Hạ Linh Lung theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đó chẳng phải chỉ là phòng của Lạc Tú à?
“Bây giờ trực tiếp đánh úp vào, không cần kiểm tra những người bên trong, cũng đừng kinh động anh ta.” Giọng của đội Chu vang lên ở đầu dây bên kia.
"Hả? Ai lại có năng lực lớn như vậy?" Hạ Linh Lung cũng hơi sửng sốt, cảm thấy Lạc Tú giống như càng ngày càng thần bí, tại sao chuyện nào cũng có liên quan tới anh hết vậy?
"Nhà họ Diệp."
Hạ Linh Lung ngẩn người trong chốc lát, cô ta vốn cảm thấy mình đã đánh giá quá cao Lạc Tú, nhưng hiện tại xem ra cô ta đã quá coi thường Lạc Tú, thế mà Lạc Tú lại được nhà họ Diệp ở Thông Châu bảo vệ, đó chính là một dòng họ cực kỳ hùng mạnh.
Tuy nhiên trong mắt Hạ Linh Lung lại loé lên một tia sáng, người khác có lẽ sẽ sợ hãi nhà họ Diệp, nhưng Hạ Linh Lung thì không quá quan tâm, dù sao bối cảnh sau lưng cô ta cũng rất vững chắc.
Vì vậy Hạ Linh Lung quay lại phòng của Lạc Tú và gõ cửa.
"Lại chuyện gì nữa?"
“Anh Lạc, hiện tại tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án giết người, mời đi theo tôi một chuyến.” Hạ Linh Lung đột nhiên thay đổi sắc mặt, cảm giác cứ như vén ống quần lên là không nhận người quen nữa vậy.
“Vừa rồi tôi mới cứu cô đấy, tính đi tính lại cũng coi như cứu cô hai lần.” Lạc Tú đứng trước cửa cúi đầu nhìn Hạ Linh Lung, có điều bị chọc tức đến mức bật cười, người phụ nữ này định làm gì vậy?
Đã không cảm ơn mà bây giờ còn muốn điều tra anh nữa.
“Anh Lạc, tôi muốn hỏi một chút, đạo diễn Vương Phú chết như thế nào?” Hạ Linh Lung lấy còng tay ra bày ra dáng vẻ sắp bắt người tới nơi.
“Cô là cảnh sát hay tôi là cảnh sát, mấy chuyện thế này cô không đi điều tra mà lại tới hỏi tôi làm gì?” Lạc Tú không hề khách sáo hỏi ngược trở lại.
“Thế thì ngại quá, anh Lạc, phiền anh đi theo tôi một chuyến.” Hạ Linh Lung trực tiếp còng tay Lạc Tú lại.
Lam Thục Đoan đứng dậy muốn nói gì đó nhưng Lạc Tú khẽ lắc đầu nháy mắt ra hiệu v bảo cô ta yên tâm.
“Tôi đã cứu cô, vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy hả?” Lạc Tú cảm thấy Hạ Linh Lung này cũng rất thú vị.
"Chuyện nào ra chuyện đó, công ra công, tư ra tư."
Ở cục cảnh sát, Lạc Tú đang ngồi uống trà Long Tỉnh thượng hạng, bây giờ đã hơn mười một giờ tối, đội trưởng Chu ngồi ở đối diện liên tục nói xin lỗi.
"Ha ha, xin lỗi anh Lạc, thật ra con người của Linh Lung không xấu chỉ là quá nguyên tắc thôi."
“Đội trưởng Chu, xin hãy giữ vững lập trường của mình, chúng ta đang tra hỏi anh ta đó." Hạ Linh Lung ở bên cạnh nghiêm túc nói.
“Linh Lung, dù nói thế nào đi nữa thì hôm qua người ta cũng cứu chúng ta."
“Ha ha, đừng tưởng anh có chút quan hệ là có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật." Hạ Linh Lung mở miệng ngậm miệng đều là tư pháp điều tra tội phạm.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn.
