TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vương Tái Xuất
Chương 304: 304: Vậy Thì Cô Đừng Nói Nữa


Không phải chỉ có nhà họ Thẩm mới có suy nghĩ này.
Mà lúc này Giang Văn nhà họ Giang g cũng đang mang tâm trạng kích động và hưng phấn.
"Tôi mặc kệ mấy người dùng cách gì, nhưng bất luận thế nào cũng phải lấy lòng người giàu nhất này, rồi lôi kéo cậu ta về phe của nhà họ Giang chúng ta cho tôi."
Nhà họ Từ ở Yên Kinh.
"Khi người tới đây rồi, hãy dò hỏi cho kỹ xem người ta đã kết hôn chưa, nếu chưa thì mấy người cũng biết nên làm gì rồi đấy."
Tập đoàn Lý thị.
"Bây giờ hãy đi gửi thiệp mời cho tôi!"
Hầu như toàn bộ gia tộc ở Yên Kinh đều nghe tin mà hành động ngay.
Đợi nhà họ Thẩm kết thúc cuộc họp, một người phụ nữ bỗng nhanh chóng đuổi theo Thẩm Ngọc Thành.
"Ngọc Thành, trước giờ công việc kinh doanh trong nhà đều do ông quản lý, chẳng phải chúng ta mới lấy được khối tài sản mấy trăm triệu từ chỗ của em gái ông hay sao?" Người phụ nữ lên tiếng, bà ta là Trương Thúy Bình – vợ của Thẩm Ngọc Thành.
"Mặc dù chúng ta đã lấy được, nhưng số tiền này cũng không thể đấu lại người giàu nhất kia.

Dù sao cũng là nhân dân tệ, chứ không phải là đô la Mỹ." Thẩm Ngọc Thành thở dài.
"Tôi không nói chuyện này với ông.


Ông xem tháng sau nên tổ chức sinh nhật như thế nào cho con.

Thằng bé muốn mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn." Trương Thúy Bình nói.
“Nhưng theo ý của ông cụ, số tiền này sẽ được đưa vào tập đoàn Thẩm thị.” Thẩm Ngọc Thành hơi khó xử nói, sao ông ta lại không nghe ra ý của vợ mình cơ chứ?
“Tôi nói với ông này, gần đây LV lại cho ra mắt một mẫu túi xách mới.” Trương Thúy Bình không xinh đẹp, nhưng luôn thích dùng đồ xa xỉ.
"Nhưng mà..."
“Không có nhưng nhị gì hết, ông tham ô một tý cũng chẳng sao cả.” Trương Thúy Bình nói.
“Nếu không tiện tham ô thì chúng ta lại đi hỏi Nguyệt Lan để lấy là được.” Trương Thúy Bình cười khẩy.
"Có lẽ bà ta hết thật rồi, toàn bộ tài sản đều bị lấy hết, tôi cố ý không trả tiền viện phí là để xem bà ta có còn tiền hay không, nhưng hôm nay bên bệnh viện gọi điện cho tôi, hình như bà ta thật sự không có tiền để đóng.” Thẩm Ngọc Thành nói.
"Hừ, là do bà ta tự mình chuốc lấy, đáng đời! Nếu ban đầu bà ta ngoan ngoãn gả vào nhà họ Giang thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này?" Trương Thúy Bình nói móc.
"Do đó, đôi lúc lựa chọn đúng người đàn ông cũng là một chuyện rất quan trọng.

Bà ta lựa chọn người đàn ông kia là đáng đời.

Đúng rồi, ông đừng trả tiền viện phí, ngộ nhỡ bà ta giả vờ không có tiền thì sao?" Trương Thúy Bình căn dặn.
"Bà cứ yên tâm, tôi đâu có ngốc như vậy, mặc kệ bà ta có tiền hay không cũng không liên quan gì đến tôi."
“Hừ, đường đường là sếp Thẩm, bà hoàng thương nghiệp, nếu đến lúc đó ngay cả tiền viện phí cũng không trả nổi thì quá mất mặt rồi.” Trương Thúy Bình cười gằn.
“Đi thôi, chúng ta đừng nói chuyện ở đây, nếu để người khác nghe thấy sẽ không hay cho lắm, bà hãy đi mua xe và túi xách đi.” Thẩm Ngọc Thành kéo Trương Thúy Bình rời đi.
Hai người vừa mới rời đi, phía sau bỗng có một người có gương mặt xinh đẹp bước ra, khẽ thở dài.
Bà ta tên là Lý Anh Anh, nếu nói một cách chính xác thì bà ta không phải là người nhà họ Thẩm.
Vợ đầu của Thẩm Thiên Quân, cũng chính là mẹ của mấy người Thẩm Nguyệt Lan đã sớm qua đời rồi.
Sau đó, ông ta lại kết hôn với người vợ thứ hai, mà Lý Anh Anh là con gái được người vợ thứ hai dẫn vào đây.
Từ nhỏ Lý Anh Anh đã không được tiếp đãi, đừng nói là mấy người Thẩm Ngọc Thành không xem bà ta là em gái, mà ngay cả Thẩm Thiên Quân cũng không coi bà ta là con gái, chỉ có Thẩm Nguyệt Lan là đối xử với Lý Anh Anh như chị em trong nhà.
Từ nhỏ Thẩm Nguyệt Lan đã cực kỳ chăm sóc cho bà ta, sau đó Lý Anh Anh đi lấy chồng, cũng hiếm khi qua lại với Thẩm Ngọc Thành và người nhà họ Thẩm, ngược lại bà ta hay thường xuyên lui tới với Thẩm Nguyệt Lan.
Lần này, nghe nói Thẩm Nguyệt Lan xảy ra chuyện, nên vội vàng chạy đến nhà họ Thẩm để thăm, dù gì Thẩm Nguyệt Lan cũng là chị em tốt của bà ta, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.
Nhưng bà ta vừa bị đuổi ra ngoài.
Bà ta vừa bước ra ngoài thì nghe thấy cuộc trò chuyện này, nên mới thở dài.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Anh Anh bỗng đổ chuông.

