Mục Duẫn Tranh:
- !
Vật kia thật chịu bảo hộ, giá trị xương cốt dù cao tới đâu cũng không thể dùng.
Xuống núi, trời đã tối, Tống Hi đem hai tiểu heo rừng đưa tới cho Lý Bảo Điền, lưu trữ thiến nuôi mập cuối năm bãi mâm cỗ cho Lý Bảo Cương cưới vợ. Lớn vẫn còn sống, Tống Hi đang suy nghĩ cả đêm đưa đi Trương gia kênh rạch hay là nuôi một đêm sáng mai đưa đi, Mục Duẫn Tranh đã thay đổi quần áo bẩn dọn xong bàn dài phân phó Trần Tiểu Bàn nấu nước.
Tống Hi liền yên lặng nhìn Mục trưởng quan giết heo.
Bảo tiêu Trần gia bưng chậu đón máu heo.
Tống Hi đi vào phòng thuốc, hốt một bộ thuốc nấu xong bưng ra cho Mục Duẫn Tranh:
- Lúc cạo lông heo rót vào trong nước.
Sau đó trở về lầu hai vào phòng tắm rửa. Nước có chút lạnh, tùy tiện rửa sạch.
Lúc đi xuống lầu Mục Duẫn Tranh đã cạo xong lông heo chờ mổ bụng.
Mục Duẫn Tranh nhìn qua Tống Hi.
Tống Hi lại xoay người quay về phòng. Giết heo lấy nội tạng việc bẩn như vậy, hắn mới không tự mình làm đâu!
Mục Duẫn Tranh chỉ đành tự mình động đao. Nghiệp vụ không quen, còn đem ruột làm vỡ. Nhanh chóng đưa tay quét sạch cả bộ đồ lòng heo bỏ vào trong chậu đem ra sân sau chôn che giấu hiện trường.
Tống Hi xem chừng dưới lầu đã làm xong, đi xuống cầm đao không bao lâu đã chặt xong đầu heo.
Trần Tiểu Bàn ngồi bên cạnh tha thiết mong chờ nhìn thấy.
Tống Hi lấy một khối thịt nạc dăm cắt thành lát, nhìn Trần Tiểu Bàn nói:
- Ngày mai cậu có thể trở về nhà.
- Ôi chao! Nhanh như vậy!
Trần Tiểu Bàn cả kinh, phát hiện mình có chút không muốn đi.
Tống Hi nói:
- Tháng tám năm rồi cậu tới, hiện tại sắp qua tháng sáu năm nay rồi. Thể trọng từ tháng trước đã ổn định ở 145 cân, tháng này chủ yếu là điều dưỡng thân thể, hiện tại gốc bệnh cũng chặt đứt. Cần phải đi! Hay là cậu muốn giúp tôi cắt lúa mạch thu ruộng bắp? Hiện tại quả thật có thể thu.
Trần Tiểu Bàn dại ra một lúc lâu, nói:
- Tôi về nhà.
Chưa từng cắt qua lúa mạch, nhưng cắt qua cỏ cho dê, trên tay còn nổi bọt nước. Chưa thu bắp qua, nhưng bón phân qua, trên tay trên mặt trên cổ đều bị cắt nhiều chỗ. Việc nhà nông nơi này thật cao lớn đâu!
Buổi tối Tống Hi ăn thập phần tận hưungs, khen ngợi Mục Duẫn Tranh:
- Anh làm đồ ăn còn ngon hơn là mua nữa.
Mục Duẫn Tranh hếch ngực. Tống bác sĩ rốt cục lại phát hiện một ưu điểm của hắn! Đợi buổi tối hắn đem lòng heo thu thập xong ngày mai làm, Tống bác sĩ thích ăn không thích làm nhất định sẽ càng thỏa mãn!
Trần Tiểu Bàn đột nhiên hỏi:
- Bác sĩ, anh có cần gì không?
Hỏi thật nhận chân, cũng rất không yên.
Tống Hi nở nụ cười, giơ tay lên muốn sờ lên mặt Trần Tiểu Bàn, đáng tiếc thịt béo mềm núc ních đã không còn, đành phải buông tay nói:
- Tôi cần dầu ma dút cùng dược liệu.
Trần Tiểu Bàn dụng tâm ghi nhớ, quyết định phải đem những đồ vật mà bác sĩ cần đưa tới càng nhiều, hiện tại hỏi mẹ cần, sau này dựa vào chính hai tay của mình đi kiếm.
