Cơn sóng thần dài hàng chục dặm, cao hàng chục mét, quả thực thanh thế quá lớn, khi đối mặt với tình huống chân thật này, nhiều người không tự chủ được mà sinh ra cảm giác sợ hãi.
Đối mặt với sức mạnh gần như thần thánh này, bất kỳ ai cũng tỏ ra yếu thế và tầm thường.
Nhưng Lạc Tú không hề quan tâm, so với cảnh một kiếm phá tan các vì sao, một đấm khiến các vì sao nổ tung toé, hoặc thậm chí treo ngược dải ngân hà, thì tình huống này quá tầm thường.
Ngay cả trong cuộc chiến chống trời, anh từng hỗn loạn thời gian trường hà, tham gia vào trận chiến đồ thiên, xóa sổ hết dải ngân hà này đến dải ngân hà khác.
Lạc Tú chưa bao giờ tỏ ra hoảng sợ.
Vì vậy, sao Lạc Tú lại sợ hãi trường hợp như trẻ con bày đồ chơi này được chứ.
Nhưng những người xung quanh lại không nghĩ vậy, đặc biệt là Thẩm Thiên Quân, khi nghe lão già có tiên phong đạo cốt kia mắng Lạc Tú thì trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Chỉ cần không có người bảo vệ Lạc Tú, hôm nay cho dù hôm nay Thiên Vương lão tử có ở đây cũng không thể cứu được Lạc Tú.
Dù gì hai vị võ thánh lúc này đều đã lộ ra sát ý với Lạc Tú.
“Ôi, thật đáng tiếc, người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, hôm nay sẽ ngã xuống tại nơi này.
” Một vị lão đại từ tây bắc mở miệng nói, ông ta không quản ngại ngàn dặm xa xôi đến đây xem trận chiến này.
Các cổ động viên vốn tưởng rằng có thể được diện kiến phong thái vô song của Lạc Tú, nhưng hiện tại xem ra đã không còn cơ hội chiến thắng!
Mọi người xung quanh đều lắc đầu, và ngay cả những cổ động viên ban đầu ủng hộ Lạc Tú lúc này cũng im bặt.
Bởi vì sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, hoàn toàn không thể so sánh được.
Chu Càn Khôn ở phía trên ngọn sóng thần nhếch miệng giễu cợt.
Lạc Tú quá kiêu ngạo, nhưng nghĩ lại cũng đúng, võ thánh của bọn họ từ trước đến nay đều không hỏi chuyện trần tục, chuyên tâm luyện võ, rất ít khi ra tay, tự nhiên trên đời này ít người có thể biết được sự đáng sợ của bọn họ.
Vừa lúc hôm nay có thể khiến cho cả thế tục biết đến hai chữ võ thánh nặng đến mức nào.
“Nếu cậu đã không nhận ra khoảng cách giữa tôi và cậu, vậy tôi sẽ dùng hành động thực tế để cho cậu xem rốt cuộc chênh lệch lớn cỡ nào.
”
“Cho cậu biết là mình đang khiêu khích đến kẻ đáng sợ đến mức nào.
” Chu Càn Khôn hét lên.
“Câu này cũng tặng cho ông!” Lạc Tú bước tới, trực tiếp bước lên mặt biển, từng bước một, không có ý định lùi bước.
Ở tiên giới.
Những kẻ dám chặn Lạc Vô Cực, giết!
Còn ở thế tục này?
Đạp lên!
Lạc Tú đạp lên sóng nước và đi về phía ngọn sóng thần cao hàng chục mét.
“Được, tôi rất phấn khích, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu.
Hôm nay trời trong nắng đẹp, là thời tiết tốt để giết người đây.
” Chu Càn Khôn vung bàn tay to lên, giành ra tay trước.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường có chân nguyên ngưng kết xung quanh Chu Càn Khôn, những sợi ánh sáng xanh lam chuyển thành những miếng vảy màu xanh lam.
Cuối cùng, ngưng tụ thành một bộ chiến giáp cổ xưa.
Khiến Chu Càn Khôn giống như một vị tướng mặc áo giáp vàng xông trận!
“Hay lắm, đã nghe nói con đường tu đạo của võ thánh không hề tầm thường, quả nhiên không tồi, chân nguyên này đều đã vượt qua linh khí rồi.
” Hư Kinh Thiên ở một bên không khỏi khen ngợi.
“Sư thúc, đây là?”
“Ha ha, võ giả bình thường, cho dù là cao thủ tuyệt hảo thì có thể ngưng tụ nhiều nhất chính là nội lực, chỉ sau khi đạt tới võ thánh, mới có thể ngưng tụ ra chân nguyên còn cao cấp hơn cả nội lực!”
“Chân nguyên còn mạnh hơn cả linh khí, Chu Càn Khôn này thật khó lường.
” Hư Kinh Thiên vỗ tay khen ngợi.
“Sư thúc, còn họ Lạc này.
”
“Đương nhiên rồi, sở dĩ võ thánh lợi hại, sao chỉ có mỗi lợi hại trên phương diện chân nguyên thôi chứ?” Hư Kinh Thiên giải thích.
