TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ôn Nhu Ái Nhân
Chương 54: C54: Chương 54

Sư Giá có chút bối rối, nàng tới đây rõ ràng là muốn hỏi tội, nhưng tại sao cuối cùng lại thành ra thế này? Thật giống như mỗi lần nàng muốn tìm Tang Thúc hỏi chuyện, cuối cùng đều bị đối phương dẫn dắt lạc chủ đề!

Vì là đêm giao thừa nên Tang Thúc nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo Sư Giá đến phòng của Tống lão sư ngay bên cạnh.

Tống lão sư đã lâu không lặn lội đường xa như vậy, sau khi đến khách sạn nằm xuống liền ngủ, hiện tại tỉnh lại, cũng vừa vặn là bữa tối.

Sắc mặt Sư Giá đỏ bừng, một phần là do nhiệt độ trong phòng khá cao, một phần là do vừa rồi cùng Tang Thúc ở trong phòng làm những chuyện kia. Tuy nói từ lúc cùng Tang Thúc yêu đương nàng đã sớm biết sẽ xảy ra những chuyện này, nhưng khi thật sự phát sinh, hơn nữa sau khi làm chuyện thân mật như vậy bây giờ tới gặp Tống lão sư, Sư Giá cảm thấy có chút chột dạ.

Nhưng Tang Thúc lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn đảm nhận công việc chăm sóc Tống lão sư, ngồi bên cạnh, kiên nhẫn tự mình đút cơm cho Tống lão sư.

Tống lão sư kéo kéo đầu gối của Tang Thúc, cười híp mắt nhìn Tang Thúc, bộ dáng này nghiễm nhiên đã sớm coi Tang Thúc là "người một nhà". Phải biết rằng lúc trước chỉ cần có Sư Giá ở đó, Tống lão sư cũng không nguyện ý cùng người khác thân cận. Nhưng hiện tại, rõ ràng thấy Sư Giá ở ngay trước mặt mình, Tống lão sư lại như cũ cười híp mắt lôi kéo Tang Thúc.

Thấy vậy, Sư Giá nâng cằm, ngồi trước mặt Tống lão sư, chua chát hỏi: "Cha, cha thích con hay thích Tang Thúc?"

Đúng là một câu hỏi ấu trĩ.

Tang Thúc nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Sư Giá, trong mắt mang theo ý cười. Nhưng người kia lại né tránh ánh mắt của cô...

Tống lão sư nuốt miếng cơm xuống, không chút do dự nói: "Tang Tang."

Sư Giá: "???"

Tống lão sư: "Tang Tang dẫn ta đi ngắm sao, còn dẫn ta đi ngắm tuyết, trước đây, con cũng không có dẫn ta đi."

Lời này của Tống lão sư thật sự là quá ngay thẳng.

Sư Giá thiếu chút nữa không thở nổi, nàng nhỏ giọng tranh luận: "Trước kia không phải là con lo lắng một mình sẽ không thể chăm sóc tốt cho cha sao?"

Nếu không sao nàng lại không muốn mang Tống lão sư đi khắp nơi chứ?

Tống lão sư hừ một tiếng, "Dù sao có Tang Tang ở đây là tốt nhất."

Sư Giá nghe xong lời này, sự ức chế trong ngực dường như đã tiêu tan, khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đối diện với Tang Thúc, lúc này trong mắt cô nào có nửa điểm đắc ý giễu cợt? Chỉ còn lại ánh sao ấm áp.


Sư Giá lại đưa mắt nhìn về phía Tống lão sư, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, có Tang Thúc ở đây là tốt nhất."

Lời nói của nàng vừa dứt, Tang Thúc đã kéo tay Tống lão sư, "Sau này con sẽ luôn ở bên Sư Giá và người." không biết lời này rốt cuộc là nói với Tống lão sư, hay là nói với Sư Thúc.

Đời này cô sẽ không đi đâu cả, chỉ ở bên bảo vệ người trong lòng.

Sư Giá muốn cùng Tống lão sư đón giao thừa, nhưng thân thể của Tống lão sư lại không tốt, sau khi ăn cơm xong, nhìn cảnh đêm tuyết rơi ở Ngân Sơn không bao lâu, liền ồn ào muốn ngủ.

