Cùng lúc đối mặt với hai con hổ, lần này Sở Vân Hào sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, mà bên Hạ Linh Lung cũng có một con đang nhào tới.
Nhưng Hạ Linh Lung còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một bàn tay túm lấy cổ áo cô ta, rồi cô ta nhất thời bị một cỗ sức mạnh to lớn kéo qua một bên.
Đồng thời một bàn chân bỗng vươn ra, đúng lúc đá trúng đầu con hổ đang nhào tới ở trước mặt.
Còn Chu Tuyết Phi thì không may mắn như thế, móng vuốt to lớn bỗng vồ tới, dù cô ta đang mặc quần jean, nhưng vẫn bị vồ đến mức máu chảy đầm đìa, rồi một con hổ cắn quần áo của Chu Tuyết Phi kéo qua một bên.
“Cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với!” Chu Tuyết Phi vừa hét vừa vươn tay về phía Sở Vân Hào.
Nhưng lúc này bản thân Sở Vân Hào còn chưa lo xong thì lấy đâu ra tâm trạng để quan tâm đến Chu Tuyết Phi.
Vào thời khắc sống chết, khát vọng sống của con người sẽ được phóng to đến cực hạn, chỉ cần mình có thể sống sót thì đâu rảnh để quan tâm đến người khác?
Không phải mỗi người đều có thể không hoảng loạn khi đối mặt với hiểm nguy, hoặc có lòng can đảm để xả thân cứu người.
Chàng trai kia sợ đến mức hóa đá tại chỗ, ngược lại không có con hổ nào để ý đến anh ta, Vương Tuấn Hi là may mắn nhất, một con hổ cũng không có.
Anh ta là người chạy về xe đầu tiên, còn chàng trai vẫn đứng ngơ ngác ở chỗ cũ, Hạ Linh Lung được Lạc Tú đẩy qua một bên, rồi cũng ngồi lên xe.
“Lạc Tú, cứu người, cứu người!” Hạ Linh Lung sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn còn chút lý trí.
Lạc Tú cũng không nhỏ nhen như vậy, đúng lúc Chu Tuyết Phi đang ở gần anh, nên anh nhanh chóng nhảy qua kéo Chu Tuyết Phi về đây.
Đợi đến khi Lạc Tú kéo Chu Tuyết Phi về thì nhất thời sửng sốt, Sở Vân Hào ỷ mình từng luyện tý võ nên cũng trốn vào xe.
Nhưng anh ta lại khóa cửa xe lại.
“Anh mở cửa ra đi, bên ngoài vẫn còn người.” Hạ Linh Lung sốt sắng hét lớn.
“Mở cửa cái gì, mở ra để chết à?” Vì adrenaline tăng vọt, nên bây giờ cả người Sở Vân Hào đang run rẩy mất kiểm soát.
Đồng thời cũng vì sợ hãi, mà lúc nãy khi chui vào đã bị móng vuốt vồ lấy, bây giờ trên cánh tay đang máu me đầm đìa.
Nhưng cũng vì như thế mà anh ta càng sợ hơn.
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được, mình suýt chút nữa là bỏ mạng.
“Mở cửa!” Hạ Linh Lung điên cuồng gào thét, rồi vươn tay về phía trước định mở khóa cửa xe.
Nhưng Vương Tuấn Hi lại ngăn cản ôm chầm lấy Hạ Linh Lung, rõ ràng không cho phép Hạ Linh Lung mở cửa xe.
Đùa gì thế, bây giờ bên ngoài đang có mấy con hổ, nếu mở cửa ra thì chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Chu Tuyết Phi cũng nhìn Sở Vân Hào bằng ánh mắt van nài, nhưng Sở Vân Hào chẳng hề lay động.
Lúc này mấy con hổ đang liên tục luẩn quẩn ở xung quanh, phát ra tiếng gầm trầm thấp, rõ ràng đang định tấn công lần nữa.
Cuối cùng chàng trai kia cũng hoàn hồn lại.
Anh ta cầm tấm lưới sắt liên tục quơ quào, nhưng miệng lại lẩm bẩm cầu xin anh cả hãy cứu bạn gái em, em cầu xin anh đấy.
“Cầu xin con mẹ mày, đừng ồn ào nữa, phiền chết đi được.” Sở Vân Hào giận dữ mắng.
Bây giờ đến thân mình còn khó mà giữ nổi, huống chi là đi cứu người?
Lúc này bên ngoài đang có bốn con hổ, thậm chí có một con đã chuẩn bị phát động tiến công.
“Cầu xin anh hãy cứu lấy cô ấy, em xin khấu đầu lạy tạ anh.” Chàng trai dập đầu xuống đất.
Mặt khác Hạ Linh Lung đang ở bên trong gào thét đòi mở cửa.
Bên ngoài Chu Tuyết Phi cũng cực kỳ sợ hãi cầu xin Sở Vân Hào hãy mở cửa.
Cảnh tượng rất hỗn loạn.
“Mẹ kiếp, đừng làm ồn nữa, phiền chết đi được.” Sở Vân Hào lại gào lên.
Bây giờ anh ta cũng đang sợ hãi, hơn nữa càng hoảng loạn hơn.
