Lạc Tú vẫn chưa ra khỏi nhà ga, bên ngoài nhà ga, bạn gái kiếp trước của Lạc Tú là Trương Thục Phi và mẹ của cô ta đã ở đây.
Hai người đứng cạnh một chiếc Chery QQ khiến người ta không tự chủ được mà liếc mắt nhìn, đương nhiên thứ mà mọi người nhìn không phải là chiếc xe.
Ở Tân Châu này, tuy không thể sánh bằng tỉnh Hải Đông nhưng cũng có rất nhiều người giàu có, khắp nơi trên đường phố đều có BMW và Mercedes-Benzes nên lái một chiếc Chery QQ chẳng có gì đáng lên mặt cả.
Có gì đáng xem chứ?
Cái mà mọi người nhìn là cách ăn mặc của hai người phụ nữ một lớn một nhỏ kia.
Đặc biệt là người lớn tuổi, nhìn rất bắt mắt.
Người lớn tuổi trông như chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi do được chăm sóc dưỡng da tốt, trang phục rất thời trang và táo bạo.
Bà ta mặc một chiếc quần jean không thể ngắn hơn, như thể ngắn đến tận bắp đùi, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết.
Phần trên mặc một chiếc áo sơ mi đen hở rốn, chiếc bụng phẳng lì, buộc một sợi dây màu đỏ, mái tóc dài nhuộm vàng và đeo kính râm, trông rất tây và quyến rũ.
Còn người nhỏ tuổi lại ăn mặc có phần kín đáo hơn người lớn tuổi, chỉ mặc một bộ quần jean màu xanh nhạt cộng với áo yếm để lộ ra tấm lưng trắng như tuyết.
Thế nhưng vóc dáng thực sự rất nổi bật, hơn nữa dáng người cao, thon thả càng tôn thêm khí chất bất phàm.
Đương nhiên người lớn tuổi chính là mẹ của Trương Thục Phi.
Lúc này, mẹ của Trương Thục Phi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất mãn và không vui.
“Phơi nắng đã đời luôn rồi, đợi thêm nữa thì sẽ cháy đen thui da luôn.
Con hãy gọi điện thúc giục xem, mẹ có lịch hẹn đi làm tóc rồi đó.”
Mẹ của Trương Thục Phi sốt ruột phàn nàn, tuy rằng gia đình không giàu có lắm nhưng bà ta vẫn rất quan tâm đến thể diện, luôn cảm thấy mình là một quý bà nên rất quan tâm đến hình tượng của mình.
Việc đứng ở nhà ga đợi người khác như vậy đâu phải là việc mà một quý bà như bà ta làm chứ?
“Mẹ, tàu cao tốc đã vào ga, chắc sẽ ra ngay thôi.” Trương Thục Phi đành nói.
“Đã đợi ba phút rồi, mẹ phải vất vả lắm mới dưỡng da được như vậy, lúc về bị cháy nắng thì phải làm sao? Sản phẩm chăm sóc da của mẹ nhập khẩu từ Pháp, giá cả mấy nghìn tệ đấy.”
Chỉ đợi ba phút, nhưng mẹ của Trương Thục Phi đã rất sốt ruột rồi.
“Lúc đi con đã nói mẹ đem theo dù mà mẹ cứ không nghe.”
“Sao hả? Có bạn trai là bắt đầu cãi mẹ rồi phải không?” Mẹ của Trương Thục Phi lại tỏ vẻ khó chịu.
“Được, con sẽ gọi ngay bây giờ.” Trương Thục Phi không còn cách nào khác, đành phải bấm điện thoại cho Lạc Tú, dù sao đó cũng là mẹ cô ta nên không thể quá ngỗ nghịch được.
Nhưng vừa quay số, Lạc Tú đã xách va li bước ra ngoài.
“Lạc Tú, đây.” Trương Thục Phi vẫy tay.
“Thục Phi, đã lâu không gặp.” Mặc dù Lạc Tú không có cảm tình với Trương Thục Phi, nhưng vì một số lý do đặc biệt, anh cũng không quá lạnh lùng.
“Sao hả, thấy tôi mà cũng không chào à?” Chợt mẹ của Trương Thục Phi lạnh lùng cười nói.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, mẹ của Trương Thục Phi đã không vừa mắt với tên nhóc này.
Trong mắt bà ta, con gái cưng của mình phải tìm được một người có giá trị hơn thế nữa.
Nghe nói tên nhóc này đến từ thị trấn và không có giá trị gì cả.
Hơn nữa nhìn lại còn có vẻ rất quê mùa.
Mẹ của Trương Thục Phi vừa nhìn lướt qua là có thể tinh thông nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, vừa liếc mắt là có thể nhận ra ngay rằng chiếc quần jean và áo tay ngắn kia rất rẻ mạt, e rằng chỉ là hàng bán trên vỉa hè có giá mấy chục đồng.
Ngay cả quần áo hàng hiệu cũng không có để mặc ư?
Vì vậy, mẹ của Trương Thục Phi đã rất thất vọng về ấn tượng đầu tiên với Lạc Tú.
Người như vậy sao xứng làm con rể của bà ta chứ?
Trong lòng mẹ của Trương Thục Phi đã rất không hài lòng rồi.
Anh khác xa với Trần Hữu, người đang theo đuổi con gái của bà ta.