Sau khi Sư Giá và Tang Thúc đỡ ông vào phòng, liền trở về phòng của mình.

Ngoài trời tuyết đang rơi, người bên trong đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn. Địa hình khách sạn của họ tương đối cao, liếc mắt nhìn xuống, giống như nhìn thấy đèn đuốc của vạn nhà.

"Lát nữa sẽ có pháo hoa." Tang Thúc nói.

Sư Giá lườm cô một cái: "Có thì cũng là ở Tokyo."

Tang Thúc mỉm cười không phản bác, nhưng khi kim giờ chỉ đến nửa đêm, khi tiếng chuông năm mới vang lên, cô đứng ở ngoài sân, len lén đốt một ít pháo hoa cho Sư Giá.

"Bác sĩ Sư, nhìn chị." Tang Thúc nhỏ giọng nói.

Không khí ấm áp lại bình thản.

Tang Thúc đứng ở hành lang trong sân, sau lưng cô là tuyết lớn rơi đầy trời, còn có hơi nóng bốc lên từ hồ nước nóng, chung quanh giống như trừ âm thanh bông tuyết rơi xuống, thì không còn âm thanh gì khác, rất an tĩnh. Cô đứng đó lặng lẽ cười, pháo hoa trong tay cô lặng lẽ nở rộ, trong tầm mắt chỉ có một mình Sư Giá.

Đây là Tang Thúc len lén mua ở cửa hàng dọc đường, chỉ vì hiện tại muốn cho Sư Giá một bất ngờ nho nhỏ.

*

Sau khi từ Ngân Sơn trở về thành phố Cẩm Dương, Sư Giá hẹn thời gian gặp mặt với Lâm Tương.

Vốn dĩ Tang Thúc không có mặt trong tính toán của nàng, nhưng khi Sư Giá hẹn thời gian với Lâm Tương và Tiền Diêu, Tang Thúc yên lặng đi tới.

"Chị cũng muốn đi." Tang Thúc nói.


Sư Giá: "..."

Tang Thúc phớt lờ ánh mắt "chị đang cố tình gây sự" của Sư Giá, tiếp tục mở miệng nói: "Lễ tết em không thể để chị ở nhà một mình được, chị cũng không muốn làm người vợ bị bỏ rơi."

Sư Giá thiếu chút nữa bị lời này của cô làm cho nghẹn họng, "Cái gì?"

Nàng chỉ nghe nói đến chuyện đứa con bị bỏ rơi, cũng thực sự không biết người vợ bị bỏ rơi là gì.

Hơn nữa, hiện tại Tang Thúc là vợ nàng à?

Những thứ này đối với Tang Thúc mà nói đều không quan trọng, da mặt đủ dày, là được.

"Người vợ bị bỏ rơi là đang nói về chị." Tang Thúc mặt không đổi sắc nói.

Sư Giá: "..."

Sau khi nhận thua, nàng đành phải nhắn tin cho Lâm Tương.

Sư Giá: [Ngày mai sẽ có thêm một người nữa.]

Lâm Tương: [Ai? Tang Thúc?]

Sư Giá: [Ừ.]

Đầu tiên Lâm Tương gửi tới một biểu cảm ghét bỏ, lúc trước khi cô ấy và Tang Thúc gặp mặt, khi đó Tang Thúc và bạn tốt của mình còn chưa ở bên nhau, cô ấy cảm thấy Tang Thúc rất tốt. Nhưng sau này, từ sau khi Sư Giá và Tang Thúc ở bên nhau, dù không đặc biệt chú ý tới giới giải trí, cô ấy cũng có nhìn thấy Tang Thúc ngày ngày làm ra những hành động lẳng lơ kia, lại thấy bạn tốt của mình nhiều lần đều bị đối phương ăn gắt gao, nhất thời cô ấy không còn hảo cảm với Tang Thúc như lúc trước nữa.

Quá tâm cơ!

Lâm Tương: [Cô ấy tới đây làm gì?]

