Ban đầu Lạc Tú cho rằng nơi này nhiều nhất chỉ là một nơi dưỡng thi mà thôi, nhưng không ngờ lại là long mạch, thế là tìm được bảo vật rồi.
Theo lý thuyết thì ở những nơi có long mạch sẽ không thể xuất hiện cương thi hoặc yêu ma quỷ quái gì đó, nhưng khí thế của vịnh Bàn Long quá mạnh mẽ, chính xác mà nói thì dám chôn thi thể ở bên trong long mạch chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Bởi đơn giản là người phàm không thể chịu nổi đại thế thiên địa.
Lạc Tú dùng sức đập mạnh vào nhưng viên thạch anh kia không hề sứt mẻ gì, phải biết rằng sức mạnh hiện tại của Lạc Tú là rất mạnh, thế mà vẫn không thể đập bể nó chỉ bằng một cú đấm.
Nhưng điều này không làm cho Lạc Tú bận tâm, anh đào cả viên thạch anh ra, sau đó ôm nó rời khỏi đó.
Trời đất có linh khí thì tự nhiên sẽ có long mạch, mà long mạch này chính là vật tụ linh khí rất tốt.
Với thứ này, Lạc Tú có thể kích hoạt hạt giống đó, mà hạt giống đó không chỉ có thể đánh thức thần tàng trong cơ thể anh mà còn thật sự bắt đầu việc tu hành, thậm chí có thể đạt được hạt giống thần thông thấu thị.
Bước ra khỏi cổng của tiểu khu, Lạc Tú thấy Hạ Linh Lung và đội trưởng Chu đã ngất xỉu, đang nằm trên mặt đất.
Lạc Tú đành thở dài rồi gọi một chiếc taxi tới.
Anh không gọi xe cấp cứu, bởi vì theo Lạc Tú nhận thấy thì hai người bọn họ không có vấn đề gì lớn, chỉ bị sợ hãi mà thôi, dương khí cũng bị mấy thứ tai hoạ kia hút vào, sau khi nghỉ ngơi thì sẽ ổn, qua vài ngày là sẽ không sao nữa.
Khi chiếc taxi đến gần, Lạc Tú vỗ nhẹ vào đầu hai người, họ nhanh chóng tỉnh lại.
Lạc Tú không cùng hai người này đi về, mà kêu taxi đưa bọn họ trở về, đội trưởng Chu ngơ ngác nhìn, nói lời cảm ơn với Lạc Tú.
Chỉ có Hạ Linh Lung là giống như bị cái gì đó kích thích, giờ đây với dáng vẻ thần hồn nát thần tính khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương cảm.
Thực ra, Lạc Tú cũng hiểu rằng khi niềm tin và lý tưởng mà cô ta luôn tin tưởng đã bị phá vỡ, thậm chí cả thế giới quan cũng đã bị phá vỡ khiến trong lúc này đây cô ta không thể chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.
Trở lại khách sạn, thậm chí Lạc Tú không thèm tắm rửa, anh cứ khoanh chân ngồi xuống, sau đó đặt hạt giống khô héo kia lên trên khối thạch anh.
Bất ngờ hạt giống đó lại tiếp tục mọng nước và lấp lánh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cuối cùng, một hạt giống màu tím hơi tròn trịa xuất hiện trong tay Lạc Tú, Lạc Tú không ăn nó.
Mà đặt vào giữa lông mày, sau đó hạt giống từ từ biến mất ở giữa lông mày của Lạc Tú.
Lập tức, toàn thân Lạc Tú dâng lên một luồng khí, thời gian trong phòng chợt như ngừng trôi, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại.
Lập tức có hai luồng khí mà có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuyên vào lỗ mũi của Lạc Tú, sau đó ngay tại lúc này, khí chất của Lạc Tú đã thay đổi.
Thái hoàng kinh đã được kích hoạt, đồng thời tử phủ đan điền của Lạc Tú nổ tung như một cơn lốc của ngân hà.
Nếu có thể nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra rằng ngân hà trong cơ thể của Lạc Tú rất u ám không có ánh sáng, nhưng có một ngôi sao trong đó đã được thắp sáng, phát ra ánh sáng chói lọi của một ngôi sao.
Thần tàng trong cơ thể chính thức được mở ra, Lạc Tú chỉ cảm thấy toàn thân thông suốt, trước kia nhìn thấy hai má non nớt thanh tú, lúc này đã có khí tức xuất trần.
Trước đó mặc kệ Lạc Tú sợ kinh động đến Diệp Song Song ở trên xe đu quay hay là ở Hải Nguyệt Tiểu Trúc xử lý Hồng Bưu thì thật ra đều là đang sử dụng Thái hoàng kinh để bảo vệ khí tức.
Nhưng anh chỉ dùng một chút xíu khí tức hộ thể Thái hoàng kinh, nếu không bởi vì thần tàng trong cơ thể của Lạc Tú không mở ra thì tuyệt đối Lạc Tú sẽ không bằng lòng sử dụng.
Giờ phút này, sau khi thức tỉnh thần tàng trong cơ thể, Lạc Tú đã chính thức bắt đầu con đường tu hành.
Sau khi loại bỏ khí tức hộ thể Thái hoàng kinh trong cơ thể thì khí chất của Lạc Tú lại thấp xuống, lúc này, theo tiêu chuẩn thế tục thì Lạc Tú chỉ bằng một tông sư cấp cao thủ, chỉ đạt trình độ nội tức ngoại phóng mà thôi.