“Những gì võ thánh học tập và tu luyện đểu có chung một điểm với luyện khí sư tiên Tần, sau khi thiên địa đại biến, linh khí loãng, có người bài trừ lối tắt, mở ra một con đường khác, chính là võ đạo.
”
“Nhưng đương thời, võ đạo đã dần dần mai một, chỉ có những đại thế gia của cổ võ mới nắm giữ võ đạo tinh tuý chân chính!” Hư Kinh Thiên cố ý nói lớn để mọi người phải giật mình.
Thì ra nguồn gốc của võ đạo lại lớn như thế, có chung nguồn gốc với luyện khí sư tiên Tần.
“Cho nên, sao họ Lạc này có thể đấu lại đối phương chứ?”
“Thiên địa to lớn, khác xa so với tưởng tượng của cậu ta.
Hơn nữa, cây cầu mà Chu Càn Khôn đã đi qua còn dài hơn cả đoạn đường cậu ta đã đi qua, sao mà cậu ta đấu lại Chu Càn Khôn được?”
Hư Kinh Thiên vừa dứt lời, mọi người có mặt đều giật mình.
Bởi vì Chu Càn Khôn ra tay, vừa vung tay lên, có hai con rồng nước khổng lồ lao thẳng đến chỗ Lạc Tú, những con rồng nước rất lớn và thân hình còn to hơn cả một số du thuyền.
Mà quan trọng nhất chính là khí thế kinh thiên động địa, đáng sợ đến nỗi mọi người sởn cả da đầu.
Một trong những chiếc du thuyền trống bị con rồng nước vẫy đuôi làm cho chao đảo rồi bay thẳng lên trời.
Đó là một chiếc du thuyền nặng hàng trăm tấn, lao thẳng lên trời cao hàng chục mét, hơn nữa đã biến dạng hoàn toàn.
Hai con rồng nước đều mở to miệng và tấn công Lạc Tú.
“Chỉ với một chiêu thức này, cậu ta sẽ bị thịt nát xương tan ngay.
” Hư Kinh Thiên ở bên cạnh ngạo nghễ nói.
Nhưng vừa dứt lời, Lạc Tú đã đứng trên mặt nước, nhếch miệng đầy giễu cợt, chỉ với một cái vẫy tay đơn giản, hai con rồng nước đã nổ tung trước khi chúng đến gần anh.
“Sư thúc, anh ta?” Bạc Tuấn nhướng mày.
“Cũng có bản lĩnh đấy, nhưng chỉ là một cái may mắn thôi, có lẽ Chu Càn Khôn chưa muốn giết cậu ta, muốn đùa giỡn một lúc rồi mới giết cậu ta sau.
” Hư Kinh Thiên ngượng ngùng giải thích.
Thật ra ông ta cũng chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, được lắm, cũng có một ít bản lĩnh đó.
” Chu Càn Khôn cũng hơi kinh ngạc, tuy rằng ông ta chưa dùng hết sức lực, nhưng với đòn vừa rồi, đừng nói là một người, ngay cả một toà nhà cao tầng cũng sẽ bị san bằng nữa là.
Tại sao Lạc Tú vừa vung tay, hai con rồng nước đã lập tức nổ tung nhỉ?
Tất cả mọi người đều khó hiểu, dù sao chiêu thức vừa rồi rất đáng sợ, kết quả người ta vừa phất tay, sau đó không còn gì nữa.
Hiển nhiên, cảnh tượng này đã khiến cho Chu Càn Khôn không thể nhịn được nữa.
“Vừa rồi mới là món khai vị thôi.
Lão phu giết cậu mà không cần dùng đến võ kỹ, chỉ bằng cơ thể này cũng đủ để gi3t chết cậu!” Chu Càn Khôn lập tức khôi phục lại tinh thần, từ trên cao lao thẳng xuống, dự định dùng tay đôi đấu với Lạc Tú.
“Muốn giết cậu, chỉ cần một cú đấm!”
Dù gì ông ta cũng là võ thánh, cần phải dùng đến nắm đấm thứ hai mới gi3t chết được người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ để cho người ta cười rụng răng mất sao.
Chu Càn Khôn giống như một ngọn đèn nê-ông chói mắt, tốc độ cực nhanh, tiếng nổ xé trời.
Ngay lập tức, ông ta tiến lại gần Lạc Tú và vung nắm đấm lên.
Trước khi cú đấm này giáng xuống Lạc Tú, một số tòa nhà ở phía xa đã sụp đổ.
Nhiều người hoảng sợ nhìn cảnh này, tim đập loạn xạ, mẹ ơi, đây là con người sao?
Chỉ một quyền phong đã có thể đánh sập cả một tòa nhà?
Nếu đánh trúng người thì đáng sợ đến mức nào chứ?
“Xong!” Hư Kinh Thiên lại định luận.
Mà Thẩm Thiên Quân ở bên cạnh cũng tỏ rõ vẻ vui mừng: “Chết đi, Lạc Tú!”.