Lúc hai người đang gửi tin nhắn cho nhau, Tang Thúc còn ở bên cạnh Sư Giá không chịu rời đi, bây giờ nhìn tin nhắn gửi tới của Lâm Tương, cô không khỏi cau mày, bất mãn nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Bạn gái đi đâu chị liền đi đến đó, không được sao?"


Nàng còn chưa trả lời, tin nhắn tiếp theo của Lâm Tương lại gửi tới.

Lâm Tương: [ Cô ấy sẽ không có tâm cơ ở bên cạnh xem tin nhắn của chúng ta chứ?]

Sư Giá nhìn thấy lời này: "..."

Tang Thư: "Tâm cơ cái gì chứ?!"

Sư Giá nghiêm túc gật đầu, ngay khi Tang Thúc cảm khái bạn gái mình quả nhiên là tốt nhất, bất kể lúc nào cũng sẽ đứng về phía cô, thì bên tai đã truyền đến giọng nói của Sư Giá: "Đúng vậy, sao chị còn ở bên cạnh em? Không phải em đang nói chuyện với bạn của em à? Sao chị lại nhìn trộm như vậy?"

Nhìn trộm?

Khi hai chữ này lọt vào tai Tang Thúc, Tang Thúc không thể bình tĩnh được.

Nhìn trộm cái gì? Rõ ràng là cô quang minh chính đại nhìn mà? Hơn nữa, mỗi lần cô gửi tin nhắn cũng chưa từng tránh né Sư Giá, bạn gái cô sao phải che giấu cái này chứ!

"Em nói chuyện của em đi." Tang Thúc nửa là trút giận nửa là tức giận, kỳ thật trong lòng cô vẫn có chút mong đợi, ví dụ như Sư Giá sau khi nghe được lời nói oán hận của cô, nàng liền sẽ ý thức được sai lầm của mình, chủ động kéo cô cùng nhau vui vẻ gửi tin nhắn.

Thế nhưng...

"Vậy chị không được nhìn nữa." Sư Giá xoay người nói.

Tang Thúc: "!!!"

Hy vọng vỡ tan.

Cô rất tức giận!

Nữ nhân không hiểu phong tình này!

Sư Giá trả lời tin nhắn của Lâm Tương, [Bây giờ chị ấy không có nhìn nữa,]

Lâm Tương: [...Được rồi, cậu muốn thì có thể dẫn người theo, Tiền Diêu cũng nói cậu ấy sẽ dẫn theo một người, chỉ có mình là cô đơn không có ai.]

Sư Giá "À" một tiếng, nàng cũng không quá tò mò, cũng không hỏi Tiền Diêu là muốn dẫn ai theo. Dù sao, xét theo tần suất đổi bạn gái trong quá khứ của cô ấy, nàng chắc cũng không cần nhớ kỹ người này.

Tuy nhiên, khi Sư Giá và Tang Thúc đến câu lạc bộ giải trí đã thỏa thuận đã hẹn, ngồi trò chuyện với Lâm Tương về ngôi nhà ở phía tây thành phố, nhìn thấy Tiền Diêu đi vào. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người phụ nữ đeo kính râm đang đi theo Tiền Diêu vào đây, người này, hình như có chút quen mắt?

Sư Giá còn có chút không xác định, nhưng Tang Thúc đã đứng lên trước, nhìn bóng người quen thuộc kia, kinh ngạc mở miệng: "Lục Mẫn?"


Người đi cùng với Tiền Diêu hóa ra là Lục Mẫn.

Sư Giá khó hiểu nhìn Tiền Diêu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Tương nhìn mấy người ở đây, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Lục Mẫn, chẳng qua hiện giờ nữ diễn viên trẻ nổi tiếng như vậy không phải cô ấy chưa từng nghe qua tên.

Tiền Diêu hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, khi bước vào liền cởi áo khoác ra, bên trong là một bộ quần áo màu đỏ hồng rực rỡ, trên cúc áo có đính những viên kim cương lấp lánh.

Sư Giá không khỏi che mắt lại, quá khoa trương!

Lâm Tương ngược lại không khỏi cười nhạo bộ dáng khoa trương của cô ấy, đương nhiên âm thanh này đổi lấy một cái liếc mắt lạnh lùng từ Tiền Diêu.

