TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Chương 106: Chương 106:

 
Chương 106:
 
Edit: Tê Tê Team (Tà chiên chần)
 
Như bị một đám mây nhiệt độ vừa phải bao vây, Nguyễn Thời Ý chỉ cảm thấy toàn thân có một cảm giác chết lặng nói không nên lời.
 
Mờ ảo, xa xôi, hoảng hốt.
 
Thật nhớ cảm giác ngủ đi như vậy, thất tình lục dục tiêu tan, vĩnh viễn không cần lo lắng vì việc vặt thế gian phàm tục.
 
Trong bóng đêm dài đằng đẵng sáng lên hai tia sáng, bắt nguồn từ một đôi mắt sáng, trong veo, dịu dàng.
 
Giống như ánh trăng sáng bị cắt nát, rơi xuống thẩm thấu trên mặt hồ ôn hòa, đẹp đến mức mê say lòng người.
 
Tam lang…
 
Nguyễn Thời Ý bỗng dưng bừng tỉnh.
 
Mở to mắt, đập vào mắt là ánh đèn lờ mờ, xuyên qua màn lụa che không hết, mà cái chụp vải lại mỏng manh, tia sáng chợt chói mắt.
 
Nàng động tay chân, cảm giác đau đớn mềm nhũn đã gần tan biến, dưới thân là đệm giường thoải mái, trên người phủ một lớp mền tơ tằm mỏng màu xám.
 
Trán lấm tấm mồ hôi, thấm ướt tóc mai rối bên thái dương, dính lên mặt, nàng nhịn xuống kích động muốn đưa tay gạt ra.
 
Ổn định tinh thần, nàng chuyển mắt, cố gắng thích ứng bóng tối, phân tích mình đang ở đâu.
 
Giường đệm gọn gàng sạch sẽ, kiểu dáng giá tử sàng (giá giường) lựa chọn cẩn thận, cái bàn cổ xưa không trang trí, tủ xiêm y, cái giá… Phía cửa dựng một bình phong thạch mộc điêu.
 
Trong mơ hồ, nàng miễng cưỡng nhớ lại, những chuyện phát sinh trước khi hôn mê.
 
―― Khổ sở chờ đợi gần hai canh giờ, nàng bị người Nhạn tộc tìm thấy, lại có người kiên trì đưa nàng đi, ôm lấy nàng từ núi đá bên suối lên. Hai bên giằng co trong vòng nửa chén trà nhỏ, dường như người Nhạn tộc không dám đắc tội, miễn cưỡng đồng ý.
 
Ban đầu Nguyễn Thời Ý giả bộ hôn mê bất tỉnh, sau kinh hoàng vì phát hiện bí mật kinh người, cuối cùng không thể gắng gượng, ngủ thiếp đi trên lưng ngựa xóc nảy.
 
Trên thực tế, Từ Hách sớm nhắc nhở nàng, biểu hiện của Nguyễn Tư Ngạn quá mức hoàn mỹ, ngược lại làm người ta nghi ngờ.
 
Là từ lúc đầu nàng đã nghĩ sai rồi, biểu lộ nhân câu nói hàm hồ kia, trong tiềm thức loại bỏ đường đệ ra ngoài.
 
Nếu Nguyễn Tư Ngạn không bày ra vẻ phong quang tễ nguyệt* đầy dối trái, vậy thì… Tính tình, phẩm hạnh, đam mê, của hắn còn có mấy phần thật?
 
[*] Phong quang tễ nguyệt: gió trong, trăng tỏ. Ý trong câu là người có tâm địa thẳng thắn.
 
Hắn khăng khăng cướp nàng từ trong tay người Nhạn tộc là có ý gì?
 
Mà người Nhạn tộc chỉ bắt Từ Hách, nhưng cam nguyện bỏ qua hạt băng liên nàng ăn, có hiểu lầm gì không?
 
Nguyễn Thời Ý âm thầm hít vào một hơi, xác nhận xiêm y vẫn như cũ, mà trong phòng không một bóng người, quyết định tìm hiểu thực hư trước.
 
