Chương 1165
Sau chuyện xảy ra trong nhà ma, Trần Thương Vũ cảm thấy hắn đã gặp phải một đối thủ lợi hại, người thu phục nữ quỷ tân nương quả thực rất giỏi.
Có lẽ đó chính là người đang truy bắt hắn lần này!
Cho nên, hắn muốn biết người đó là ai!
Nhưng hắn không ngờ, bói quẻ cũng không dò xét được chút bí mật nào!
Trần Thương Vũ sửng sốt, người này là ai, lợi hại như vậy sao?
Đang lúc hắn suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.
Trần Thương Vũ bước tới cửa và thận trọng hỏi: “Ai?”
Một người phụ nữ nói bằng tiếng Trung bập bẹ: “Cần phục vụ không ạ?”
Trần Thương Vũ cau mày, để tránh người truy đuổi, hắn chọn đi đến nơi xa xôi hẻo lánh, những khách sạn như này luôn có một số phụ nữ phục vụ trong khách sạn mò đến lúc nửa đêm, hắn đã quen với điều đó trong hai ngày qua.
“Không cần!” Trần Thương Vũ nói xong, xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Đột nhiên cửa bị đá rầm một tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng cử động! Kiểm tra đồng hồ nước!”
Trần Thương Vũ: “…”
Đây là khách sạn. Kiểm tra đồng hồ nước gì hả?
Cái trò đó chỉ có ở Long Quốc thôi.——
Khi bắt tội phạm ở Trung Quốc, để giảm cảnh giác của nghi phạm, cảnh sát thường viện lý do kiểm tra đồng hồ nước, sửa chữa gas hoặc bảo dưỡng gas.
Vì vậy đây là…
Trần Thương Vũ không buồn nghĩ thêm, lập tức quay người bỏ chạy.
Trong phòng có trang bị của hắn, một số lượng lớn bùa chú và một số hình vẽ bằng giấy do đệ tử hói đầu của hắn vẽ ra.
Không thể giết đối phương, nhưng vẫn có thể trốn thoát!
Mộc Quy Phàm cười khẩy, hất tay, một xếp bùa màu vàng bay ra ngoài.
Lá bùa như có mắt, tất cả đều dính vào người Trần Thương Vũ, Mộc Quy Phàm một cước đá ngã hắn, giẫm hắn dưới chân!
Trần Thương Vũ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Sao anh lại bắt tôi?”
Mộc Quy Phàm liếc nhìn cô gái tóc vàng với thân hình nóng bỏng ở cửa, nhướn mày nói: “Truy quét tệ nạn xã hội.”
Trần Thương Vũ: “…”
Mộc Quy Phàm nhìn thời gian, khẽ động ngón tay: “Dẫn đi.”
Trần Thương Vũ không phản kháng mà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đôi mắt hắn cụp xuống che đi những toan tính và âm mưu.
“Tôi thừa nhận thất bại, anh có thể cho tôi biết anh là ai không?” Hắn vừa nói vừa lặng lẽ dùng sức xoa cổ tay.
Cổ tay của hắn bị cọ xát rồi bỗng rớt ra một mảnh da to bằng lòng bàn tay, lặng lẽ lướt dọc theo cơ thể hắn hướng về phía gót chân.
Trần Thương Vũ thầm nghĩ: Người đàn ông phía sau đang giẫm lên chân hắn mà hoàn toàn không chú ý đến gót chân của hắn.