"Người đâu?"
"Làm bậy."
"Đúng là làm bậy."
Giọng của ông cục trưởng đột ngột vang lên, ông ta đang định ngủ nhưng lại nhận được cuộc gọi của Diệp Kính Bình, tiếp đó là những tiếng mắng chửi truyền tới dồn dập.
Mặc dù Diệp Kính Bình không phải là cấp trên của ông ta, nhưng cháu trai của Diệp Kính Bình chính là cấp trên của ông ta.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà ông ta đã bị mắng hai lần, sau đó vội vàng mặc quần áo đi tới cục, bởi vì có một pho tượng phật đang ngồi trong cục.
“Cục trưởng, sao ông lại đích thân tới đây?” Hạ Linh Lung không ngờ sẽ kinh động đến cục trưởng, cho nên lập tức đứng dậy.
"Tôi mà không tới thì e rằng cô đã đốt luôn cái cục này rồi."
“Mau thả người cho tôi." Râu của cục trưởng hơi run run, rõ ràng đang rất tức giận vì đã động đến Diệp Kính Bình.
"Nhưng mà cục trưởng, anh ta và vụ án kia..."
"Được rồi, đừng gây sức ép nữa.
Linh Lung, tôi không muốn nói thêm gì nữa, nếu cô thật sự muốn làm gì đó cho nhân dân thì sao cô không đi điều tra xem cái tên đạo diễn kia đã làm hại bao nhiêu cô gái trẻ rồi?" Cục trưởng rất khôn khéo dùng căn cứ xác đáng khiến Hạ Linh Lung á khẩu không trả lời được.
"Thả người."
“Thật ngại quá cậu Lạc, đám cấp dưới không hiểu chuyện đã gây phiền toái cho cậu rồi.” Ông cục trưởng đích thân tiễn người ra tới cửa.
Ở trong xe, rõ ràng Hạ Linh Lung vẫn chưa có ý định từ bỏ.
“Đừng tưởng anh có chút quan hệ là giỏi lắm, chỉ cần ngày nào chưa tìm ra chứng cứ thì ngày đó tôi vẫn sẽ bám theo anh.” Hạ Linh Lung cảm thấy mình đã nghĩ ra một cách rất hay, bởi vì cô ta cho rằng mình đi theo bên cạnh Lạc Tú thì sớm muộn gì Lạc Tú cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Lạc Tú thở dài một hơi, thế mà Hạ Linh Lung lại đi theo Lạc Tú trở về thật.
Tuy Hạ Linh Lung muốn giám sát Lạc Tú nhưng thật ra vẫn rất sợ hãi, vì thế buổi tối vẫn chiếm một góc giường của Lạc Tú, và đương nhiên là Lam Thục Đoan sẽ không để yên như vậy, cô ta cũng chen chúc để chiếm một góc nhỏ.
Dày vò nhau đến hơn nửa đêm, Lạc Tú nằm ở giữa nhìn hai cô gái xinh đẹp bên cạnh lại không biết phải làm thế nào, hiện tại anh vẫn chưa thật sự tu luyện đến cảnh giới Thái Hoàng Kinh nên không thể phá nguyên dương khí, nếu không hai cô gái xinh đẹp này nằm cạnh anh thử xem?
Đã ngủ trên giường của mình mà lại không làm ăn gì được, đúng là quá có lỗi với hai chữ đàn ông rồi.
Lạc Tú thở dài một hơi, xem ra phải nhanh chóng nâng cao tu vi mới được.
Sáng sớm vừa rời giường, Lạc Tú đã đi đến công viên ở Vịnh Bàn Long khoanh chân ngồi dưới gốc cây, Lạc Tú đang vận chuyển Thái Hoàng Kinh, lúc này mới tờ mờ sáng chính là thời điểm mặt trời mới mọc ở hướng đông.