“Lòng can đảm ban nãy của các anh đi đâu hết rồi?” Đúng lúc này bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Mọi người đều sửng sốt, bây giờ mọi người mới phát hiện ra, từ đầu đến cuối Lạc Tú đều bình tĩnh như vậy, chẳng hề hoảng loạn khi đối mặt với hiểm nguy, thậm chí có thể nói là đứng nhìn đám người chen nhau trên xe rồi cãi vả vậy.
Hoàn toàn không để tâm đế mấy con hổ đang nhìn chòng chọc ở phía sau.
“Đừng làm ồn nữa, bọn họ sẽ chết thôi, không ai có thể đánh thắng hổ, huống chi là mấy con cùng hợp lại, bọn họ sẽ nhanh chóng bị xé thành nhiều mảnh, rồi chết ngay tức khắc.” Mặc dù Sở Vân Hào lạnh lùng, nhưng vẫn mở miệng nói.
“Haizzz, một lũ ngu ngốc.” Lạc Tú ném Chu Tuyết Phi xuống đất, vì đã có một con hổ nhào tới từ phía sau.
Loài mèo cỡ lớn thường thích như thế, nếu bạn quay lưng về phía nó thì gần như là 100% nó sẽ bổ nhào về phía bạn.
Nhưng trong tiếng kinh hô của mọi người, Lạc Tú bỗng xoay người đấm vào trán con hổ đang nhào tới.
Bịch, con hổ đó bị đánh bay ra ngoài ngay lập tức, sau khi rơi xuống đất thì tứ chi đạp loạn xạ ở dưới đất, nhưng không thể nào bò dậy được.
Rõ ràng không thể bò dậy được.
Rồi Lạc Tú chủ động xuất kích, tốc độ của con hổ rất nhanh, nếu phải nói cụ thể thì một con hổ cách bạn tầm hai mươi mét thì có thể lấy mạng bạn trong vòng bốn giây.
Trong đó hai giây là nhào tới, hai giây còn lại là cắn chết bạn.
Nếu người bình thường bước vào phạm vi chết chóc này thì bốn giây này có thể do dự trước khi chết có nên la lên, hoặc chết trong tư thế dễ coi hơn không?
Nhưng tốc độ của Lạc Tú càng nhanh hơn, gần như là không thể nhìn thấy, một con hổ nữa lại bay ra ngoài.
Một con hổ khác cũng bị Lạc Tú túm lấy đập mạnh xuống đất, mặt đất nhanh chóng xuất hiện một chiếc hố sâu.
Con hổ đó nhất thời bị đập đến mức máu thịt be bét.
Cảnh tượng này quá bạo lực, bá đạo.
Mọi người đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy kẻ hèn nhát mới bị bọn họ chế giễu, lại giống hệt kiểu người đầu người hình thú.
Hình như con hổ cuối cùng đã cảm nhận được điều gì đó, nên quay đầu chuẩn bị bỏ chạy, Lạc Tú cũng không có ý định đuổi theo.
“Anh trai, cầu xin anh, xin anh hãy cứu bạn gái tôi.” Chàng trai liên tục dập đầu với Lạc Tú.
Lạc Tú thở dài, mặc dù anh rất ghét cô gái kia, nhưng thấy chàng trai này đáng thương như vậy, nên Lạc Tú vẫn động lòng.
Thật ra mọi chuyện xảy ra quá nhanh, con hổ ngậm cô gái kia cũng mới ngừng lại, chứ chưa thật sự cắn chết cô gái đó.
Nhưng đợi đến khi Lạc Tú đuổi tới, cổ cô gái đó đã bị xé rách một mảng da lớn, thậm chí còn kéo dài đến tận mặt.
Hủy dung đã là điều không thể tránh khỏi rồi.
Thấy Lạc Tú đuổi tới, con hổ phát ra tiếng gào thét cực kỳ sợ hãi.
“Mày đừng trách tao.” Lạc Tú chưởng vào đầu con hổ, đầu con hổ đó liền bị vỡ nát.
Lạc Tú bế cô gái kia lên, hai bước đã nhảy về bên cạnh xe, rồi một chân đá văng cửa xe.
“Đùa đã chưa? Kích thích không? Vì tính tùy hứng của mấy người mà mấy con hổ này phải trả giá bằng cả tính mạng, bọn chúng hoàn toàn có thể sống sót.” Lạc Tú lạnh lùng nói.
Lạc Tú cũng hết cách rồi, hổ có tính hung dữ, một khi bị kích động thì chỉ có thể đánh chết, bằng không hoàn toàn không cứu được người.
Đúng lúc này, một đám nhân viên bảo vệ mới chạy tới từ phía xa xa.
“Kích thích không?” Lạc Tú quở trách.
Hạ Linh Lung ngồi xổm trong góc không nói gì, cô ta cúi đầu ôm Chu Tuyết Phi, vừa run rẩy vừa chảy nước mắt.
Chàng trai kia cũng khóc lóc nhìn bạn gái mình, sắc mặt của Sở Vân Hào và Vương Tuấn Hi đều tái mét.
Bây giờ đã không còn ai chế giễu Lạc Tú là kẻ nhát gan nữa, vì sự thật đã nói rõ tất cả.
Nhất là Sở Vân Hào, bây giờ anh ta vừa run rẩy vừa khiếp sợ trước thực lực của Lạc Tú.
Bây giờ những lời châm biếm, mỉa mai về Lạc Tú lúc trước đều tát mạnh vào mặt hai người bọn họ..