Trần Hữu chính là con trai của cựu phó thị trưởng Tân Châu, đẹp trai và giàu có, điều cốt yếu là có địa vị và quyền lực.
Lạc Tú so với anh ta đúng là khác nhau một trời một vực.
“Đi thôi, đúng rồi, đây là mẹ của em.”
“Cháu chào cô.”
“Chào cái gì mà chào, vừa nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi trước, giới trẻ bây giờ đúng là khinh người, không biết lễ phép gì cả.
Hơn nữa tôi cũng chẳng khoẻ khoắn chút nào, đứng ở đây phơi nắng đã nửa ngày rồi, sắp cháy đen thành than rồi.” Mẹ của Trương Thục Phi không hề nể mặt mà trách mắng.
“Mẹ, mẹ nói bớt nói vài câu được không?” Trương Thục Phi lại bất lực nói.
“Thôi bỏ đi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên xe về nhà đi, nắng sắp chết rồi đây.” Mẹ của Trương Thục Phi lại tức giận nói.
Sau khi lên xe, mẹ của Trương Thục Phi rất tự nhiên ngồi ở ghế phụ, lấy ra một chiếc gương để trang điểm lại.
Trương Thục Phi hỏi Lạc Tú.
“Dạo này khoẻ không?”
“Cũng tạm ổn.” Bởi vì Lạc Tú đã không còn là Lạc Tú trước đây, cho nên anh thờ ơ đáp.
“Này tên nhóc cậu nói gì vậy hả? Thục Phi nhà chúng tôi quan tâm cậu nên mới hỏi thăm, cậu xem thái độ của cậu là như thế nào vậy hả?” Mẹ của Trương Thục Phi lại nói.
“Mẹ, mẹ trang điểm đi.” Trương Thục Phi không nói gì, bản năng của người phụ nữ mách bảo hình như Lạc Tú đã khác so với trước kia.
Trước đây khi Lạc Tú nhìn thấy cô ta thì ánh mắt của anh tràn đầy sự trìu mến.
Nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại nhìn thấy đôi mắt ấy thật trong veo, lại còn có vẻ lạnh lùng.
Có lẽ bởi vì sự hiện diện của mẹ, Trương Thục Phi chỉ có thể nghĩ như thế.
Dựa vào trí nhớ của kiếp trước, đương nhiên Lạc Tú biết vị trí của biệt thự thời đại này nằm ở trung tâm thành phố, giá một căn nhà trung bình khoảng ba vạn.
Một căn nhà hai tầng ít nhất hơn hai trăm mét vuông, nói cách khác phải tốn ít nhất sáu trăm vạn mới mua được.
“Xem cậu nói kìa, ba vạn mà đã thấy quá đắt rồi à? Giới trẻ bây giờ không có tinh thần cầu tiến như vậy sao?”
“Ở phía nam thành phố có nhà tái định cư nông thôn không hề đắt, chỉ hơn ba nghìn một mét vuông.
Chẳng lẽ cậu định sau này cho con gái tôi ở đó hả?”
Thật ra lúc đầu ba của Trương Thục Phi vẫn rất thích Lạc Tú, nhưng ông ta không thể chịu đựng được sự quấy rối của vợ và cuối cùng đã gây khó dễ cho Lạc Tú.
“Nói cho cậu biết, chúng tôi không thể để mất mặt được.
Hộ khẩu thành phố không thể dễ dàng trở thành hộ khẩu nông thôn được.” Mẹ của Trương Thục Phi càng ngày càng không hài lòng với Lạc Tú.
Lạc Tú nhìn thấy nơi mà kiếp trước mình phải chịu nhục nhã, lúc này sẽ như thế nào đây?
Xem ra tên nhà quê từ nông thôn thật sự không hợp để làm con rể, lỡ như sau này con gái gả cho anh thì phải chịu bao nhiêu cực khổ chứ?
Tất nhiên, Lạc Tú không trả lời câu hỏi này.
Chẳng mấy chốc xe chạy qua dãy tiểu khu và đến nhà Trương Thục Phi.
Thực ra gia đình Trương Thục Phi chẳng giàu có gì, giờ họ đang sống trong một tiểu khu bình thường, ngôi nhà hơn tám mươi mét vuông, còn một tầng nữa.
“Nói cho cậu biết, chúng tôi không thể để mất mặt được.
Hộ khẩu thành phố không thể dễ dàng trở thành hộ khẩu nông thôn được.” Mẹ của Trương Thục Phi càng ngày càng không hài lòng với Lạc Tú.
Xem ra tên nhà quê từ nông thôn thật sự không hợp để làm con rể, lỡ như sau này con gái gả cho anh thì phải chịu bao nhiêu cực khổ chứ?
Hơn nữa, căn nhà đang bị thế chấp, nghe nói vẫn đang hoàn trả khoản vay.
Ba của Trương Thục Phi là một công nhân bình thường, ông ta làm việc trong một nhà máy và mức lương chỉ vài nghìn nhân dân tệ một tháng.
Tuy nhiên, ba của Trương Thục Phi và ba của Lạc Tú là bạn cùng lớp.
Thật ra lúc đầu ba của Trương Thục Phi vẫn rất thích Lạc Tú, nhưng ông ta không thể chịu đựng được sự quấy rối của vợ và cuối cùng đã gây khó dễ cho Lạc Tú.
Lạc Tú nhìn thấy nơi mà kiếp trước mình phải chịu nhục nhã, lúc này sẽ như thế nào đây?.