TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Sót Tại Mạt Thế
Chương 194: C194: Chương 194

Mục Duẫn Tranh nói:

- Nhiệt độ không khí phía nam đã tăng trở lại, hiện tại ban ngày đã lên – 7, - 8 độ, hẳn là sẽ ấm sớm hơn chỗ chúng ta một ít.

Tống Hi nói:

- Nhưng phía nam không có cây trồng chịu rét, năm nay sợ là qua không tốt. Cho dù từ phương bắc điều qua mầm móng chịu rét, chờ nhiệt độ không khí bên kia lại tăng lên thì lại bị hủy.

Nhà ấm bạt nhựa có thể ứng phó ứng cấp cũng không phải ai cũng dùng được nổi. Toàn bộ nhờ quốc gia chi tiền? Tài chính còn gẩy ra được tiền nữa sao?

Mục Duẫn Tranh nói:

- Chỉ cần người còn sống là được.

Tống Hi trầm mặc, nở nụ cười:

- Phải đó, chỉ cần người còn sống.

Chỉ cần người còn sống, hết thảy sẽ có hi vọng, ngày gian nan cũng sẽ đi qua.

Ngày của Tống gia vẫn tiếp tục đi tới.


Ban ngày Chu dì cùng Đường dì làm việc nhà, Đường thúc giúp đỡ Đường Cao hầu hạ đám thịt ở sân sau, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh làm việc trong nhà ấm.

Tháng ba cứ như vậy đi qua.

Lúc này tin tức truyền tới, mặt biển phía nam băng tan.

Phía nam lại hạ thấp nhiệt độ, đến khoảng 10 độ, lúc sau nhiệt độ không khí mới chậm rãi tăng lên trở lại.

Giữa tháng tư, phương bắc bắt đầu chuyển ấm, buổi tối – 7, - 8 độ, ban ngày đảo quanh 0 độ.

Tống Hi đem đống rễ bắp che bên trên nửa mẫu lúa mì vụ đông lột xuống từng tầng, một ngày triệt một tầng, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.

Cuối tháng ba đại học khai giảng, giữa tháng tư trung học tiểu học cũng khai giảng. Thành phố hạ thông tri, năm nay toàn bộ tiểu học không được nghỉ hè. Nghỉ đông dài như vậy, nếu còn tiếp tục cho nghỉ hè, càng không học được tri thức gì nữa.

Cuối tháng tư, dã ngoại xanh tươi trở lại, cày bừa vụ xuân cũng bắt đầu rồi.

Người trong thành lại xuống nông thôn. Người lui tới trong thôn tìm việc làm rất nhiều, phần lớn ở trong huyện, cũng có nhiều người ở trong thành phố, còn có một nhóm người từ phía nam đi tới.

Trước thu hai mẫu gạo bạch ngọc trong nhà ấm. Bẻ bắp về nhà, Tống Hi cũng không xuống ruộng. Cũng không thuê người, tự mình ngồi trong sân tuốt hạt.

Đường thúc Đường dì cùng Chu dì cùng giúp tuốt hạt, vừa làm vừa cười. Gạo bạch ngọc lưu lại tự ăn, tiểu Tống không muốn thuê người, thích sạch sẽ tới mức như vậy thật sự không thấy nhiều.

Tống Hi nói:

- Đường dì Chu dì đừng chà xát, tổn thương tay.

Hai vị dì ngoài miệng ứng, cũng không nhúc nhích.

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Hay là hai dì đi làm cơm cho người làm công ngoài ruộng đi, mấy ngày nay nhiều người, nấu cơm cũng thật phiền toái đâu!

Đường dì cùng Chu dì đi nấu cơm.


Tống Hi lại điều chế kem dưỡng da tay cho hai vị trưởng bối.