Nàng vốn định vật lộn xuống giường, chợt nhớ lại trước khi hôn mê từng nghe người Nhạn tộc nói, dược hiệu phải chờ sáu canh giờ.
 
Mặc dù lượng nàng ăn uống rất ít, chỉ sợ cũng phải chờ thêm một lúc.
 
Không biết võ công, không thể tự vệ, xông vào ngang với chịu chết, không bằng tiếp tục giả bộ độc tính chưa tan, yên lặng xem biến đổi?
 
Tính toán một phen, nàng ho hai tiếng.
 
Bình phong ngoài cửa truyền tới tiếng vang ‘kẽo kẹt’, giọng nói trầm thấp của Nguyễn Tư Ngạn truyền từ cửa vào.
 

“Đã tỉnh?”
 
Nguyễn Thời Ý cố ý run giọng kinh hãi đặt câu hỏi: “Ai?”
 
Quang ảnh bên trong lưu chuyển, bên cạnh bình phong có thêm một bóng người đĩnh tú.
 
Nguyễn Tư Ảnh cầm ngọn đèn dầu trong tay, ánh lửa từ dưới phóng lên, dung mạo tuấn lãng bất phàm của hắn ít nhiều thêm ba phần đáng sợ.
 
Hắn ngừng chân phía trước, đôi mắt thật sâu, thở dài: “Là ta.”
 
Nguyễn Thời Ý duỗi cánh tay run rẩy vén một đoạn màn lụa lên, dáng vẻ kinh ngạc, đồng thời biểu lộ toàn thân không còn chút sức lực nào.
 
“Nguyễn đại nhân? Ta, ta đang ở đâu…?”
 
Mắt Nguyễn Tư Ngạn bình tĩnh nhìn nàng thật lâu, ánh mắt phức tạp đến khó có thể nói nên lời, toàn bộ khách khí tuy hòa khi xưa chuyển thành kích động.
 
Nguyễn Thời Ý chỉ cần liếc mắt một cái, đã đoán ra ―― thân phận của nàng bị hắn nhìn thấu.
 
Bạc môi Nguyễn Tư Ngạn nhếch lên nụ cười khổ nhàn nhạt, ngồi xuống bàn bát tiên (bàn vuông) cách giá tử sàng ba thước, đặt đồng đăng trong tầm tay.
 
“Lão phu ra ngoài sưu tầm phong tục, khéo gặp cô nương té xỉu bên dòng suối… Đã là thân thích trong nhà, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Đây là trạch viện ở kinh Tây của lão phu, ngươi ở lại an tâm tĩnh dưỡng.”
 
Dường như hắn muốn nói dối cho qua?
 
Nguyễn Thời Ý chưa kịp nghĩ nên đáp lời thế nào, đối phương lại hỏi: “Sao cô nương lại một mình tới nơi núi hoang này? Nha hoàn tôi tớ đồng hành đã đi đâu rồi?”
 
Hắn hỏi câu này, Nguyễn Thời Ý ngược lại an tâm.
 
Có vẻ như Trầm Bích chưa rơi vào tay địch.
 
Ngay sau đó, Nguyễn Thời Ý dựa theo phiên bản gốc, nói là dạo trấn tập cùng vị hôn phu, bị ‘Quận chúa’ mời đến tư trạch. Không biết vì sao bị người vây công, nàng té xỉu khi chạy trốn, tỉnh lại đã ở trong phòng. Còn hỏi ngược lại Nguyễn Tư Ngạn, có từng gặp qua “Từ đãi chiếu” và thị tỳ bên người nàng, xin hắn phái người đi cứu.
 
Nguyễn Tư Ngạn vì mấy câu nửa thật nửa giả của nàng mà nhíu mày, đáy mắt thoảng qua ba phần thong thả thưa thớt, ba phần đạm mạc, ba phần xa cách, còn lại một phần tối tăm không rõ, kể ra vô cùng giống kẻ đang lo lắng.
 
"Việc này, giao cho thuộc hạ của lão phu đi thám thính. Ngươi ăn gì đó trước đi, rồi ngủ một giấc, đừng quá vất vả."
 
