“Sư phụ Lý mà cô tìm không phải là một bậc thầy y học gì mà chỉ là một đại sư cổ thuật.” Lạc Tú khinh thường liếc nhìn Hạ Hân Hân, sau đó lắc đầu.
“Nhóc con miệng còn hôi sữa, cậu không chỉ phá hỏng phương pháp trị liệu bấy lâu nay của tôi mà còn ngậm máu phun người, rốt cuộc cậu có động cơ gì?” Sư phụ Lý cũng sững sờ khi nghe thấy hai chữ cổ trùng kia.
Thanh niên này có thể thấy được cổ thuật của ông ta ư?
Sao có thể như thế được?
Có lẽ nào đây cũng là một đại sư cổ thuật?
Cuộc cãi vã ở đây đã diễn ra trong một thời gian dài nên đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của một số bác sĩ và y tá.
“Cậu thanh niên, cậu đang nói bậy bạ gì vậy?”
“Sư phụ Lý ở bệnh viện chúng tôi là người đức cao vọng trọng, được chúng tôi cực kỳ tôn kính.” Y tá và bác sĩ ở ngoài cửa cũng không hài lòng với Lạc Tú.
Họ cho rằng Lạc Tú đã quá đáng, dám vu khống sư phụ Lý.
Hơn nữa điều này cũng không đúng, sao trên thế giới này lại có cổ thuật chứ?
Nếu trong cơ thể Hạ Nguyên Vũ có côn trùng gì đó, với trình độ y học hiện tại thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Làm sao lại không thể scan được chứ?
“Cậu nhóc à, đừng nói năng lung tung, tôi không tin cậu đâu.” Một y tá mở miệng nói.
Ông nội của cô ta bị bệnh, đều do sư phụ Lý đã chữa khỏi.
Mà sư phụ Lý còn cười khẩy, sau đó lén lút thi triển cổ thuật, chuẩn bị khiến Lạc Tú mất mặt.
Rắc rối càng lớn, ông ta sẽ càng làm được giá cao, há miệng ngoạm càng to.
Có điều khi ông ta thi triển cổ thuật lại đột nhiên bị khựng lại.
Không hề có động tĩnh?
Sao lại như thế được?
Ông ta chính là cổ thuật truyền thừa chính thống mà.
“Không có phản ứng, đúng không?” Lạc Tú nhìn sư phụ Lý mỉm cười.
Chén trà vừa rồi anh đưa cho Hạ Nguyên Vũ uống đã bị anh động tay động chân, cổ trùng phân bố trong cơ thể Hạ Nguyên Vũ giờ đang tụ lại trong dạ dày của ông ta.
Thật ra loại cổ trùng này vô cùng đáng sợ, do người sống nuôi dưỡng, cuối cùng mấy con cổ trùng chém giết lẫn nhau, chỉ còn lại một con.
Sau khi cơ thể người sống được dọn dẹp sạch sẽ, con cổ trùng sẽ xuất hiện và được cổ thuật sư thu hồi, hơn nữa sẽ biến thành một con mẫu cổ.
Điều quan trọng nhất là con cổ trùng này có thể biến thành chất lỏng, trong trường hợp bình thường, nó thực sự rất khó bị phát hiện.
Nhưng đối với Lạc Tú, điều này đơn giản chỉ là trò trẻ con, chỉ cần một chén trà là có thể giải quyết được ngay.
Trong tu chân giới, ngay cả lời nguyền thực sự mà anh cũng đã gặp, bởi vậy cổ thuật ở trước mặt anh có là gì.
Mà Lạc Tú cũng không tranh luận với đám người ngu ngốc này, lãng phí sức lực.
Lạc Tú chỉ ngón tay ra gõ vào người Hạ Nguyên Vũ một cái, sau đó Hạ Nguyên Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Nhìn thấy Hạ Nguyên Vũ nôn ra máu, mọi người vô cùng sợ hãi.
“Mau đi chuẩn bị bình dưỡng khí.” Phó viện trưởng hét lên, lập tức có người chạy ra ngoài.
Hạ Hân Hân và những người khác cũng sợ hãi, nhưng không có gì trong vũng máu đó.
“Hãy xem chuyện tốt mà cậu làm đi, bây giờ còn gì để nói hay không?” Sư phụ Lý lấy hai tay ôm mặt tỏ vẻ vô cùng đau khổ.
“Lạc Tú, anh đã hại ba tôi nôn ra máu rồi.” Hạ Hân Hân cũng chỉ trích.
“Không phải cổ thuật sao? Vậy trùng đâu?”
“Bây giờ cậu còn gì để nói nữa không?” Phó viện trưởng cũng lạnh lùng nói.
“Xin lỗi sư phụ Lý, cầu xin ông hãy cứu ba tôi.”
“Hừ, đã bị cậu ta phá hỏng hết, vốn dĩ đã sắp chữa khỏi rồi.”
“Căn bệnh vốn đã sắp chữa khỏi sẽ trở nên trầm trọng, thậm chí có thể nói là sắp nguy kịch, nếu muốn kéo dài cũng được nhưng hơi rắc rối, cần phải có vật liệu đặc thù.”