Hai vị dì cười híp mắt tiếp nhận, quay đầu lại nhét vào trong tủ quần áo. Có tay có chân cũng không phải làm việc không nổi, sao có thể rảnh rỗi ở không chờ mấy đứa nhỏ nuôi sống đâu! Mấy đứa nhỏ này vất vả vô cùng, nhất là tiểu Tống, việc trong nhà trong đất đều phải làm, còn là bác sĩ, nếu gặp bệnh nhân nhiều cũng không có thời gian ăn cơm. Bọn nhỏ khổ cực như vậy, mà họ mỗi ngày chỉ ăn, nếu còn tiếp tục nuông chiều bản thân đều cảm thấy không thể nào nói nổi.

Cả tháng năm đều bận rộn cày cấy, Tống Hi trồng một mẫu khoai lang một mẫu khoai tây trong ruộng bên ngoài, một mẫu cao lương. Mẫu khoai tây khoai lang đều dùng tấm bạt cùng trung bằng che lại, cao lương thì dùng hai tầng bạt che chắn.

Mục Duẫn Tranh thuê mấy người phương nam, đem hố phân đào ra, làm ruộng thì âm thầm sau lưng Tống Hi dùng một ít, còn lại lưu trữ dùng trong nhà ấm.

Cuối tháng năm, Bạch Cẩn Chi tặng một đám dược liệu đi tới, đều là thường dùng.

Tống Hi rất hài lòng. Hắn cũng trồng dược liệu, một mình một mẫu trong tiểu nhà ấm, đủ loại dược liệu trồng chung một chỗ nên mọc lên không tốt lắm.

Bạch Chân còn tặng kèm một bộ đệm giường ba bộ chăn mền, đỏ thẫm, hoa nở cùng hoa sen tịnh đế, ấn lên chữ song hỉ màu vàng.

Lúc này Mục Duẫn Tranh lại đem những bộ đệm giường chăn mền này đều dùng tới.

Tống Hi nghiêm mặt do dự nói:

- Còn chưa giặt đâu!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Vì sao đồ vật hoàn toàn mới còn chưa bóc tem cũng phải giặt? Yêu sạch sẽ thật là phiền phức!


Mặt hắn không chút thay đổi ném vào trong máy giặt quần áo.

Đường Cao đã thói quen mỗi ngày xem nhiệt kế, càng xem càng nóng lòng:

- Cũng đã tháng sáu rồi, độ ấm còn chưa lên được 20 độ, vậy phải làm sao bây giờ a!

Tống Hi nói:

- Đừng kêu, kêu cũng vô dụng, lại đây thu lúa mạch.

Cắt xong hai mẫu lúa mì vụ xuân trong nhà ấm, một đám nhi đồng chờ bên ngoài đã lâu nhanh chóng vọt vào nhà ấm nhặt lên hạt lúa mì.

Tống Hi nhìn nhóm nhi đồng thở dài một hơi. Nhi đồng chừng mười tuổi, là tuổi nên đến trường, lại sớm rời đi vườn trường đi theo người giám hộ xuống nông thôn tìm việc cầu sống.

Còn có biện pháp nào đâu, nếu không muốn mùa đông chịu đói, không thừa dịp ngày mùa kiếm thêm một ít lương thực, mùa đông buồn chán làm sao mà qua! Hai năm qua mùa đông tập thể, ăn cơm tập thể, nhưng vĩnh viễn đều ăn không đủ no. Mùi vị chịu đói thật quá khó tiếp thu rồi!

Toàn bộ bậc tiểu học trong trấn đều có hiện tượng học sinh xói mòn. Trường học ở nông thôn đỡ hơn, nghiêm trọng nhất là trường học trong huyện thành. Nam hài cô gái mười mấy tuổi, là tuổi tác ăn được nhiều cũng vĩnh viễn không cảm thấy ăn no, rời nhà xuống nông thôn, hoặc tự giác hoặc là bị buộc, buông sách đi ra cửa trường xuống nông thôn.

Cắt xong lúa mạch, lại tiếp tục gieo một mẫu đậu phộng một mẫu đậu tương.


Đọc truyện chữ Full