Nếu không sử dụng khí tức hộ thể Thái hoàng kinh thì ngay cả viên đạn mà Lạc Tú cũng không thể ngăn cản được.
Bỗng Lạc Tú mở mắt ra, trong nháy mắt đã nhìn xuyên qua bức tường, thậm chí đều có thể nhìn thấy rõ mọi thứ ở phòng bên cạnh.
Nhưng mà, Lạc Tú lại lập tức thu hồi ánh mắt, đây là thần thông và thiên nhãn thông của hạt giống, có thể nói sau này Lạc Tú đã có được năng lực nhìn thấu.
Chợt Lạc Tú nhớ đến trò đánh bạc trong buổi đấu giá hôm nay, anh bỗng nở một nụ cười trên môi.
Mà ở một nơi khác, Trương Thục Phi đang ở nhà thì bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.
“Thục Phi, trước tiên tôi chào cô, cô đừng nói là anh Trương không nể mặt cô, tôi muốn đuổi việc Lạc Tú.”
Trương Thục Phi cúp điện thoại rồi hơi do dự, trong lòng cô ta cũng đã có quyết định, ngày mai cô ta quyết định sẽ chia tay với Lạc Tú.
Tương tự, vào lúc này Lạc Tú cũng nhận được một cuộc gọi.
“A lô, Lạc Tú, xin lỗi, tôi vừa quay xong.
Đúng rồi, buổi tối ngày mai có thể mời anh đi ăn tối ở Thiên Nhã Cư được không?” Giọng nói của Lam Thục Đoan vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại.
“Được chứ.” Lạc Tú cũng không từ chối.
Một đêm không có việc gì, sáng hôm sau Lạc Tú đến công ty, mọi người trong công ty đều kỳ quái, ai cũng tò mò muốn biết chuyện tối hôm qua giải quyết như thế nào, nhưng không ai dám hỏi Lạc Tú.
Nhưng chỉ có Trương Định là người duy nhất nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt đầy oán hận, hôm nay anh ta đã quyết định tìm lý do để đuổi việc Lạc Tú.
Nhưng hôm nay tình cờ là sinh nhật của Trương Thục Phi, hình như Trương Thục Phi có chuyện gì đó, tuy rằng cô ta không phản đối việc Trương Định đuổi việc Lạc Tú, nhưng cô ta yêu cầu Trương Định hoãn lại một ngày rồi ngày mai hãy đuổi việc anh.
“Lạc Tú, tối nay đi ăn cơm đi, anh có thời gian không?” Trương Thục Phi đến khu nghỉ ngơi, Lạc Tú ngồi ở đó một mình.
Hiển nhiên là ở công ty, không biết có phải vì không ai ở lại cùng Lạc Tú, hay là vị sự xấu hổ xảy ra đêm qua mà mọi người như đang cố ý tránh mặt anh.
“Tối nay?” Lạc Tú cau mày, anh đã hứa tối nay sẽ cùng Lam Thục Đoan đi ăn tối.
“Tối nay không được, anh đã hứa tối nay sẽ cùng người khác đi ăn cơm rồi.”
“Lạc Tú, thật ra không phải là ăn cơm.
Em còn có chuyện muốn nói với anh.” Trương Thục Phi giải thích.
Lạc Tú khẽ cau mày, thật ra anh cũng muốn giải quyết cho xong chuyện của Trương Thục Phi, dù sao cứ trì hoãn như vậy cũng chẳng hay ho gì.
Thật ra tối hôm qua anh đã muốn tìm cơ hội chia tay với Trương Thục Phi, nhưng tối hôm qua lại gặp chuyện của Hồng Bưu, rồi lại bị hoãn vì hứa với Diệp Kính Bình tham gia buổi đấu giá.
Mà loại chuyện này cũng không thể nói ngay lúc này, dù sao bây giờ cũng đang là giờ làm việc.
Nhưng tối nay anh đã hứa với Lam Thục Đoan rồi nên không thể lỡ hẹn được, dù sao tính tình của Lạc Tú là như thế, một khi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
“Đêm nay ở Thiên Nhã Cư, anh nhất định phải tới.” Trương Thục Phi nói xong thì bỏ đi.
Lạc Tú hơi kinh ngạc, trùng hợp như vậy à?
Cũng là Thiên Nhã Cư?
Sau khi Trương Thục Phi đi thì cô ta ngồi với Hồ Mỹ Kim.
“Mỹ Kim, cô cho rằng hôm nay tôi nói có thích hợp không?”
“Có gì không thích hợp? Người đàn ông như vậy nên tống khứ anh ta từ lâu rồi mới phải, siêu sinh sớm đi.
Thục Phi, cô và anh ta không cùng tầng lớp với nhau, cô đã hạ mình một bậc rồi nhưng anh ta vẫn không thể với tới cô.” Hồ Mỹ Kim ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
Ở một bên khác.
“Em hỏi này chị Thục Đoan, tối nay chị định hẹn với ai vậy? Mới sáng sớm tinh mơ mà chị đã bắt đầu chọn quần áo rồi.” Người quản lý của Lam Thục Đoan vừa hỏi vừa nhìn đống quần áo vứt trên sàn.
“Ha ha, em nói xem nếu một người đàn ông rất đẹp trai, hay là một người đàn ông vẫn luôn giấu diếm tài năng mà chị lại tỏ tình với anh ấy trong lần hẹn hò đầu tiên, liệu có bị từ chối không?” Lam Thục Đoan đột ngột hỏi..