“Những vật liệu đặc thù đó tốn rất nhiều tiền, vì vậy lúc này phải tốn nhiều tiền hơn, phải không?” Lạc Tú cắt ngang lời của sư phụ Lý, thay ông ta nói toạc ra.
Mấy mánh khoé nho nhỏ đó chỉ là trò trẻ con trước mặt Lạc Tú.
“Rốt cuộc cậu đang nói bậy bạ gì đó?” Ngoài mặt sư phụ Lý giả bộ tức giận, nhưng trong nội tâm đã thấy lo lắng, người thanh niên này là ai?
Ông ta định nói gì, làm sao bên kia lại biết được?
“Hạ Hân Hân ơi Hạ Hân Hân, dù gì cô cũng là chủ tịch của một công ty, thủ đoạn vụng về như vậy mà cũng lừa được cô ư?” Lạc Tú cười cười.
“Anh bớt ngậm máu phun người đi, sư phụ Lý, anh ta…”
“Mọi người mau nhìn vũng máu kìa.” Đột nhiên có người mắt tinh kêu lên.
Chỉ thấy trong vũng máu kia như thể có thứ gì đó trong đó đang ngọ nguậy liên tục, cả đám người không khỏi sợ hãi lùi lại.
“Ý, sư phụ Lý đâu?”
“Vừa nãy còn ở đây mà.”
Lại xảy ra chuyện kinh khủng hơn nữa, sư phụ Lý đã biến mất, vừa mới biến mất ngay tức thì.
Cửa chật kín người, sư phụ Lý muốn đi ra cũng không được, căn phòng lớn như vậy, chỗ nào cũng đầy người cả.
“Ngoài cửa sổ.” Lạc Tú liếc mắt, một đám người đột nhiên chen ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một người đang bay như tên bắn ở con đường bên cạnh tầng dưới.
Quần áo của người đàn ông giống hệt như của sư phụ Lý nhưng ông ta lại trẻ hơn rất nhiều.
“Cũng thông minh đấy.” Lạc Tú lẩm bẩm.
Đối phương đã bỏ chạy trước mà không hề ngu ngốc nán lại, cho thấy ông ta là một người rất có kinh nghiệm.
Lạc Tú không ép đối phương, dù sao cũng sẽ tốn công sức, thứ hai, có lẽ rất nhiều người ở bệnh viện này đã bị đối phương hạ cổ thuật rồi.
Nếu đối phương kích hoạt tất cả chúng thì sẽ giết chết rất nhiều người.
Có vẻ như vẫn còn một số người trên trái đất đáng để Lạc Tú chú ý hoặc xem xét một cách nghiêm túc.
Sau khi vũng máu đó lúc nhúc một lát thì trước mắt mọi người xuất hiện một con trùng giống như con đỉa, nhưng con trùng này trong suốt, hơn nữa sau khi nhúc nhích một lúc đã chết rồi.
Hạ Hân Hân tái nhợt nhìn con trùng, cả căn phòng chìm vào trong sự xấu hổ.
Sư phụ Lý đã chạy trốn, vũng máu Hạ Nguyên Vũ nhổ ra cũng có trùng, chuyện này không cần nói cũng rõ, là Lạc Tú đúng.
“Hân Hân, xin lỗi Lạc Tú đi.” Hạ Nguyên Vũ nói một cách nghiêm khắc.
“Xin, xin lỗi.” Hạ Hân hân cúi đầu xin lỗi.
Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì đó chính là một âm mưu vụng về.
Có thể có một số kẻ lừa đảo dưới đáy xã hội, nhưng tầng lớp trên cũng đầy rẫy những trò lừa đảo cao cấp hơn.
Ví dụ, một người có địa vị cao giới thiệu bạn với một người và sau đó thổi phồng anh ta lên.
Không, giới thượng lưu gọi nó là đóng gói.
Đóng gói người đó lại một cách thần bí rồi sau đó đi lừa gạt.
Dù sao thì Hạ Hân Hân đã bị lừa đi mấy ngàn vạn rồi, theo lý thuyết âm mưu thì hẳn là cô ta sẽ không bị lừa nữa mới phải, nhưng cô ta vẫn bị lừa.
Nghĩ đến đây, Hạ Hân Hân không khỏi đỏ mặt.
Mà đám người Trần Hoa Hoa cũng rất xấu hổ.
Xấu hổ nhất chính là phó viện trưởng và đám bác sĩ y tá kia, bởi vì đây chính là lĩnh vực quen thuộc với họ nhất, thế mà còn bị lừa.
Đúng là mất mặt hết chỗ nói mà.
Lạc Tú phớt lờ lời xin lỗi của Hạ Hân Hân.
Thậm chí anh còn không nhìn Hạ Hân Hân, điều này khiến Hạ Hân Hân càng thêm mất mặt.
Dù gì cô ta cũng là chủ tịch độc tài của một công ty lớn, có khi nào cô ta cảm thấy xấu hổ như vậy đâu?
“Đắc ý cái gì chứ? Chẳng phải anh cũng bị người ta lừa ở trong sân bay sao?” Nghĩ đến sân bay, Hạ Hân Hân không khỏi cảm thấy mình đã lấy lại được một chút tôn nghiêm..