Hắn không đợi Nguyễn Thời Ý nói tiếp, tự chủ trương sai người bưng tới cháo loãng, đậu hủ, thịt tao dưa muối, thấp giọng phân phó hai câu.
 
Thấy Nguyễn Thời Ý tựa trên đệm mềm không động, hắn lại nói: “Ta xuất hành không mang theo nữ tỳ… Ủy khuất cho ngươi rồi.”
 
Dứt lời, hắn tự mình dìu nàng ngồi dậy, lại đẩy bàn gỗ đến mép giường. 
 
Đối mặt ánh mắt Nguyễn Thời Ý nghi ngờ không thôi, hắn ôn nhu khuyên nhủ: “Ngươi và ý trung nhân li tán, tâm tình không tốt, ta hiểu được. Thân thể quan trọng, đúng lúc ta đói bụng, ăn cùng ta, được không?”
 
Một câu nói bình thường, phá tan khoảng cách thời gian, giao nhau trùng khít một màn ba mươi sáu năm trước.
 
Nguyễn Thời Ý suýt nữa đã quên.
 
Khi tin dữ của Từ Hách truyền đến, nàng suốt ngày lấy lệ rửa mặt, không buồn ăn uống.
 
Khi đó, người nương gia chuyển về phía Nam, chỉ còn đường đệ còn trẻ thường tới thăm hỏi, mang canh đưa cháo cho nàng, thậm chí tự tay cho nàng uống thuốc…
 
Là hắn mượn được một khoản tiền trước khi Từ gia sa sút, còn lấy đi con ấn và cựu tác của Từ Hách, lúc ấy bảo vệ nàng và lấy lại đồ thiết yếu.
 
Bây giờ ngẫm lại, hắn như không cần đoán cũng biết, vô thức từ tiểu đường đệ hàm hậu thành thật trở thành trụ cột kiên cố nhất của nàng và Từ gia.
 
Nếu không có sự kiện ‘bức hôn’ lặp đi lặp lại nhiều lần, tình nghĩa tỷ đệ cùng chung hoạn nạn, lẽ ra không gì phá nổi.
 
*****

 
Thấy Nguyễn Tư Ngạn phân chia cháo và đồ ăn trên bàn, không có vẻ thận trọng, còn không ngừng khuyên nàng ăn nhiều, Nguyễn Thời Ý hắn cũng không có ác ý, thoáng ăn vài miếng.
 
Cháo nóng vào bụng, ấm dạ dày, sức lực dần dần khôi phục, tâm lại như nhũn ra.
 
Đường tỷ đệ hai người cách nhau một cái bàn gỗ, câm như hến, thi thoảng tán gẫu vài câu lúng túng.
 
Có lẽ Nguyễn Tư Ngạn kết luận nàng uể oải không vui vì dược hiệu chưa hết, lại mềm giọng trấn an vài câu.
 
Nguyễn Thời Ý đặt đôi đũa bạc trong tay xuống, nhu hòa ngước mắt, ngắm nghía hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
 
Đường đệ nhỏ hơn nàng bốn tuổi, năm nay cũng phải 50 rồi.
 
Nhưng hắn bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt thanh tú nho nhã như bạch ngọc điêu khắc, hầu như không có nếp nhăn.
 
Khí độ ôn nhuận viên dung giữa hai mày liễm diễm, tay nhấc chân thong dong ưu nhã, giống như thế ngoại Tiên Quân bình dị gần gũi.
 
Nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng rất khó tin tưởng, danh gia hoa điểu Nguyễn đại nhân, thế nhưng sau lưng có dính dáng cùng người Nhạn tộc.
 
Nguyễn Tư Ngạn nhìn chăm chú đôi mắt trầm tĩnh của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Rất mệt mỏi?”
 
Mũi Nguyễn Thời Ý chua xót, đàn môi khẽ mở: “Nguyễn đại nhân, xin ngài… Cứu lấy hắn.”
 
“Ta đã phái người đi hỏi thăm, ngươi tạm thời đừng sốt ruột.”
 
