Một lứa bắp được thu hoạch chất thành một đống lớn ở sân trước, ba lão nhân lão thái thái trong nhà lột xong vỏ bắp lại tiếp tục tuốt hạt, biết đây là cần dùng làm thành rượu thuốc, nhưng Tống Hi lại thích sạch sẽ, vì vậy cũng không thuê người làm việc, toàn bộ tự mình làm.
Mười giờ sáng, Toàn Căn thím ôm cháu trai Lý Tố qua nhà chơi, buông cháu trai cũng ngồi xuống giúp đỡ tuốt hạt bắp. Không bao lâu, mẹ của Trịnh Sưởng cũng đẩy cháu trai cháu gái đi qua.
Ba đứa bé còn chưa được hai tuổi, đi đường còn chưa vững chắc, nói chuyện cũng không rõ ràng, lại không có đồ chơi nên chỉ biết bò lên đống bắp. Mới đi gần một chút liền bị bà nội ôm xuống, cuối cùng bị đút hai cùi bắp cầm chơi, thường thường còn đưa lên miệng cắn cắn.
Tống Hi nhìn trong chốc lát, xoay người vào bếp, không bao lâu cầm ra ba bát canh trứng gà. Chén nhỏ cỡ bàn tay, một chén một quả trứng.
Mẹ của Trịnh Sưởng muốn chối từ, hiện tại lại luyến tiếc hai đứa cháu, cuối cùng đỏ mặt tiếp nhận đem hai đứa cháu đặt chung một chỗ, chậm rãi đút cho ăn. Vừa đút vừa trộm rụng nước mắt. Hai đứa nhỏ sắp được hai tuổi, đã sớm có thể ăn cơm, nhưng lớn như vậy cũng chưa nếm qua thứ tốt gì. Trong nhà có chút lương thực đều cầm đi đổi sữa, con trai cùng con dâu một ngày ba bữa chỉ ăn khoai lang khoai tây, ăn đến mức trong bụng chỉ ợ nước chua, luyến tiếc ăn bột bắp, cần lưu cho cha mẹ chồng.
Tống Hi ôm Lý Tố ăn xong bò lên người mình, nói:
- Mấy con gà đẻ trứng cũng không thường xuyên, mỗi ngày một quả trứng thì không cung cấp nổi, nhưng thỉnh thoảng một quả trứng thì còn có thể. Đừng ủy khuất nhi đồng, lúc này dinh dưỡng theo không kịp sau này cũng không thể cao lớn.
Lại sợ người mất tự nhiên, nói:
- Nhà của tôi việc nhiều, khi nào Trịnh Sưởng rảnh rỗi thì qua đây giúp việc, chỉ là vài quả trứng còn có thể kiếm được cho hai đứa bé.
Nhân phẩm gia đình này đều không sai, Trịnh Sưởng lại có ánh mắt, mỗi khi nhìn thấy có việc liền trực tiếp phụ một tay, việc bẩn thật sự, mỗi lần Tống Hi né được liền né tránh không muốn làm.
- Nếu có chuyện gì cậu cứ việc gọi hắn, tiểu Sưởng việc khác không được, còn có một chút khí lực.
Mẹ Trịnh Sưởng mỉm cười đáp ứng, trong lòng lại cảm kích lại khó sống, rồi lại may mắn đứa con ngu ngốc nhà mình cưới được người vợ tốt, còn kết giao được bạn tốt.
Giữa trưa Tống Hi đem cơm canh đưa tới cho người làm công ngoài ruộng. Đúng thời điểm cắt lúa mạch, lần này người làm công thật không ít, trừ bỏ mấy dân bản xứ quen thuộc cùng người phương nam, còn có mấy dân lưu lạc từ khi trời ấm đã tới nơi này kiếm ăn.
Mỗi người hai bánh mì một củ khoai lang một chén đồ ăn, mấy dân lưu lạc chỉ ăn khoai lang, nhiều nhất chỉ cắn hai miếng bánh mì, đồ ăn không dám ăn một ngụm. Một đôi anh em, lớn chừng mười bảy mười tám, nhỏ cũng bảy tám tuổi. Anh trai cầm khoai lang, lại bẻ nửa ổ bánh mì, ngoài ra đều đưa cho em trai. Em trai cầm hộp đồ ăn, gắp cho anh trai một miếng chính mình ăn một miếng, anh trai không ăn bản thân cũng không chịu ăn.
