“Ôi, làm gì vậy? Thầy Lạc à, đánh người là không đúng, có gì thì từ từ nói.” Ngay lập tức, các giáo viên vẫn đang xem náo nhiệt đã vây quanh lại.
“Được, họ Trần kia, anh dám đánh người, tôi sẽ khiến anh mất mặt.” Trần Hữu chỉ vào Lạc Tú quát lớn.
Nhưng trong lòng anh ta lại tràn đầy niềm vui, gây chuyện đi, hãy gây chuyện ầm ĩ vào.
Một lúc lâu sau, Tôn Huy Nam mới đứng dậy, che miệng, nửa khuôn mặt sưng tấy.
“Cậu dám đánh tôi? Cậu tiêu đời rồi, tôi sẽ tố cáo cậu, tôi sẽ khiến cậu phải ngồi tù.”
“Tôi đánh ông đấy, còn bày đặt làm gương cho người khác ư? Bọn chúng ai ai cũng là kẻ hiểu chuyện, còn cần ông phải dạy dỗ gì chứ?”
“Ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, nhưng đó không phải là lý do ông dùng để trừng phạt học sinh.
Học trò quá đáng, nhưng ông với tư cách là một giáo viên mà nói em ấy như vậy càng quá đáng hơn.” Lạc Tú mắng.
“Còn nữa, ông đừng tưởng tôi không biết mấy người đang làm gì.
Mấy người ngay cả tư cách làm giáo viên còn không có, nói trắng ra, mấy người muốn lợi dụng chuyện của mấy đứa nhỏ để làm khó tôi có đúng không?”
“Đi lợi dụng một đứa trẻ, đây là thái độ làm gương của mấy người đó hả? Tự hỏi lương tâm xem có xứng với hai chữ giáo viên không?” Lạc Tú nhìn Tôn Huy Nam với vẻ chán ghét.
“Tôi không quan tâm, hôm nay cậu đã đánh người thì cứ chờ đó, cảnh sát sẽ tới đây ngay.” Tôn Huy Nam đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát cảnh sát đã tới.
Nhưng người dẫn đầu vừa bước vào đã choáng váng.
“Anh Lạc? Sao anh lại ở đây?” Người tới không phải ai khác, mà là đội trưởng Chu.
“Đội trưởng Chu, là anh sao?” Lạc Tú cười.
“Ôi, tôi mới được chuyển đến khu vực này.” Đội trưởng Chu rất nhiệt tình, sau sự việc lần trước, anh ta đã cố ý xin thuyên chuyển từ bên đó qua một thời gian, qua bên khu vực phát triển này phụ trách.
Sau đó, cả hai bắt đầu ôn lại chuyện cũ, họ nói về rất nhiều thứ và cuối cùng đội trưởng Chu chỉ nói một câu.
“Vậy tôi về trước đây, lát nữa mời anh đi ăn cơm.” Đội trưởng Chu xoay người chuẩn bị rời đi.
Trong suốt thời gian đó không hề liếc nhìn đám người kia lấy một cái.
“Này, đồng chí cảnh sát, khoan đã, anh ta đánh người mà!” Tôn Huy Nam bưng mặt, sau đó chỉ vào chính mình.
Mà đội trưởng Chu đang chuẩn bị đi ra ngoài lại cau mày, thầm nói rằng người đàn ông này là đồ ngốc à?
Anh ta đã làm rõ ràng như vậy, ông ta còn không nhận ra sao?
Đã nói rằng sẽ mời Lạc Tú đi ăn cơm, vậy mà còn đề cập đến việc bị đánh là sao?
Bị dồn vào đường cùng, đội trưởng Chu đành phải cười gượng với Lạc Tú rồi nói mấy lời công bằng.
“Được rồi, trước tiên hai anh đưa người bị thương này về đồn cảnh sát lấy khẩu cung đi.” Hai người đàn ông mặc đồng phục đi tới đưa Tôn Huy Nam đi.
