Mười năm, đây không phải là một con số nhỏ, Ngọc Hiên chạm vào con số bốn mươi, con của hai người cũng đã bảy tuổi. Ngọc Hiên và Huệ Gia quyết định sẽ sinh hai đứa con theo ước nguyện của Ngọc Hiên, kiếp trước không thể có con, kiếp này Ngọc Hiên tha thiết muốn có tiếng cười của trẻ con trong nhà. Thời gian thắm thoắt trôi, bây giờ con cũng đã vào cấp một.
Tiểu Gia Linh, Ngọc Mẫn đi học về liền lao vào nhà ôm chầm lấy Huệ Gia, giọng nói không thể nào ngọt hơn, "Mami ơi, con muốn đi thăm dì Cách."
Huệ Gia tháo mắt kính rồi tắt máy tính, sau đó mới ôm hai đứa nhỏ vào lòng hôn vào má mỗi đứa một cái, "Con muốn đi? Mami dắt con đi nhé?"
"Dạ!!!" Hai đứa nhỏ đồng thanh hô lên một tiếng, Ngọc Hiên đứng tựa vào cửa thấy một màn này, nàng chau mày, mắng, "Để mẹ dẫn hai con đi, hai đứa đi với mami để vòi ăn hết kem nhà dì Cách đúng không?"
"Con không ăn hết kem nhà dì Cách đâu vợ." Huệ Gia nhìn Ngọc Hiên lấy lòng, thật ra bản tính ăn hết đồ ăn nhà dì Cách này chính là di truyền từ nàng, không sai biệt đi đâu. Huệ Gia năm nay cũng không còn nhỏ nữa, nhưng tật xấu qua đến nhà dì Cách bèn ăn hết đồ ăn là không bỏ được.
Ngọc Hiên nhanh chóng nói, "Không, để chị dẫn! Em xem con sâu răng hết cả rồi."
"Để mẹ dẫn hai con đi nha." Huệ Gia đành giao hai cục cưng cho Ngọc Hiên dẫn qua gặp dì Cách, hai đứa nhỏ tuy có không vui, nhưng so với không đi, đi chung với mẹ Hiên vẫn có thể ăn được, nếu mà cố chấp sẽ bị cho ở nhà. Cho nên gạt mất nỗi đau không được đi với mami, vui vẻ lên đường cùng mẹ Hiên.
Chở hai con đến nhà dì Cách, nàng chỉ cần mở cửa ra, hai đứa nhỏ đã lao đến bên cạnh dì Cách ôm lấy dì âu yếm. Dì Cách có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng bật cười, yêu thương nói, "Linh Linh, Mẫn Mẫn đến rồi?"
"Dạ, dì Cách, chúng con thật nhớ dì."
Thật ra với bối phận của Tử Cách, những đứa nhỏ này nên gọi Tử Cách bằng bà. Nhưng Lục Lăng ghét cay ghét đắng chữ bà, nhiều lần tranh cãi, rốt cuộc mấy đứa nhỏ vẫn phải gọi dì Cách bằng dì hệt như mẹ bọn chúng. Dì Cách năm nay không còn có thể che dấu tuổi tác của mình nữa, trên mặt đã có nếp nhăn, dáng vẻ bộc lộ tuổi tác một phần. Nhưng nụ cười trên mặt dì Cách không bao giờ tắt. Có lúc Ngọc Hiên hỏi dì Cách rằng khoảng cách tuổi tác của dì so với Lục Lăng lớn như vậy, có bao giờ tự ti không?
Dì Cách chỉ ôn nhu trả lời nàng, "Đôi khi có, nhưng đều bị Lục Lăng gạt đi tất cả."
Ngọc Hiên đi vào bếp lấy nước cho hai đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ nhanh hơn nàng, mở tủ lục lọi kem ăn. Ngọc Hiên mắng bọn chúng một tiếng, bọn chúng liền ôm hũ kem mách dì Cách. Dì Cách bị bọn chúng bỏ bùa, nhanh nhẩu nói hùa theo, "Để bọn nhỏ ăn tự nhiên đi con, dì mua là để cho bọn nhỏ ăn, chứ dì với Lục Lăng không ăn đồ ngọt."
"Bọn chúng sâu răng hết rồi, răng sún khó coi muốn chết luôn." Ngọc Hiên bắt một đứa lại, đứa nhỏ nhe hàm răng của mình ra cười, "Dì Cách nói con đẹp nhất trần gian."
