Hắn vừa trực ở trong cung, mũ giáp đã tháo xuống, cả người chỉ mặc võ phục màu xanh xám. 
 
Vừa thấy Nguyễn Thời Ý, hắn định bước tới, lại dùng giọng nói lo âu hỏi: “Cô nương! Cái tên A Thịnh kia… đang êm đẹp vì sao nghỉ hưu mộc? Còn không ở trong phủ?”
 
“Xảy ra chuyện gì?”
 
Lam Dự Lập do dự nhìn quanh, vẻ giấu diếm cảnh giác, hai mắt lại đỏ bừng. 
 
Nguyễn Thời Ý nghiêng đầu nói với bọn nha hoàn: “Tới Tú Nguyệt Cư lấy hai hộp bánh xốp tròn tới chiêu đãi Lam đại công tử.”
 
Từ khi Từ Hách theo công thức của tiệm Hưng Phong thành công làm ra các loại bánh xốp, giống như sợ thê tử không đủ ăn, cách vài ngày hắn lại đổi món, lại nghĩ ra nhiều kiểu mới. 
 
Nàng từng oán trách mình chắc chắn sẽ bị điểm tâm của hắn và canh của Vu Nhàn nuôi thành mập mạp; Từ Hách cười đùa nói nàng còn gầy hơn năm xưa, nuôi béo xúc cảm càng tốt. 
 
Lập tức, Nguyễn Thời Ý mượn chuyện mời điểm tâm để đuổi đám người hầu đi. Nàng ôn tồn hỏi: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
 
Lam Dự Lập hít một hơi thật sâu, trầm giọng nghẹn ngào: “Có người tới báo, ở Nam Lộc Tây Sơn… phát hiện một thi thể nam giới bị cắt thành tám mảnh, tay chân không lành lặn, mặt mũi đã biến dạng hoàn toàn, nghi là… Diêu thống lĩnh đã mất tích.”
 
Nguyễn Thời Ý không tránh khỏi rùng mình một cái. 
 
Đó là Diêu Đình Ngọc thật hay là ông cháu Từ gia ngụy tạo?
 
“Ai, ai hạ độc thủ?”
 
Đôi lông mày của Lam Dự Lập nhíu chặt: “Khi ta và các huynh đệ nghe tiếng gió tới nơi, hiện trường đã bị dọn dẹp qua, chỗ bụi cỏ lầy lội để lại không ít dấu chân chó lớn và lông màu đen trắng… Xem xét từ dấu vết của loan đao, là chết ở trên tay… người Nhạn tộc!”
 
Nguyễn Thời Ý không thể nào phân biệt thật hay giả, nhưng nàng không có cách nào khiến Lam Dự Lập nghĩ về hướng tốt. 
 
“Phủ quận chúa đã nhận được tin tức chưa?”
 
“Ta nghe nói, Quận chúa… tự mình xác nhận phần thân thể còn lại, lúc thấy vết sẹo trên đùi đã té xỉu tại chỗ.”
 
Trong lòng Nguyễn Thời Ý như bị đánh một đòn, đau đớn mãnh liệt thấu vào tận xương. 
 
Mặc kệ người chết có phải Diêu Đình Ngọc hay không, Hạ Tiêm Lạc cũng phải đối mặt với bi thương bào mòn, phải tự mình vượt qua. 
 
Y hệt nàng năm đó. 
 
Bỗng nhiên nàng vô cùng mong đợi, tình nghĩa giữa Hạ Tiêm Lạc và Diêu Đình Ngọc chỉ là thoáng qua, giống bông hoa xinh đẹp nhưng chóng tàn, tiện tay có thể bỏ được. 
 
Lam Dự Lập siết chặt nắm tay: “Chuyện này đã giao cho Đại Lý tự tra xét nhưng… ta muốn mời A Thịnh cùng ta lén dò hỏi.”
 
“Ông… huynh đệ bọn họ phụng mệnh tìm kiếm cảnh quan, dự tính phải hai ba ngày nữa mới về.”
 
Trong lòng Nguyễn Thời Ý thấp thỏm, an ủi vài câu. 
 
Đợi đám nha hoàn lấy hộp thức ăn đem bánh xốp tới, Nguyễn Thời Ý chần chờ trong chốc lát: “Thu Trừng và mẫu thân nàng đang ở trong hoa viên tản bộ, ngươi có muốn…?”
 
Lam Dự Lập rũ mắt nhìn y phục chẳng ra gì của mình, xoa đôi mắt lộ rõ vẻ đau buồn: “Ngày khác đi… Bị vương hậu và tiểu công chúa thấy dáng vẻ thất thố của ta, mặt cũng không có chỗ đặt.”
 
Nguyễn Thời Ý bất ngờ nhớ lại Diêu Đình Ngọc đã nói – ta không có bằng hữu thật sự, không dám động tâm, không dám lưu tình, như cái xác không hồn. 
 
Nhưng Hạ Tiêm Lạc nguyện dùng thân thể Quận chúa vì hắn mà giữ bào thai trong bụng, Lam Dự Lập bởi vì nghe tin hắn chết mà khổ sở nôn nóng… Có thể thấy được, hắn cũng không phải trắng tay. 
 
Mong hắn có thể chịu đựng qua kiếp nạn này, từ nay cảm nhận được thế nào là tự do.
 
Lam Dự Lập nhận lấy hộp thức ăn Trầm Bích đưa lên, hấp tấp nói cảm tạ rồi vội vã chia tay. 
 
Nguyễn Thời Ý đích thân tiễn hắn ra khỏi phủ, chờ đến khi hắn xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa chạy đi, mới thở dài một tiếng. 
 
Bỗng nhiên quay đầu, bên cửa đã sớm có thêm một bóng hình màu trắng. 
 
Mắt đẹp môi đỏ, xinh đẹp rực rỡ, khí sắc sáng sủa, lại là Thu Trừng. 
 
“Hắn đi rồi? Tỷ chưa nói… ta ở đây?”
 
“Ừm…” Nguyễn Thời Ý hơi trù trừ, “Bằng hữu của hắn xảy ra chuyện, vội về xử lí.”
 
Thu Trừng lạnh lùng cười nhạt, phất tay áo xoay người đi.
 
Nguyễn Thời Ý đang định giải thích thì hài tử khinh công cao đã lướt qua như một cơn gió. 
 
Hoa mộc lan tím rơi lả tả đầy đất. 
 
Tiểm Điềm Cao… sợ là hơi lạnh lùng rồi. 


Đọc truyện chữ Full