Sau đó đội trưởng Chu nói với Lạc Tú.
“Đánh người là không đúng, gây rối trật tự công cộng thì cảnh cáo trước, phạt hai trăm.
Anh Lạc, anh ký tên đi, lát nữa nhớ lấy tiền đến nộp.” Đội trưởng Chu lấy giấy bút ra, sau đó Lạc Tú ký tên.
“Được rồi, cả đội đi về.”
Tôn Huy Nam ở ngoài cửa sững sờ, sao lại thế này?
Chuyện này rõ ràng là do mình bị đánh, mà sao lại có cảm giác mình mới là kẻ đánh người nhỉ?
Ngay khi đội trưởng Chu vừa bước ra khỏi cửa, anh ta đã xé tờ giấy và ném nó vào thùng rác bên hành lang.
“Dẫn đi.”
Tôn Huy Nam đã được định sẵn là đêm nay sẽ phải chịu lạnh ở trong cục cả đêm rồi.
Các giáo viên khác nhìn nhau, nhìn đến mức trợn mắt há mồm.
“Giỏi lắm Lạc Tú, cảnh sát đều về phe anh.
Có điều đây là trường học, trường học có quy định của trường học.”
“Nếu vi phạm nội quy, nhà trường sẽ phạt cô ta.”
Lạc Tú mặc kệ Trần Hữu, mở cửa và đưa Chu Tiểu Ly đi ra ngoài.
“Tiểu Ly, em đã trấn lột của họ bao nhiêu?” Lạc Tú hỏi, thực ra trong mắt Lạc Tú đó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần bồi thường tiền và xin lỗi là được, không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy.
Đương nhiên chuyện này cũng có nguyên nhân do Lạc Tú bao che khuyết điểm.
Nhưng phản ứng của Chu Tiểu Ly lại khiến người ta thật bất ngờ.
Chu Tiểu Ly đẩy Lạc Tú ra rồi nói.
“Chuyện của em không cần thầy lo!” Chu Tiểu Ly chạy ra ngoài.
Điều này khiến Lạc Tú hơi kinh ngạc.
Còn Trần Hữu lại cười nhạt, nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm đắc ý.
Lạc Tú lấy ví tiền ra, trong ví chỉ có năm ngàn tiền mặt, anh đưa cho mấy cô gái và nói.
“Các em cứ cầm số tiền này trước đi, Tiểu Ly trấn lột của các em bao nhiêu thì tôi sẽ trả lại cho bấy nhiêu.
Tôi thay mặt Tiểu Ly xin lỗi vì hành vi sai trái này, mặt khác tôi sẽ bảo Tiểu Ly xin lỗi các em trước toàn trường trong ngày đại hội này.” Lạc Tú xin lỗi mấy cô nữ sinh.
“Hừ, kêu Chu Tiểu Ly xin lỗi bọn họ trước mặt toàn trường ư?” Trần Hữu cười mỉa mai.
“Tôi đã nói thì sẽ làm được.”
“Sao anh không nói là viết bản kiểm điểm nữa đi?” Trần Hữu lại mỉa mai.
“Cũng được.”
“Anh có thể cam đoan rằng Chu Tiểu Ly sẽ không trấn lột nữa? Sẽ không tái phạm nữa?” Trần Hữu cười chế giễu.
“Anh có thể cam đoan rằng Chu Tiểu Ly sẽ xin lỗi các em ấy trước toàn trường chứ?”
“Anh có thể cam đoan rằng Chu Tiểu Ly sẽ viết bản kiểm điểm chứ?” Trần Hữu lại cười nhạt.
“Tôi đã nói thì sẽ làm được.” Lạc Tú nói với vẻ bình tĩnh.
“Làm không được thì sao?” Trần Hữu tiếp tục hỏi.
“Nếu làm không được thì tôi sẽ từ chức.
Đây không phải là câu trả lời mà thầy Trần muốn nhất sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Được, tôi cũng không ép anh!” Trần Hữu chợt cười lớn.