Tuy nơi này không có linh khí, nhưng Thái Hoàng Kinh cực kỳ ngang ngược lại có thể hấp thu tinh hoa của mặt trời mới mọc, năng lượng màu tím đến từ phía đông mà mắt thường không nhìn thấy bị Lạc Tú hấp thu vào trong cơ thể để liên tục rèn luyện.
Mãi cho đến tám giờ sáng, Lạc Tú mới thu hồi công lực, mấy người chạy bộ ở ven đường đều đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Tú, trong mắt đầy vẻ khinh thường, mới sáng sớm đã ngồi thiền trong công viên, cậu thanh niên này có bị bệnh thần kinh không vậy?
Đương nhiên Lạc Tú sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này mà lái xe đến thẳng công ty.
Trương Định đã ở trong công ty chờ sẵn từ lâu, anh ta không định tìm lý do bao biện mà trực tiếp tống cổ Lạc Tú đi.
Bên ngoài công ty, lúc xe của Lạc Tú vừa thong thả tiến đỗ vào bãi đậu xe đã có người gửi tin tức cho Trương Định, Trương Định cầm điện thoại nhếch môi cười khẩy, sau đó lộ ra ánh mắt mong chờ.
“Gọi mọi người tập hợp lại đây, tôi muốn xử đẹp anh ta ở trước mặt mọi người.” Trương Định quát to một tiếng, nhất thời cả đám người đều vây lại đây.
“Anh Trương, anh làm vậy không tốt lắm đâu? Dù sao Lạc Tú cũng không phạm sai lầm gì?” Người đã nói giúp Lạc Tú ngày hôm qua lại lên tiếng.
“Tiểu Lý, anh cũng muốn bị đuổi việc à?” Trương Định nghe vậy thì đe doạ một cách lạnh lùng.
"Tôi nói này, lá gan của anh cũng lớn quá rồi đó? Ngày hôm qua anh đã nói đỡ cho anh ta, hôm nay anh cũng nói đỡ cho anh ta, tiền lương tháng này bị trừ một nửa." Trương Định trực tiếp trách mắng Lý Đông Phương.
Lý Đông Phương siết chặt nắm đấm, nói thật thì bình thường lá gan của anh ấy quá nhỏ khiến người ta có cảm giác rất yếu đuối, thậm chí dùng từ khúm núm để hình dung cũng không quá, nhưng những người càng thành thật thì càng dễ nổi nóng.
“Trương Định, anh làm vậy thì khác nào bắt nạt người ta?” Lý Đông Phương siết chặt nắm đấm rốt cuộc cũng bộc phát, nghiến răng nghiến lợi nói với Trương Định.
"Ồ, hôm nay sao thế? Anh muốn tạo phản đấy à?" Trương Định trừng mắt đầy hung ác nhìn Lý Đông Phương, thậm chí không thèm để Lý Đông Phương vào mắt.
"Ông đây nói cho anh biết, ông đây muốn bắt nạt người khác đó, thì sao nào?"
“Muốn làm thì ở lại, không làm thì biến đi.” Trương Định không những không kìm chế mà ngược lại còn rất lớn lối.
"Được, ông đây không làm nữa, có gì hay ho đâu chứ? Cả ngày ỷ thế bắt nạt người khác mà còn tự cho rằng mình tài trí hơn người sao?" Lý Đông Phương tức giận quay đầu bước đi, nhưng vừa đi tới cửa đã gặp phải Lạc Tú, Lý Đông Phương đành cười khổ một tiếng với Lạc Tú.
Lạc Tú thấy vậy bèn hỏi với giọng điệu nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
“Lạc Tú, anh cẩn thận một chút, tôi đi trước đây, tôi không thể nào nhịn nổi cái tên súc vật chỉ biết ỷ thế hiếp người này nữa.” Có thể thấy Lý Đông Phương đã tức giận thế nào, nhưng đôi lúc chỉ có thể như vậy, bởi vì đấu không lại người ta nên đành chọn cách rời đi.
“Anh đợi một chút đã.” Lạc Tú túm Lý Đông Phương sau đó kéo anh ấy lại..