"Cũng không hẳn, nhưng mẹ chồng tôi không nỡ xa Út, đến lúc đó, ở trong nhà sẽ tốt hơn. Nói thật, nếu là người khác thì tôi có thể sẽ hơi không vui vẻ lắm, nhưng nếu là thanh niên trí thức Du thì tôi đồng ý trăm phần trăm."
"Không biết thằng bé này ăn gì để lớn mà vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận..."
Cuối cùng, toàn bộ đội sản xuất số bốn đều biết Du Tích Thần là đứa bé ngoan, lần này nhà họ Trần tìm được một con rể tốt, đều so sánh Chu Chí Quân không bằng.
Ngay cả Du Tích Thần cũng nghe nói đến chuyện này. Nghe những lời tán dương kia, anh không nhịn được mà đỏ mặt, hình như mình có làm gì đâu?
Nhà họ Chu cũng nghe nói chuyện này, mặt ai cũng đen sì, khó coi, luôn cảm thấy nhà họ Trần không tử tế, tìm được con rể thì thôi đi, làm gì mà kéo cả nhà họ ra ngoài đi dạo một vòng?
Còn đạp nhà họ một cú, nhà họ có làm vậy à?
...
Chạng vạng tối, Chu Chí Quân hẹn Hồ Tiểu Vân.
Hai người đứng dưới cây đại thụ ở cuối làng, bên này ít người, bình thường không có ai đi ngang qua.
Chu Chí Quân thấy sắc mặt cô ta có phần hồng hào và tươi tắn hơn mấy ngày trước, ánh mắt dịu dàng hơn, nhưng nói chuyện vẫn cứng rắn như những ngày qua: “Ngày mai anh sẽ phải đi, lần này trở về anh báo cáo kết hôn, cuối năm trở về chúng ta sẽ kết hôn."
Anh ta đột nhiên muốn quyết định, có thể tìm được một người thật lòng đối xử với mình như vậy, mình cũng thích người ta thì phải mau bắt lại.
Hồ Tiểu Vân nghe vậy, lỗ tai có hơi nóng lên, nhìn Chu Chí Quân, trong mắt đều là vẻ ngưỡng mộ.
Hồ Tiểu Vân hé miệng cười, nói: "Em nghe lời anh."
Ánh mắt Chu Chí Quân ôn hòa, anh ta dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nghiêm túc cam kết: "Anh sẽ không phụ em!"
"Càng không để em chịu ấm ức."
Hồ Tiểu Vân mắng anh ta: “Em biết."
"Có điều.” Hồ Tiểu Vân cố ra vẻ độc tài, nói: "Anh đừng hòng hối hận, có em rồi, sau không được phép nghĩ đến những người khác, Trần Ngọc Kiều kia càng đừng nhớ đến."
Mặc dù Hồ Tiểu Vân biết Chu Chí Quân không phải là người như thế, nhưng vẫn muốn nói một câu.
Đàn ông mà, thỉnh thoảng ăn giấm một chút sẽ làm cho họ càng hăng hái hơn.
Chu Chí Quân không biết làm sao lắc đầu: “Không biết, anh không có tình cảm với cô ta."
Ban đầu đính hôn là người lớn trong nhà tự quyết định, mình đã lớn tuổi nên cũng không từ chối, lần này là nhà họ Trần chủ động hủy cưới, nhà họ Chu không sai.
Hồ Tiểu Vân nghe vậy thì cười.
Trong lòng Hồ Tiểu Vân đã tin anh ta, Trần Ngọc Kiều và Chu Chí Quân vốn không có nhân duyên, người đàn ông này thuộc về cô ta!
Thật ra thì Hồ Tiểu Vân không phải là "Hồ Tiểu Vân" ban đầu, cô ta tên là Hồ Vân, đến từ hiện đại, thế kỷ hai mươi mốt, một tai nạn xe cộ bất ngờ mang cô ta tới không gian song song thập niên sáu mươi, bảy mươi tương tự nước Z này. Mặc dù bây giờ người lãnh đạo không giống như lịch sử cô ta từng học, nhưng tình hình phát triển của quốc gia khá giống, đều là đang trong quá trình tiến về phía trước.
Có điều, điều làm cho cô ta kinh ngạc chính là cô gái thôn quên cô ta xuyên không tới này lại sống lại. Ba mẹ trọng nam khinh nữ, đời trước không mặc kệ sự phản đối của cô ta mà gả cô ta cho một tên lưu manh ở đại đội bên cạnh, chồng vô dụng, mẹ chồng không dễ phục vụ, sau khi cưới thì thường xuyên bị nhà chồng bạo hành, cuối cùng bởi vì cô ta sinh ra hai cô con gái mà đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Sau đó, người phụ nữ này luôn sống số khổ ở trong thành phố, chịu đựng hơn nửa đời người, ăn đủ khổ sở, chưa tới bốn mươi tuổi đã bệnh chết.
Lần này sống lại, cô ta quyết định phải thay đổi số phận của mình. Cô ta trải qua nhiều chuyện như vậy, lòng đã sáng tỏ, đời này quyết định không gả cho ai, đời mình phải do mình làm chủ.
Nhưng cũng có thể bởi vì "Hồ Tiểu Vân" sống lại, thân thể đời này rất yếu, cho nên cô ta mới chiếm cứ nhà của "Hồ Tiểu Vân" dễ như trở bàn tay.
Sau đó cô ta phát hiện một chuyện khó tin, ngọc bội trước ngực cô ta lại là một pháp bảo không gian!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 70] Tiểu Tức Phụ Yêu Kiều
Chương 18: Hồ Tiểu Vân (2)
Chương 18: Hồ Tiểu Vân (2)