Tống Hi nói:
- Tôi dạy cho cậu tập thể dục đừng bỏ quên, muốn luyện ra cơ thể bộ quyền pháp kia cũng cần luyện tập nhiều.
Trần Tiểu Bàn dùng sức gật đầu:
- Sẽ không bỏ quên!
Bác sĩ dạy đều nhớ kỹ đâu!
Ngày thứ ba Trần gia tới đón người, vẫn tặng cho vài xe tạ lễ.
Tống Hi không chút khách khí đều nhận, cũng không quá nhỏ mọn còn bồi thường vài loại rượu thuốc.
Trần Tiểu Bàn gánh vác lên Mục Duẫn Tranh mặt đen dùng sức ôm chặt Tống Hi, sau khi lên xe xem qua đám rượu thuốc, trộm ẩn giấu một nửa.
Trần Tiểu Bàn đi rồi, Tống Hi bắt đầu vội cây trồng vụ hè, cắt lúa mạch, thu bắp.
Khoảng cách thu hoa màu của người trong thôn còn sớm, việc không vội nên người tới hỗ trợ rất nhiều.
Một ngày cắt lúa mạch đánh lúa mạch thu bắp.
Một ngày xới đất trồng lượt hoa màu tiếp theo.
Hai ngày toàn bộ làm xong, Tống Hi quản hai ngày cơm.
Một đại ca trong thôn cười không ngừng:
- Làm giúp tiểu Tống tốt nhất rồi, cũng giống như là ăn tết.
Người kia tiếp lời:
- Ăn tết cũng không nấu một chậu thịt lớn như vậy tùy tiện ăn thoải mái.
Hơn nữa một ngày quản hai buổi cơm, buổi tối ăn cơm còn dưa còn có thể mang về cho vợ con nếm thử.
Tống Hi có chút chua xót. Mùa màng một năm không bằng một năm, chiếu theo nhiệt độ thấp của năm nay, chỉ sợ mặt đất có thể mọc ra hoa màu cũng chậm trễ một mùa thu hoạch, nhà nông liên tục thu hoạch kém, có mấy nhà bỏ được cắt thịt cải thiện cuộc sống! Không thấy hiện tại quầy bán quà vặt cũng không thu hàng kem cùng món kho sao, bởi vì hoàn toàn không bán được.
Vội xong việc trong nhà ấm, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh không ra khỏi cửa, ở trong nhà tuốt bắp.
Hai vợ chồng Lý Kỳ nỗi ngày ăn cơm xong mới tới giúp đỡ tuốt bắp, cùng nhau ăn cơm trưa trở về buổi chiều liền nghỉ ngơi. Hai lão nhân cũng có tám mẫu, bốn mẫu đều cho thuê bao ra ngoài, hai người trồng một mẫu phía nam thôn cùng ba mẫu bên cạnh Tống Hi, toàn bộ đều trồng hoa màu.
Đem lúa mạch phơi nắng trên nóc nhà đỉnh bằng, bắp thì phơi trong sân. Nhà ấm sản xuất, sản lượng cũng không tệ, chất lượng không sai.
Tuốt xong bắp phơi khô, Tống Hi tỉ mỉ lựa chọn năm trăm cân gạo trắng bạch ngọc cùng năm trăm cân bắp vàng chỉ huy Mục trưởng quan rửa sạch chum vại bắt đầu nhưỡng rượu. Truyện Đô Thị
Đưa chum rượu vào tầng hầm không bao lâu, Trầm Việt đi qua, vẻ mặt tiều tụy.
Tống Hi bắt mạch cho hắn, đi bốc thuốc.
Vừa ra sân, chợt nghe người rống lên:
- Mẹ nó, hoa màu trong đất còn chưa chín đâu liền cho chúng ta xuống nông thôn thu thuế, thu cái rắm a thu, lão tử mặc kệ!
Tống Hi trầm mặc. Chỗ của bọn họ còn chưa thiên về phương bắc bao nhiêu, nhiệt độ cũng đã thấp như vậy, mà đông bắc càng lạnh hơn đây? Lương thực chỗ này còn chưa thể trưởng thành, đông bắc thân là nhà giàu sản lương chỉ sợ sẽ càng hỏng bét. Mùa xuân giá lương cũng đã có chút ép không được, không có cây trồng vụ hè thì sao đây?