Tống Hi nhìn chốc lát, bưng hai chậu không kêu Mục Duẫn Tranh về nhà.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Đông bắc ngoại trừ cần nhân công nhất định cho nông trường thủy tinh, cơ bản đều nam dời. Vùng duyên hải đông nam cũng dời một nhóm người vào trong đất liền, bên chỗ chúng ta còn đỡ, Bác Hải là biển trong đất liền, bình nguyên Hoa Bắc cũng cao hơn hạ du Trường Giang một chút, còn chưa bị ảnh hưởng tới.
Tống Hi trầm mặc, hỏi:
- Phạm vi di dân lớn như vậy, tới mùa thu chỉ sợ lại tăng thuế.
Năm trước bên chỗ bọn họ mẫu sản sáu trăm cân nộp thuế một trăm năm mươi cân, cũng đã là cực hạn, nếu tăng thêm thuế chỉ sợ cần rối loạn.
Mục Duẫn Tranh lắc đầu:
- Không nhất định.
Mùa đông năm trước dân cư hao tổn nhiều lắm, có rất nhiều địa phương cũng đã xuất hiện tuyệt hậu thôn tuyệt hậu trấn (chết hết), thậm chí còn có cả tuyệt hậu huyện. Dân cư dời vào đất liên đầu tiên sẽ được bỏ vào thêm những chỗ tuyệt hậu này, chỉ cần khí hậu năm nay không quá tệ hại, có được một mùa thu hoạch thì có thể nuôi sống rất nhiều người.
Giữa tháng bảy ở một buổi trưa, Đường Cao vẻ mặt hưng phấn kéo Tống Hi chạy tới chỗ đặt nhiệt kế bên tường.
Đã 31 độ, có thể nói là nhiệt độ cao nhất mùa hè mấy năm nay.
Mọi người đều cao hứng.
Tuy rằng ngay sau đó lại hạ một trận mưa làm cho nhiệt độ hạ xuống 25 độ, cũng không tiếp tục tăng lên cao, nhưng vẫn là một chuyện tốt, cho dù lần này nhiệt độ không khí chỉ tăng lên trong thời gian ngắn ngủi.
Truyền thông đem cực nóng ngắn ngủi lần này của Hoa Bắc liên tục thông báo lặp đi lặp lại, chuyên gia thậm chí còn suy đoán bình nguyên Hoa Bắc năm nay sẽ có mùa thu hoạch, chính phủ cũng tăng cường tuyên truyền khắp các nơi. Hiệu quả cũng không tệ lắm, lòng dân vốn đang rối loạn từ mùa đông cho tới nay cũng đã yên ổn hơn rất nhiều.
Đường thúc chà tin tức trên mạng, cảm khái:
- Hi vọng năm nay có được một mùa thu hoạch tốt, cho dù tăng thêm thuế đâu!
Trước mặt thiên tai lực lượng một người quá mức nhỏ bé, cho dù tiểu Tống tài giỏi như vậy, bảo vệ rất nhiều người bên cạnh nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chiếu cố được một tấc vuông xung quanh mình. Chỉ có lực lượng của quốc gia cũng đủ, cuộc sống của nhân dân mới có thể cam đoan. So sánh với nước ngoài đã rối loạn thành bốn năm mảnh thậm chí cũng đã biến mất trên bản đồ thế giới, ngoài thiên tai, lại có bao nhiêu bởi vì nhân họa!
Mục Duẫn Tranh mang theo tiểu Đa vào trong núi một lần, cũng chỉ vòng quanh bìa rừng thì quay trở lại.
Tiểu Đa nằm úp sấp bên chân Tống Hi.
Tống Hi sờ đầu chó, đối với việc hai cha con trở về tay không tỏ vẻ hiểu được.
Trước kia trong núi có lão hổ, đại khái đã bị người gi ết chết. Lại đến bầy sói, bị binh lính tiêu diệt. Mấy năm trước rắn độc cũng đã tuyệt tích, heo rừng cũng khó tìm kiếm.
Không còn uy hiếp, đương nhiên sẽ có càng nhiều người đi vào trong núi.