“Vậy thì, thầy Lạc hãy viết một lá thư cam đoan đi.”
“Được.”
“Lão Trương, anh viết thay đi.” Trần Hữu ra lệnh, bởi vì anh ta sợ Lạc Tú giở trò.
“Được, có điều cũng như nhau mà thôi, tôi cũng không phải người không biết xấu hổ như thầy Trần.” Lạc Tú nói với giọng châm chọc.
“Hừ, anh lên mặt không được vài ngày đâu.
Tôi thật muốn xem anh có cách gì có thể khiến Chu Tiểu Ly xin lỗi trước toàn trường đây?” Trần Hữu lấy lại tờ giấy cam đoan kia, trên đó viết rõ điều kiện của Lạc Tú.
Lạc Tú cầm bút lên và ký tên.
Còn Trần Hữu lại không hề lo lắng chút nào, với tính cách đó của Chu Tiểu Ly, vừa rồi Lạc Tú đã giúp cô ta mà cô ta còn không thèm cảm kích, vậy Lạc Tú làm cách nào để khiến Chu Tiểu Ly xin lỗi đây?
Thật vậy, tính cách của Chu Tiểu Ly rất kỳ quặc, thậm chí có vẻ như không hợp đạo lý làm người.
Đã vậy cô ta còn là một học sinh, Lạc Tú không thể dùng những cách khác thường để ép Chu Tiểu Ly phải xin lỗi được.
Vì vậy, vấn đề này thực sự là một điều rất rắc rối.
Lạc Tú cũng không nói nhiều mà bước ra ngoài, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Anh cảm thấy chắc chắn trên người Chu Tiểu Ly có vấn đề, bởi vì Chu Tiểu Ly chính là con gái của nhà giàu nhất Thông Châu, tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, sao lại đi thu phí bảo kê được chứ.
Thật ra Chu Tiểu Ly vẫn chưa đi xa, hơn nữa tốc độ của Lạc Tú rất nhanh nên anh nhanh chóng tìm được Chu Tiểu Ly, có điều anh không đuổi theo mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Chu Tiểu Ly không sống trong khuôn viên trường, Lạc Tú biết điều này, nhưng nghe nói gia đình cô ta ở nơi khác của Thông Châu, vậy cô ta sống ở đâu?
Sau khoảng mười phút, Chu Tiểu Ly bước vào một tiểu khu cũ đổ nát.
Sau đó Chu Tiểu Ly bước vào trong sân của một căn nhà dân, bước đến dưới vòi nước trong sân rồi cúi đầu dưới vòi nước chuẩn bị gội đầu, bên cạnh còn có một chai dầu gội đầu để sẵn.
Cuối cùng, sau khi Chu Tiểu Ly gội đầu xong thì mái tóc màu xám khói kia đã biến thành mái tóc dài đen nhánh, lớp trang điểm đậm cũng được rửa sạch.
Chu Tiểu Ly lấy một chiếc khăn bọc mái tóc lại, rồi sau đó tiếp tục rửa sạch hình xăm.
Rõ ràng những hình xăm đó là được dán lên, sau khi rửa xong, Chu Tiểu Ly lấy ra một bộ đồng phục học sinh mặc vào.
Dáng vẻ này không còn là dáng vẻ của một tên du côn nữa, mà đó là vẻ ngoài của một học sinh ngoan giỏi.
Cuối cùng, Chu Tiểu Ly đi theo một cầu thang trong sân lên tầng hai.
Lầu hai u ám và đổ nát, thậm chí còn hơi bẩn, Chu Tiểu Ly lấy chìa khóa ra mở một cánh cửa đổ nát nhất rồi bước vào.
Lạc Tú chạy đến bên cửa sổ, sau đó nhìn vào bên trong qua một khe hở.
“Mẹ, con đi học về rồi.”
Cô ta đã trút bỏ vẻ lạnh lùng vốn có, ngược lại đã biến thành một vẻ dịu dàng đến khó tả..