Chẳng qua là, Vận chuyển trận của mỗi một tiên vực, từ đại tiên vực này sang một đại tiên vực khác cận kề thì mức tiêu hao không quá lớn.
Nhưng nếu như vượt qua mấy đại tiên vực một lúc, thì Vận chuyển trận kia khi mở một lần, mức tiên thạch tiêu hao cũng sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Mà trong Vận chuyển trận lần này, khí tức khiến người ta sởn tóc gáy cứ liên tục vấn vít quanh người.
Nhóm người của lão giả áo lam dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh.
Trong Vận chuyển trận sẽ không có cảm giác về thời gian bị trôi đi, tất cả mọi người cũng không biết đã trải qua bao lâu.
Bỗng nhiên.
Có một tiếng nổ lớn vang lên.
Phía trước nơi mà mọi người đang đứng, có một điểm sáng xuất hiện, tiếp đó điểm sáng này nhanh chóng phóng to đến vô hạn, sau đó có một con đường xuất hiện trước mắt.
Lối vào con đường phải rộng đến cả trăm trượng, hơn nữa còn mang theo khí tức khiến người ta hãi hùng và run sợ.
Mà tiếp đó, từng bóng người từ trong con đường này bị đẩy mạnh ra, lảo đảo một chút mới đứng vững trên một mặt đá lớn bằng phẳng.
Mà lúc này.
Đưa mắt nhìn quanh, bục đá cực lớn, giống như thể một võ trường, có thể chứa được cả nghìn người.
Mà bốn phía xung quanh bục đá mọi người đang đứng, lại có rất nhiều những bục đá khác, khoảng cách giữa các bục đá tương đương nhau, có thể thấy quy mô vô cùng lớn.
Trương Linh Phong lập tức trở nên cảnh giác nhìn ra bốn phía xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Đúng vào lúc này.
Trên bục đá phía trước mặt, có mấy bóng người lần lượt nhảy ra.
“Tần Ninh!”
“Trương Linh Phong!”
Một tiếng quát lớn vang lên.
Theo tiếng quát vang lên, một nhóm người của Hàn Mị tộc lập tức kích động nhao nhao ngóng mắt nhìn, như thể trông thấy cứu tinh của mình vậy.
Tần Ninh và Trương Linh Phong cũng chuyển mắt qua nhìn.
“Hàn Lục Bách! Mạng ngươi lớn thật đấy!”
Trương Linh Phong hừ mũi nói.
Hàn Lục Bách đang định tiếp tục nói, nhưng nhìn thấy Mục Huyền Thần ở phía sau lưng Tần Ninh và Trương Linh Phong thì lập tức lui về phía sau mấy bước.
Chỉ là rất nhanh, Hàn Lục Bách đã phát hiện ra, Mục Huyền Thần trước mặt không hề mang theo khí tức đáng sợ kia nữa.
Dường như... chỉ là cảnh giới Tiên Hoàng.
“Không phải chân thân?”
Hàn Lục Bách thở phào một hơi.
“Coi thường lão tử à?”
Trương Linh Phong xì một tiếng.
Hàn Lục Bách cười lạnh lùng nói: “Không sau, ta quả thực là coi thường ngươi!”
Ông ta vừa dứt lời, một bàn tay vung lên, giữa trời đất, từ phía xa xa bốn phía xung quanh bục đá, thình lình có vô số bóng người nhảy ra bao vây bọn họ lại, đông nghìn nghịt, phải đến hàng nghìn bóng người.
Mà trong đó, còn có hai bóng dáng quen thuộc.
Cảnh Hỏa tộc.
Cảnh Dương Trạch!
Kỳ Hồng Đào!
Hàn Lục Bách bước chân qua, lạnh lùng hừ mũi nói: “Đây là điểm cuối trong một không gian mà Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc chúng ta đã mất nhiều năm để xây dựng nên, từ đây có thể đi đến tất cả các tiên vực khác, bình thường luôn có người canh giữ!”