“Dì Anh Anh, không bằng lát nữa dì hãy đi đón cậu Tiểu Tú đi, bây giờ cháu đã bị đưa về nhà họ Giang, nên không đi được.” Giang Đồng Nhiên nói.
“Tiểu Tú ư?” Lý Anh Anh cau mày hỏi.
“Là con trai của dì Nguyệt Lan.” Giang Đồng Nhiên thở dài, nhà họ Thẩm nói thì hay lắm, nhưng lại chẳng có ai đi đón Lạc Tú.
“Được, ngày mai dì sẽ đi, cháu hãy gửi số điện thoại của cậu ấy cho dì đi.” Tất nhiên Lý Anh Anh cũng biết chuyện năm đó.
Sáng sớm hôm sau, ở sân bay, Lạc Tú vừa mới đi ra chưa được bao lâu thì có người gọi cho anh.
Đợi Lạc Tú ra khỏi sân bay, đến nơi đã hẹn thì nhìn thấy một chiếc Maserati đang đậu ở bên cạnh, còn có một cô gái đang đứng tựa vào xe.
Cô gái mang tất đen dài mỏng, bên trên khoác một chiếc áo da màu đen, trông rất gợi cảm quyến rũ.

Mặc dù vẫn còn trẻ nhưng lại toát ra dáng vẻ thướt tha.
Có điều cô ta đang đeo kính râm, nên anh không biết ngoại hình như thế nào, nhưng dựa vào vóc dáng gợi cảm cũng đủ thu hút người khác rồi, khiến bao người đều phải liếc nhìn cô ta.
“Anh là con trai của dì Nguyệt Lan đúng không?” Lý Giai Di hỏi.
“Cô là?” Lạc Tú cau mày, tại sao không phải là người đã gọi cho anh vào tối qua?
"Mẹ tôi là chị em tốt với mẹ của anh.

Tôi tên là Lý Giai Di, là con gái của Lý Anh Anh.

Mẹ tôi tạm thời có việc không thể đến đây được, nên bảo tôi đến đây." Lý Giai Di giải thích, nhưng giọng điệu hơi bất mãn.
Tối qua cô ta ở hộp đêm đến năm giờ sáng, vừa mới quay về ngủ chưa được một tiếng đã bị mẹ gọi dậy.
Kết quả mới sáng sớm đã đợi ở đây một tiếng đồng hồ, tất nhiên sẽ không vui rồi.
Hơn nữa nghe ý của mẹ cô ta, còn muốn tác hợp cho hai người, khiến Lý Giai Di hơi không vui và bài xích.

Cô ta là gái hồng lâu nổi tiếng ở Yên Kinh, quen biết toàn bộ cậu ấm của các gia tộc lớn, tất nhiên cũng sẽ có mấy người theo đuổi cô ta.
Hơn nữa gần đây Thẩm Tuấn Trạch – thế hệ thứ ba nhà họ Thẩm cũng đang theo đuổi cô ta.
Thẩm Tuấn Trạch không chỉ cao ráo điển trai, mà quan trọng nhất là tiền đồ vô lượng, còn trẻ mà đã ở cấp bậc trung tá.
Là nam thần trong lòng của bao nhiêu cô gái ở Yên Kinh, được người khác săn đón, hơn nữa ba anh ta còn là người đứng thứ hai ở tỉnh nào đó, rõ ràng địa vị không hề tầm thường.
Mặc dù cùng là người nhà họ Thẩm.
Nhưng hình như ba của Lạc Tú chỉ là người bình thường ở huyện, hơn nữa còn không được gia đình thừa nhận.
Lạc Tú lại là người tới từ huyện lị, vừa nghe là biết không có tài cán gì.
Quan trọng nhất là bây giờ ngay cả mẹ của Lạc Tú cũng không còn giá trị gì ở nhà họ Thẩm, huống chi là Lạc Tú?
Nếu so sánh thì Lạc Tú hoàn toàn không thể so bì với Thẩm Tuấn Trạch.
Trong thế hệ thứ hai và thứ ba ở Yên Kinh đã sớm có tin đồn rằng, Thẩm Tuấn Trạch và Lý Giai Di là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, bây giờ lại đột ngột nhảy ra một Lạc Tú.
Tất nhiên Lý Giai Di sẽ không có bao nhiêu thiện cảm với Lạc Tú.
Lạc Tú không hề hay biết, trong khoảng thời gian ngắn như thế, Lý Giai Di đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
“Anh lên xe trước đi, tôi sẽ chở anh đến gặp dì Nguyệt Lan.” Lý Giai Di hờ hững nói, rõ ràng không nóng không lạnh.
“Đúng rồi, tôi có câu này không biết có nên nói hay không?” Lý Giai Di bỗng nói tiếp.
"Vậy thì cô đừng nói nữa.".


Đọc truyện chữ Full