“Vô Năng Cuồng Nộ!”
Trương Linh Phong hừ mũi một cái, đã tấn công thêm lần nữa.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Có những tiếng nổ trầm đục vang lên không dứt.
Một cánh tay của Hàn Lục Bách bị chặt đứt, trước ngực Cảnh Dương Trạch bị đâm trúng một đao.
Hàn Lục Bách nhìn về phía Cảnh Dương Trạch quát to: “Đi!”
“Hai người chúng ta, phải có một người sống, phải để cho những người trong tộc khác biết được, Thiên Xá Lợi ở ngay trên người Tần Ninh!”
Chỉ cần tin tức này truyền ra, vậy những dị tộc đang ẩn núp trong các địa vực của tiên giới đều không cần phải ngụy trang, tính kế nữa, mà tập trung hết toàn bộ sức mạnh để bắt giữ một mình Tần Ninh là được.
Thiên Xá Lợi mà bọn chúng tìm kiếm bao năm nay, hóa ra lại nằm ở ngay trên người Tần Ninh.
Tin tức này mà được truyền ra ngoài, dị tộc ở cả tiên giới này đều sẽ chấn động.
Tần Ninh đứng ở bên dưới Phong Thần Châu, lạnh lùng cười nói: “Ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy thoát được à?”
“Các ngươi cảm thấy, đây là ta đang giết các ngươi à?”
Lời vừa dứt, Hàn Lục Bách và Cảnh Dương Trạch sắc mặt đều mang vẻ âm u lạnh lẽo nhìn về phía Tần Ninh.
“Đây là do Thiên Xá Lợi muốn giết các ngươi, ta chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi!”
Đúng vậy!
Chỉ một Tiên Vương làm sao có thể trong chớp mắt đã giết chết từng người từng người ở cảnh giới Tiên Hoàng, Tiên Thánh?
Tần Ninh căn bản chỉ là nhờ vào Thiên Xá Lợi để giết sạch bọn họ.
“Linh Phong, thịt bọn hắn đi!”
“Được!”
Trương Linh Phong lại lần nữa xông lên, khí tức bên trong cơ thể bộc phát ra cuồn cuộn.
Có Phong Thần Châu khống chế, Hàn Lục Bách và Cảnh Dương Trạch cho dù có không cam tâm hơn nữa cũng chẳng có cách nào.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt.
Giữa đất trời, từng luồng sức mạnh bắn ra.
Trên từng bục đá lớn ở bốn phía xung quanh có vô số thi thể lần lượt đổ xuống.
Điều này quả thực không phải là do Tần Ninh muốn giết chết đám dị tộc này, mà là do Phong Thần Châu chủ động giết chóc.
Sức mạnh khủng khiếp từng tầng chồng lên nhau.
Bốn phía đất trời, có đến cả nghìn thi thể của võ giả dị tộc dần dần rũ ra ngã xuống.
Mãi đến tận lúc cuối cùng.
Cảnh Dương Trạch.
Hàn Lục Bách.
Cơ thể của hai người này mới rơi xuống mặt đất, khí tức hoàn toàn tắt ngúm.
Tần Ninh đứng trên một bục đá lớn, nhìn thi thể ở bốn phía xung quanh, thở phào một hơi.
Đại Hoàng ngao ngao kêu lên chạy đến, hưng trí nói: “Nhiều quá, nhiều quá, nhiều Tịnh Ma Tiên Đan quá, Tần gia, chia cho ta chút, chia cho ta chút!”
Lão Thụ Quái lúc này cũng ôm vẻ mặt đầy kích động.
Tần Ninh nhìn về phía Trương Linh Phong, nói thẳng: “Xem xem hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần có ở đây không!”
Trương Linh Phong vội gật đầu.
Đại khái qua khoảng mười lăm phút sau.
Bóng dáng Trương Linh Phong quay trở lại, mang theo hai bóng người, đứng từ xa hét lên: “Đại ca, bọn họ ngất xỉu rồi!”