Tiền Diêu quay đầu lại nhìn Sư Giá, bộ dáng thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ giải thích: "Cô ấy nghe nói mình sắp ra ngoài, liền hỏi cô ấy có thể đi cùng mình hay không."

Cô ấy muốn từ chối, nhưng tối qua Lục Mẫn đã gọi điện cho cô ấy, trước khi Tiền Diêu từ chối, Lục Mẫn đã mở miệng nói trước: "Đã lâu rồi tôi không ra ngoài, tôi không dám..."

Tiền Diêu nghe được lời này, thật sự không thể từ chối. Là bác sĩ tâm lý, không ai hiểu rõ trạng thái của Lục Mẫn hơn cô ấy.

Tuy nói chuyện của Từ Tử Xuyên cuối cùng đã được giải quyết, nhưng sau khi bị bạo hành và bị uy hiếp, bề ngoài của Lục Mẫn thoạt nhìn không có gì khác so với trước kia, nhưng nội tâm lại rất yếu đuối. Nàng ấy trở nên không muốn tiếp xúc với người ngoài, không muốn lộ diện trước công chúng, thậm chí không muốn ra ngoài, gần như hoàn toàn khép kín bản thân.

Trước đây, Tiền Diêu cũng chỉ coi Lục Mẫn là một trong số rất nhiều bệnh nhân của mình, tuy rằng cô ấy trời sinh tính phong lưu, nhưng chưa từng có ý định đánh chủ ý lên người bệnh nhân của mình. Nhưng ngày đó Lục Mẫn hoàn toàn từ bỏ đánh cờ với Từ Tử Xuyên, quyết ý đập nồi dìm thuyền với anh ta, Sư Giá lo lắng trạng thái của nàng ấy không tốt luẩn quẩn trong lòng, liền liên lạc với Tiền Diêu.

Buổi tối, Tiền Diêu còn đang nhảy nhót bên ngoài, nhưng đối với cuộc gọi của Sư Giá, cô ấy cũng không thể phớt lờ, hơn nữa đó còn là bệnh nhân của mình, Tiền Diêu vội vàng bắt xe từ quán bar tới dưới nhà Lục Mẫn, gõ cửa đi vào.

Tình trạng của Lục Mẫn quả thực rất tệ, ngay khi Tiền Diêu xuất hiện, nàng ấy đã có xu hướng tự hại bản thân.

Đêm đó, qua lớp trang điểm đậm, Tiền Diêu kiên nhẫn tư vấn tâm lý cho bệnh nhân, cuối cùng sau khi Lục Mẫn uống thuốc, đã nằm xuống giường ngủ say, khi đó đã là ba bốn giờ sáng, hộp đêm cũng gần tan. Tiền Diêu nhìn đồng hồ, lại lo lắng bệnh tình của Lục Mẫn sẽ tái phát nên liền ngủ qua đêm trên ghế sô pha ở nhà Lục Mẫn.

Khi tỉnh lại, Tiền Diêu nhìn thấy Lục Mẫn đeo tạp dề ngồi xổm bên cạnh, mỉm cười với cô ấy.

Nụ cười này của Lục Mẫn khiến cho Tiền Diêu hoảng sợ, liền đứng dậy, nhìn thấy trên người vốn chỉ mặc một cái áo hai dây và quần đùi đã được đắp một chiếc chăn bông, trên đó còn tỏa ra một mùi hương lạ không thuộc về cô ấy.

Tiền Diêu tiện tay vuốt tóc một cái, rời mắt khỏi Lục Mẫn, ho khan một tiếng: "Cô tỉnh rồi à? Vậy tôi về trước, nếu cảm thấy không thoải mái thì nhớ liên lạc với tôi."

Ý của cô ấy là, với tư cách là bác sĩ, khi bệnh nhân cần có thể liên lạc.

Nhưng Tiền Diêu thế nào cũng không nghĩ tới, từ đó về sau, liên lạc giữa Lục Mẫn và cô ấy trở nên có chút "thường xuyên" ——


Đọc truyện chữ Full