Nguyễn Thời Ý nghe ra đây là lý do, nói hơi không lưu loát: “Nếu ngài thấy không tiện… Đưa ta xuống núi, tự ta nghĩ cách?”
 
"Sắc trời đã tối, đường núi gập ghềnh, vẫn nên nghỉ ngơi trước đã…”
 
“Tiệp Viễn,” Nguyễn Thời Ý như người chết đuối bắt lấy cọng rơm cuối cùng, đổi giọng gọi tên tự của hắn, “Cứu hắn.”
 
Nguyễn Tư Ngạn bỗng dưng chấn động, như bị trúng định thân pháp, một lát sau trầm giọng: “Tỷ… Cuối cùng không gạt ta nữa?”
 
“Cứu hắn,” Nguyễn Thời Ý lặp lại, ánh mắt nghiêm nghị, “Ngươi làm được mà.”
 
Nguyễn Tư Ngạn như bị người đánh đòn cảnh cáo, kinh ngạc một lát: “Sao lại nói vậy?”
 
“Ta biết đệ liên thủ với người Nhạn tộc.”
 
Nguyễn Tư Ngạn lộ vẻ kinh ngạc, rũ mắt như đang tự hỏi lộ sơ hở ở đâu.
 
Nguyễn Thời Ý không muốn lãng phí thời gian, gọn gàng dứt khoát vạch trần "Ở bên dòng suối, ta nghe thấy các ngươi đối thoại."
 
“Tỷ, tỷ…”
 
“Giờ ta không muốn thanh toán nợ cũ với đệ, càng không truy hỏi đệ biết bí mật của phu thê ta từ đâu, ta chỉ có một thỉnh cầu ―― cứu hắn.”
 
Nàng vẫn duy trì trạng thái khí hư sức yếu như cũ, nhưng trong lời nói đã rõ ràng để lộ ra uy nghiêm của ‘Từ Thái phu nhân’.
 
Nguyễn Tư Ngạn đổi lại vẻ tiêu sái cách biệt ngày xưa, ngữ điệu nghiêm nghị lại khó xử, “Nếu như ta… Từ chối thì sao?”
 
“Hắn là sư huynh đệ! Còn là tỷ phu đệ!”
 
Đôi mắt Nguyễn Thời Ý đỏ lên vì tức giận trong nháy mắt, sau làn sương mù vấn vít hiện ra ánh lệ.
 
Từ khi chia lìa với Từ Hách, phát hiện đường đệ ra vẻ đạo mạo, nàng vẫn luôn đau khổ nhẫn nại.

 
Vào giờ phút này, phẫn nộ và thương cảm đọng lại đã lâu như thủy triều tấn công nàng, khiến nàng không thể kìm được run rẩy.
 
Nguyễn Tư Ngạn giữ yên lặng, rót một chén nước mát cho nàng: “Vậy thì sao? Nếu không bị tỷ phát hiện, ta vẫn có thể giấu hắn. Chuyện tới giờ… Bị tỷ vạch trần, ta có thể giữ được tỷ đã là vạn hạnh*."
 
[*] Vạn hạnh: vô cùng may mắn
 
“Ai tiết lộ ra? Là Diêu thống lĩnh?”
 
Nguyễn Tư Ngạn thu lại vẻ bi thương, vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, sắc mặt càng ngày càng lãnh đạm.
 
“Tỷ, hắn vứt bỏ gia đình đi xa nửa cuộc đời, ở trong lòng tỷ, không đáng chết sao? Tỷ vì… song song trở về thanh xuân cùng hắn, mới lại gắn bó cùng hắn một lần nữa?”
 
Nguyễn Thời Ý lại vì một tiếng “Tỷ” đã lâu không nghe mà chua xót: “Tiệp Viễn, đệ còn coi ta là tỷ sao?”
 
“Không,” Hắn cười, “Ta đã không coi nàng là tỷ tỷ nhiều năm rồi.”
 
Trong lòng Nguyễn Thời Ý giật mình: “Là ngươi? Nói chuyện trước linh cữu ta, là… Ngươi!”
 
