Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đều là bạn từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành của Lạc Tú.
Lạc Tú sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai động vào họ, đặc biệt là Dương Minh Huy!
Có thể nói đây là người bạn tốt nhất của anh.
Nếu lần đó hai người rời đi mà không về thì chắc chắn là mãi mãi không thể về được nữa.
Cũng giống như Lạc Tú, gia đình của Dương Minh Huy là một gia đình đơn thân, mẹ của Dương Minh Huy nuôi anh ta cũng không dễ dàng gì.
Vì vậy Dương Minh Huy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.
Kiếp trước sau khi Lạc Tú bị tàn tật rồi biết Dương Minh Huy mất tích, Lạc Tú chưa từng tìm hiểu kỹ việc này.
Nhưng ở kiếp này, cho đến hôm nay, Lạc Tú mở thiên nhãn ra nhìn mới phát hiện việc này chắc chắn có ẩn tình!
“Được rồi, đừng nhìn nữa, cậu thật sự đã nhìn trúng Phán Phán của tôi rồi sao?” Dương Minh Huy vỗ vai Lạc Tú.
“Cậu đã có Trương Thục Phi rồi, đừng ăn trong bát rồi nhìn ra nồi nhé.” Dương Minh Huy kéo Lạc Tú ngồi xuống.
“Mà này, Lạc Tú, không phải cậu đến Thông Châu tìm Trương Thục Phi sao? Sao lại trở về một mình thế này?” Một chàng trai mập mạp bên cạnh nói.
Tên anh ta là Trương Đào, cũng là bạn từ nhỏ của Lạc Tú, nhưng Lạc Tú nhớ Trương Đào sau này làm ăn khá tốt, sau khi Dương Minh Huy và Trương Phán Phán biến mất, Lạc Tú bị tàn tật, Trương Đào đã rời khỏi vòng bạn bè này.
Hay có thể nói vào thời điểm đó, vòng bạn bè này đã tiêu tan.
Sau này Trương Đào làm ăn phát đạt, anh ta rời khỏi huyện Vĩnh Tế, nghe nói sau này trở thành một ông chủ ngành than, nhưng cũng chưa bao giờ đến thăm Lạc Tú.
Thực ra trong vòng tròn bạn bè nhỏ này, trước đó Trương Đào cảm thấy nhà họ Lạc có xưởng sản xuất nên muốn kết thân, sau khi tự phát đạt thì cảm thấy khinh thường mấy người Lạc Tú.
Rời đi rồi sau này cũng không xuất hiện cũng là chuyện bình thường.
Khi mọi thứ vẫn tốt đẹp, mọi người sẽ đến xu nịnh và vây quanh bạn.
Khi bạn không còn gì cả, ngay cả nhìn người ta cũng chẳng thèm.
Cuộc đời là như vậy, lòng người dễ thay đổi hơn bất kỳ thứ gì khác.
“Chia tay rồi.” Lạc Tú trông rất bình tĩnh.
Đôi mắt của Trương Đào hiện lên một tia giễu cợt không thể phát hiện, sau đó anh ta nói.
"Vậy thì chuyến đi này của cậu coi như phí công sao?"
“Trương Đào, cậu ăn nói kiểu gì vậy, sao lại có giọng điệu như đang vui sướng khi người ta gặp khó khăn thế?” Cô gái còn lại nói.
Hứa Tĩnh là một cô gái cực kỳ lãnh đạm nhưng Lạc Tú lại rất ấn tượng với cô ấy, bởi vì cô ấy là người duy nhất mang theo đồ ăn và tiền đến gặp anh sau khi anh xuống dốc không phanh.
Nhưng điều đáng buồn là Hứa Tĩnh không gặp may, Lạc Tú nhớ hình như sau này Hứa Tĩnh gả cho một người thích uống rượu, thường xuyên đánh đập cô ấy.
Có một lần Hứa Tĩnh bí mật đến gặp Lạc Tú sau đó bị chồng bắt được, Hứa Tĩnh bị chồng đánh đập và mắng chửi ngay trên phố, kể từ đó Hứa Tĩnh không bao giờ tới nhà anh nữa.
“Được rồi, là lỗi của tôi, tôi tự phạt một ly rượu!” Trương Đào cười nói, sau đó cầm ly lên uống cạn.
Ở kiếp trước, trong mắt Trương Đào, Lạc Tú không có năng lực gì cả, thứ duy nhất anh có là nhà xưởng của ba mình.
Cuối cùng lại vì một người phụ nữ mà không chỉ hủy hoại bản thân mà còn phá hủy cả gia đình của mình.
Lúc đó Trương Đào đương nhiên rất coi thường Lạc Tú.
Có lẽ bây giờ cũng như vậy.
Anh ta cười nhạo Lạc Tú và cũng ghen tị với Lạc Tú.
Lạc Tú lại vì một người phụ nữ mà bỏ lại ba để đi đến Thông Châu làm công việc thư ký.