"Đúng rồi, con đẹp nhất trần gian." Dì Cách nằm dựa vào ghế tựa, yêu thương nhìn bọn nhỏ. Từ lâu Tử Cách vẫn hạn chế đi lại, mỗi lần đi thân người đều cảm thấy đau, cô chân chính cảm nhận được tuổi tác ảnh hưởng đến bản thân mình.
Ngọc Hiên rót cho mình một ly nước rồi ngồi cạnh dì Cách, hỏi, "Lục Lăng hôm nay đi công việc hả dì?"
Dì Cách mỉm cười, "Không có, đi chợ một chút thôi."
"Dì Cách, tụi nhỏ này lớn nhanh thật ha." Ngọc Hiên nhìn bọn nhỏ, có chút hoài niệm. Mới ngày nào còn vui mừng vì hoài thai đôi, bây giờ hai đứa nhỏ đã có thể nói cười, lon ton chạy khắp nhà, gọi dì, gọi mẹ.
Dì Cách gật đầu, mặc dù dì Cách có thể già đi, nhưng ánh mắt của dì Cách vẫn như thế ôn nhu, khiến người khác cảm thấy bản thân thật sự được thấu hiểu, "Đúng vậy, bọn nhỏ sẽ lớn lên, còn mình già đi."
"Dì Cách, thân thể dì có gì bất tiện không?"
Dì Cách phì cười, "Không, dì chỉ hay mỏi lưng thôi."
"Vậy tốt quá." Ngọc Hiên cười thật tươi.
"Ước gì dì có thể sống thêm vài cái mười năm bên cạnh Lục Lăng, haha, xa vời lắm không?" Dì Cách hơi hơi khép mắt mình lại, chỉ cần nhớ đến Lục Lăng, cô lại cảm thấy hạnh phúc. Từ lâu hạnh phúc trong cô chỉ là Lục Lăng, chỉ có thể là Lục Lăng mang đến hạnh phúc cho cô.
"Đương nhiên là có thể." Ngọc Hiên ngay lập tức nói, đương nhiên dì Cách có thể sống thêm thật nhiều năm bên cạnh Lục Lăng, dì Cách còn khỏe mạnh đến thế.
"Ngọc Hiên, nếu dì có chuyện… Con phải bảo đảm với dì, không cho Lục Lăng chết theo dì, được không?"
Đột nhiên dì Cách ôm lấy bàn tay của Ngọc Hiên, dặn dò, Ngọc Hiên ngay lập tức rút tay mình ra, "Không, dì không thể có chuyện! Lục Lăng nhất định không để dì xảy ra chuyện."
"Hai người đang nói gì thế?" Lục Lăng đem đồ ăn để lên bàn, ánh nhìn ý tứ liếc qua hai người phụ nữ đang tâm sự với nhau.
Đợi đến khi Ngọc Hiên về rồi, Lục Lăng mới ôm Tử Cách vào lòng, nàng dựa đầu mình vào vai Tử Cách, ôn nhu nói, "Mình nói gì tôi nghe cả rồi, đừng bao giờ bỏ tôi, làm sao tôi sống xa mình được?"
"Thôi đừng nói chuyện sống chết, còn lâu dì mới chết." Tử Cách chọc cho Lục Lăng cười, không ngờ Lục Lăng robot vô cảm lại rơi nước mắt. Mười năm nay, chỉ khi Tử Cách bệnh lần đó phải nhập viện, Tử Cách mở mắt ra vô tình thấy Lục Lăng đang khóc bên giường bệnh của mình, đây là lần thứ hai Tử Cách thấy Lục Lăng khóc. Tâm có chút ê ẩm đau, Tử Cách lau đi nước mắt trên má Lục Lăng, nhỏ giọng thì thầm, "Không bỏ con lại, được chưa? Dì nhất định sẽ sống đến thiên tuế."
"Chỉ cần nghĩ đến xa mình, tôi đã không chịu nổi."
"Không chê dì già sao?"
"Đương nhiên không! Heo ngốc này, dì lại nói linh tinh gì thế?" Lục Lăng ngay lập tức phản bác.
Tử Cách nghiêng đầu mỉm cười, "Vậy có chê dì phiền phức không?"
"Đương nhiên không!"
"Vậy… ở bên nhau mãi mãi, không phân ly, được không?"
"Được, tôi ở bên mình mãi mãi."
Lục Lăng hôn lên trán Tử Cách.
Mãi mãi, ai có thể biết được lời hứa mãi mãi này có thể thực hiện hay không? Chỉ biết ngay trong lúc đó, hai người chỉ muốn cùng quân bách niên giai lão, trọn đời không rời xa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!
Chương 95: Cùng quân già đi (Hoàn)
Chương 95: Cùng quân già đi (Hoàn)