Nguyễn Tư Ngạn sửng sốt, lập tức bật cười: “Hóa ra nàng nghe được. Vậy nàng đã sớm…?”
 
Nguyễn Thời Ý lắc đầu: “Không, ta nghe không rõ ràng lắm, hơn nữa giọng mũi ngươi rất nặng, ta không nhận ra tiếng ngươi.”
 
“Cho dù không có giọng mũi, nàng nhận ra được sao? Nàng có bao nhiêu yên tâm với ta chứ?”
 
Hắn tự mình cầm chén nước lên uống một hơi cạn sạch.
 
“Ngươi nói, ta không phải đường tỷ của ngươi?” Nguyễn Thời Ý nhìn hắm chằm chằm không chớp mắt.
 
“Ta ba tuổi lưu lạc đầu đường được lão gia tử nhặt về, suýt nữa thì trở thành đệ đệ nàng. Phụ thân nàng không muốn, mới biến thành đường đệ nàng… Người Nguyên gia cho rằng tuổi ta còn nhỏ, không nhớ chuyện gì, không ngờ… Những việc này, ta có thể ghi nhớ cả đời, chỉ là giả vờ ngây ngốc thôi."
 
Nguyễn Tư Ngạn hơi cong khóe miệng, hiện lên một nụ cười không hề vui mừng.
 
Nguyễn Thời Ý xưa nay biết hắn có chút ngốc so với đứa nhỏ đồng đại, nhưng theo tuổi lớn lên, ngày càng thông minh. Nhưng vạn vạn không ngờ từ lúc ban đầu, hắn đã cố tình che giấu.
 
“Thành ngầm… Ngươi đã tiếp nhận nhiều năm trước?”
 
"Đánh bậy đánh bạ, ma xui quỷ khiến, tuyệt đối không phải lão gia tử truyền lại.”
 
“Vậy… Ngươi khổ tâm kinh doanh, phát sinh tội ác, rốt cuộc vì cái gì? Là người dòng họ Nguyễn gia, có họa kỹ lão gia tử thân truyền, ngươi hoàn toàn có thể công thành danh toại! Vì sao… Phải làm việc thương thiên hại lý*?”
 
[*] Thương thiên hại lý: tàn nhẫn; nhẫn tâm; không có tính người
 
Nhìn thẳng ánh mắt phẫn nộ của nàng, hắn duy trì dáng vẻ vân đạm phong khinh, “Ban đầu, là vì không chịu khinh nhục.”
 
“Khinh nhục?”
 
"Nàng có chỗ không biết, lão gia tử để ta thu thập tàn cục sau khi Nguyễn gia về Nam, khó xử trong đó đếm không xuể! Ta thế cô sức yếu, gặp trắc trở muôn nơi, chịu đựng lạnh nhạt, khinh thường, nhục mạ…”
 
“Tại sao không nói với ta?”
 
“Ta có tới. Nhưng nàng đang mang thai, trượng phu đi xa… Ta bị Đại lang Từ gia ngăn lại. Từ lần đó ta mới sáng tỏ, hai huynh đệ bọn họ, trùng hợp là quý công tử từng đánh chửi khi ta là tiểu khất cái!”
 
Nguyễn Thời Ý nghe xong hơi hồ đồ, rồi lại mơ hồ nhớ tới một chuyện: “Vì vậy sau đó ngươi âm thầm hãm hại bọn họ vào ngục?”
 
“Ta không đủ khả năng hãm hại bất cứ ai, chỉ là nghe trộm quyền quý nói chuyện với nhau trong mật đạo mà tóm được nhược điểm của họ. Ta vốn muốn… Rộng lượng một chút, cho bọn họ một con ngựa. Ai ngờ tỷ phu qua đời, Bình Viễn tướng quân và phu nhân buông tay nhân gian, huynh đệ bọn họ thế mà lại hãm hại nàng như vậy…”
 
Nguyễn Tư Ngạn trần thuật chuyện cũ, không có quá nhiều lửa giận, chỉ là trong bình tĩnh có đắc ý nhàn nhạt.
 