Anh ta cũng ghen tị vì Lạc Tú có thể tùy hứng như vậy, không giống như anh ta, vừa ăn cơm xong đã phải làm việc!
“Lạc Tú, không sao, lấy điều kiện của cậu còn sợ không kiếm được vợ sao?” Hứa Tĩnh an ủi.
Lạc Tú trước đó đều đối xử không mặn không nhạt với Hứa Tĩnh, nhưng sau khi trải qua những chuyện đó, anh đã thay đổi cách đối xử với Hứa Tĩnh.
Anh đã mỉm cười với Hứa Tĩnh, thậm chí còn pha trò.
“Lạc Tú, thỏ không ăn cỏ gần hang, không phải cậu sau khi chia tay lại có ý với Tĩnh Tĩnh đó chứ?” Dương Minh Huy thản nhiên nói đùa.
"Cậu đừng như vậy."
“Cút cút cút.” Hứa Tĩnh gượng gạo nói, nhưng trên mặt lại có một tia ửng hồng.
Nhưng lúc này Lạc Tú lại quay đầu nhìn về phía Dương Minh Huy nói.
"Minh Huy, Phán Phán, nếu hai người gặp phải chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp hai người, mọi người đều là bạn bè từ bé thì có gì phải ngại có đúng không?" Lạc Tú nghiêm túc nói.
"Tôi có thể gặp phải chuyện gì chứ?"
"Hai người bọn họ hiện tại đang sống một cuộc sống thoải mái, ngày nào cũng ân ân ái ái, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Trương Đào cũng lên tiếng.
"Đúng rồi Lạc Tú, chắc cậu vẫn chưa biết đúng không? Cậu vừa đi không lâu thì thằng nhóc Lạc Viễn Phi đó đã lên chứ sở trưởng rồi." Dương Minh Huy chuyển chủ đề.
"Mẹ nó, thằng đó mới bao tuổi chứ, còn nhỏ hơn cậu vài tháng, trước kia cứ tẩm ngẩm tầm ngầm mà cuối cùng lại thành sở trưởng." Dương Minh Huy thở dài.
Quả thực việc trở thành sở trưởng của đồn cảnh sát ở độ tuổi đôi mươi như thế này đúng là rất xuất sắc.
Phải biết có nhiều người làm cảnh sát cả đời cũng không bao giờ leo lên được.
Mà Lạc Viễn Phi lại có thể làm được, điều này thực sự đáng nể.
Nhưng trong mắt Lạc Tú, điều này dường như không có gì đáng để quan tâm.
Cái khác không nói, chỉ nói đến việc anh sẽ sớm trở thành trở thành đại tá rồi.
Tuy không có nhiều thực quyền nhưng địa vị cũng giống nhau.
Hơn nữa có lẽ trong hai ngày này thư thăng chức cũng sẽ được đưa tới.
Mặc dù Lạc Tú không hứng thú, nhưng Trương Đào thì ngược lại.
“Haiz, thằng nhóc kia thật sự rất lợi hại, trước đó không nên đắc tội cậu ta mới đúng.” Trương Đào ghen tị nói.
"Được rồi, chẳng lẽ cậu muốn đi nịnh bợ cậu ta sao?"
“Thực ra hôm nay tôi đã gọi điện cho cậu ta, dù sao cũng đều ở trong thị trấn với nhau, sau này nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, các cậu nói có đúng không?” Trương Đào nói nhiều như vậy cuối cùng cũng nói ra trọng điểm.
"Hơn nữa Lạc Tú cũng ở đây, có quan hệ tốt với nhiều người thì sau này làm việc sẽ thuận lợi hơn.” Trương Đào cười nói.
“Đào Tử, tôi tổ chức bữa tiệc này không có ý gì khác, chỉ là một buổi tụ họp riêng tư của mọi người thôi, cậu nói như vậy có phải có chút không thích hợp không?” Dương Minh Huy có chút không vui.
Anh ta tổ chức bữa tiệc này chỉ là để đón gió tẩy trần cho Lạc Tú mà thôi.
Anh ta cũng không muốn biến bữa tiệc này thành một bữa tiệc để mọi người nịnh bợ hay lấy lòng ai, mấy người bạn cùng nhau tụ tập lại một chỗ, uống rượu tán dóc vui vẻ với nhau, chỉ như vậy là đủ.
"Nhưng tôi đã gọi điện rồi, bọn họ cũng sắp tới rồi, cậu cũng không thể bảo bọn họ trở về có đúng không?" Trương Đào tỏ vẻ xấu hổ.
Lúc anh ta nói xong câu này, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài cửa, sau đó một chàng trai mặc đồng phục cảnh sát bước xuống, nhưng anh ta nhìn có chút lơ mơ, ngã trái ngã phải, lúc đi đường hơi liêu xiêu.
Rõ ràng là anh ta đã uống quá nhiều.
"Ơ, đây không phải là Phán Phán sao? Phán Phán, đêm nay đến nhà tôi có được không? Giường nhà tôi vừa to vừa tròn!".