“Theo đó mà nói, năm đó Từ gia ta xuống dốc, một nửa do ngươi làm?” Nguyễn Thời Ý tự dưng cảm thấy buồn cười.
 
“Ta vốn nghĩ hủy diệt Từ gia trách móc nàng nặng nề, lại hứa nàng một gia đình mới… Mà nàng không có ý tái giá, tình nguyện bảo vệ danh hào góa phụ của sư huynh. Ta biết nàng coi ta là đệ đệ, nên sợ sau khi vạch trần bí mật thân thế sẽ không giữ được tình cảm tỷ đệ… Mới giấu đến hôm nay.”
 
Nguyễn Thời Ý cật lực che giấu vẻ khinh thường trong lời nói: “Ngươi nói ngươi vì không chịu khinh nhục mà kinh doanh thành ngầm, nhưng kết quả là ngươi trở thành kẻ khinh nhục người yếu!”
 
“Con người đều tham lam, có tiền và quyền, tự nhiên muốn đạt được càng nhiều của cải và quyền lực… Đây là một vòng tuần hoàn, vĩnh viễn không có điểm dừng."
 
“Dừng tay đi! Thừa dịp thành ngầm bị phá hủy… Ngươi lập tức tự thú, ta vẫn coi ngươi là thân nhân, cầu tình Minh Lễ, cầu thánh thượng xử nhẹ.” Nguyễn Thời Ý không nhịn được khuyên nhủ.

 
“Không thể quay đầu,” Ánh mắt hắn uy nghiêm đáng sợ lại hòa lẫn ôn nhu như có như không, “Khao khát vô hạn là động lực để ta khuếch trương chiếm đoạt. Nhưng lạc thú lớn nhất là qua lại bằng hai thân phận khác biệt, thành thạo điêu luyện, ít ai biết… Ở trong bóng tối thao túng hết thảy hành vi bí ẩn.
 
“Nàng đi rồi, ta bị đả kích, bỗng nhiên không nhớ rõ ước nguyện ban đầu của bản thân. Thậm chí mượn danh thánh mệnh chu du tứ phương, mới không có toàn lực bảo toàn thuộc hạ, để người ta phát hiện thành ngầm.”
 
“Là ngươi lấy Tình Lam đồ? Một bức chậm chạp không có tung tích kia cũng ở trên tay ngươi?”
 
"Không sai, nếu không phải các ngươi mang tranh mới tới lừa gạt thánh thượng, ta thật đúng là không thể tin được… Hai ngươi thế mà là cố nhân! Dù sao tận mắt ta thấy nàng năm này sang năm nọ già đi… Lạnh như băng nằm trong quan tài, không có nửa điểm sự sống. Từ thời khắc đó, trái tim ta không còn chút hứng thú…”
 
Hắn bỗng nhiên đưa tay xoa bóp mặt mũi, từ giữa khe hở ngón tay toát ra một câu: “Dù nàng bức ta thú thê sinh tử nhiều lớn, trước sau ta không nhẫn tâm rời xa nàng… Cũng không thể nhẫn tâm xóa đi ký ức của nàng, giam cầm nàng bên cạnh.”
 
Nguyễn Thời Ý nhất thời sởn cả tóc gáy: “Ngươi, ngươi lại có rắp tâm hiểm ác như vậy!”
 
Nguyễn Tư Ngạn cười: “Nàng yên tâm, đúng là ta từng có ý nghĩ này, chờ tới khi chân chính có được năng lực, ta mới hiểu, thứ ta muốn nhất chưa bao giờ là thân thể nàng. Nếu không còn tâm, ta chiếm được nàng cũng như chiếm được một tượng gỗ, ta cần để làm gì?”
 
 Trong gian phòng ánh đèn dầu leo lắt, Nguyễn Thời Ý kinh giác nghĩ rằng, một mình nàng rơi vào nơi đây cực kỳ bất lợi.
 
Trời mới biết người này có thể nảy ra ý nghĩ quỷ dị nào không?
 
Có lẽ nhận ra ánh mắt nàng khó nén sợ hãi, Nguyễn Tư Ngạn bình thản cười: “Sợ ta?”
 
Nguyễn Thời Ý không nói.
 
Nguyễn Tư Ngạn lạnh nhạt nói: “Kể cũng lạ, so với bộ dáng biến thành tiểu cô nương xinh đẹp… Ta càng yêu thích nàng tao nhã bình tĩnh niên hoa lão khứ (già đi). Ta từng muốn chia sẻ cùng nàng, nhưng đáng tiếc… Nàng không thể thấy toàn bộ thành tựu của ta.”
 
“Ta đã đi tới thành ngầm.”
 
Hắn hơi kinh ngạc: “Sao có thể?”
 
“Ngươi quên rồi? Thứ ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo bị ta ngầm chỉ huy tử tôn Từ gia tiêu diệt toàn bộ. Ngươi có thể hận ta, nhưng đừng giận chó đánh mèo sang đám ngoại sanh của ngươi, càng không nên là tỷ phu ngươi.”
 
Với Nguyễn Thời Ý mà nói, việc cấp bách là thuyết phục hắn cứu người.
 
“Vì sao ta phải hận nàng?” Nguyễn Tư Ngạn mỉm cười.
 
“Là ta hủy hoại những gì ngươi trăm phương ngàn kế gây dựng nên.”
 
“Tỷ, lòng người dễ đổi. Ta thừa nhận ta từng lạc lối với lợi ích và quyền thế. Nhưng ta chiếm được cũng có thể dễ dàng buông bỏ, chỉ hưởng thụ những người thần phục dưới chân…”
 
“Ta làm mọi chuyện, chỉ để chứng minh cho người thiên hạ, ta có thể không ngừng leo đến đỉnh cao, có sức sáng tạo độc nhất vô nhị ở nơi mọi người không nhìn thấy. Còn thành quả, giữ lại hay phá hủy… Cũng không quan trọng như trong tưởng tượng của nàng.”
 
Nguyễn Thời Ý nhìn thẳng hắn: “Vậy còn lòng tham không đáy của ngươi? Vì sao không cứu sư huynh ngươi?”
 
“Rất đơn giản,” Hắn rót cho mình một chén nước, “Thứ nhất, ta phát hiện hắn đã không còn là sư huynh và tỷ phu ta sùng bái. Thứ hai, ta muốn lấy được đặc quyền tự do ra vào Bắc Vực từ tay Hộ Vân Tê.” 
 
“Vì sao?”
 
“Tỷ, nàng mệt rồi, tối nay nói đến đây trước đã… Sau này hai ta có rất nhiều cơ hội ôn chuyện, cần gì phải gấp?”
 
Hắn đứng lên, sửa lại một chút áo bào rộng thủy sắc.
 
Nguyễn Thời Ý không rõ nguyên do, lại nghe hắn khẽ cười nói, “Nếu nàng là người ta từng không muốn để lộ bí mật, lại biết hết rồi, tất nhiên chung sống hòa thuận…”
 
“Ngay cả trượng phu ta ngươi cũng không chịu cứu giúp, dựa vào đâu để tin ta có thể chung sống hoà bình cùng ngươi?”
 
Nguyễn Thời Ý giơ tay đỡ trán, một câu nói hùng hổ doạ người mang theo thở dốc.
 
Dáng vẻ gầy yếu của nàng, khiến người ta nhìn mà thương xót.
 
Nguyễn Tư Ngạn thấy thế đột ngột sinh ra lòng trắc ẩn: “Ta chưa nói bỏ mặc, nàng để Hộ Vân Tê hỏi vài câu, hai ngày sau chờ ta bắt được…”
 
Hắn nói một nửa, thấy Nguyễn Thời Ý lảo đảo sắp ngã, thuận tay nâng lên một phen.
 
“Ta không chờ kịp.”
 
Tay Nguyễn Thời Ý đột nhiên chuyển lên trên, kim quang bên búi tóc chợt lóe, một cây thép cứng sắc bén dài ba tấc bất ngờ đâm thẳng bên gáy Nguyễn Tư Ngạn.
 


Đọc truyện chữ Full