Một giờ sáng, Diệp Hinh Ngọc ngồi trên ghế mây, thở ra khói, từ ban công liếc mắt nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực, nếu là ở thành phố Hồng Kông, thì vào lúc này có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ, thành phố Hồng Kông là một thành phố không có màn đêm.
Diệp Hinh Ngọc thoải mái nhếch khóe miệng, lúc này chắc Cát Ích Dân đang lênh đênh trên biển mơ về thành phố Hồng Kông, tên ngu ngốc này chết đuối là coi như may cho hắn rồi, nếu không chết đuối thì sẽ khổ.
“Không thể đi xa hơn nữa, mọi người cứ xuống đây đi, nhìn thấy chỗ đó không, đó là một ngôi làng, bơi qua đi, nhanh lên, khoảng nửa tiếng là xong, khi lên bờ sẽ có người đón mọi người.”
Anh Long đứng ở mũi thuyền đánh cá nhỏ đối diện nói với những người trên tàu.
Cát Ích Dân lo lắng nuốt nước miếng, nắm chặt chiếc áo phao trên người trong vô thức, đột nhiên cảm thấy rụt rè. Hinh Ngọc nói rằng cô ta có một người bạn có thể lấy danh nghĩa làm việc để đến thành phố Hồng Kông, nhưng chỉ có một hạn ngạch, cho nên chỉ có thể ủy khuất hắn nhập cư trái phép đến đó. Cô ta còn nói anh Long là một người nổi tiếng an toàn, con đường hắn ta chọn cũng rất an toàn.
Nhưng nhìn mặt biển tối đen như mực, giống như ở dưới có một con quái vật ăn thịt người đang ẩn nấp, bắp chân Cát Ích Dân bắt đầu run lên.
Cũng không phải chỉ có mình hắn sợ hãi, anh Long đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên, ôn tồn thuyết phục hắn, miêu tả đầy cảm xúc về thiên đường ở đối diện.
Trong lúc vô tình, Cát Ích Dân đụng vào một cái túi, bên trong là nhiều lớp đô la Hồng Kông được bọc trong túi nilon, là Diệp Hinh Ngọc đưa cho hắn, để hắn qua bên kia tự chăm sóc chính mình, trái tim đang do dự của hắn dần dần ổn định lại.
Trong tiếng nước lộp bộp, từng người nhảy xuống làn nước biển mát lạnh như sủi cảo, nhưng không ai cảm thấy lạnh, trong lòng là một ngọn lửa, một làn sóng đánh vào, đập lên đầu người, tóc ướt đẫm.
Cát Ích Dân lau mặt, bắt đầu bơi bằng tay và chân, đột nhiên bị một chùm ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt, khiến mắt hắn đau đớn.
“Bà nội nó, là gấu!” Trên thuyền, anh Long thầm mắng một tiếng, lại gặp phải đội tuần tra của thành phố Hồng Kông, đây là chuyện bình thường khi nhập cư trái phép, rất ít người may mắn một lần nhập cư trái phép đã thành công, đa số đều hai ba lần mới có thể đặt chân lên thành phố Hồng Kông.
May mắn là, bọn họ còn chưa vượt qua ranh giới, đối phương chỉ có thể đuổi bọn họ đi chứ không thể là gì bọn họ được, anh Long thúc giục: “Lên đi, mau lên!”
Tám người đàn ông dưới biển tranh nhau vội vã trèo lên thuyền.
Bốn giờ hai mươi lăm phút sáng, Diệp Hinh Ngọc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại liên tục, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, ngay lập tức cơn buồn ngủ của cô ta bèn biến mất.
Đám người Cát Ích Dân gặp đội tuần tra, trong quá trình tranh giành nhau để lên thuyền, Cát Ích Dân bị người ta đẩy va vào thuyền, vỡ đầu chảy máu, nhiệt độ thấp và mất nhiều máu dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Đồ vô dụng thì chính là đồ vô dụng, mọi thứ đều ổn, chỉ có hắn là xảy ra chuyện, Diệp Hinh Ngọc cúp điện thoại, nghĩ đến sau khi trời sáng phải đi xoa dịu Cát Ích Dân, miễn cho trong lòng hắn sợ hãi không dám nhập cư trái phép nữa.
Cat Ích Dân nắm trong phòng khám thô sơ màu đen, đầu óc choáng váng, ù tai hoa mắt, cảm giác buồn nôn dâng lên, đầu giống như bị búa đập mạnh, đủ loại hình ảnh kỳ lạ thay nhau hiện ra.
Cát Ích Dân đau khổ ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy đầu hắn có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Diệp Hinh Ngọc ngủ đến mười giờ mới thức dậy, từ từ đứng dậy và xuống nhà hàng ăn trưa, sau đó đi tìm Cát Ích Dân, một con mèo hoang trên nóc nhà đi theo cô ta.
“Ích Dân, anh thế nào rồi, anh không sao chứ?” Diệp Hinh Ngọc lo lắng đến gần, nói là khi ra cửa cô ta bị khách hàng quấn lấy cho nên đến muộn.
Cát ích Dân nhìn chằm chằm vào Diệp Hinh Ngọc.
Không hiểu sao trong lòng Diệp Hinh Ngọc cảm thấy lạnh lẽo.
Cát Ích Dân mỉm cười: “Tôi không có việc gì.”
Diệp Hinh Ngọc làm bộ làm tịch hỏi vài câu, còn hỏi y tá.
Y tá không có kiên nhẫn đối phó: “Không có chuyện gì, trở về ngủ một chút là được rồi.”
Diệp Hinh Ngọc nhíu mày, không so đo với cô ta, chỉ với thái độ thì suốt đời chỉ có thể làm một y tá nhỏ trong phòng khám dởm này.
Căn nhà trước đây của Cát Ích Dân đã trả lại, Diệp Hinh Ngọc bèn đưa hắn tới khách sạn thuê một phòng: “Trước tiên anh hãy nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, chờ anh khỏe hẳn rồi thì chúng ta lại đi tìm anh Long, anh đi tắm rửa trước đi.” Mùi tanh của biển khiến cô ta muốn nôn.
Cát Ích Dân khóa trái cửa phòng, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, hắn ngước mắt lên hung dữ trừng Diệp Hinh Ngọc: “Không đưa tôi đến thành phố Hồng Kông chịu tội, thì cô không cam lòng có phải hay không?”
Diệp Hinh Ngọc sợ hãi, nghi ngờ nhìn Cát Ích Dân đang căm hận: “Anh!”
Cát ích Dân bước tới, một tay túm lấy tóc Diệp Hinh Ngọc, một tay bóp cằm cô ta, giọng điệu lạnh lùng giận dữ: “Diệp Hinh Ngọc, cô thật tàn nhẫn, biết rõ mấy ngày tôi ở thành phố Hồng Kông như thế nào, nhưng vẫn muốn đưa tôi đi.” Vào gacsac.org để đọc nhanh hơn các bạn nhé
Diệp Hinh Ngọc như bị sét đánh, sợ hãi trừng mắt nhìn Cát Ích Dân.
Cát Ích Dân mỉm cười dữ tợn: “Tôi đã trở về, tôi cũng đã trở về.” Sau khi tỉnh lại trong phòng khám, trong đầu hắn có thêm một đoạn ký ức, trong đoạn ký ức đó, Diệp Hinh Ngọc không có gả cho Tống Kiến Bang, một đêm trước khi kết hôn bọn họ bỏ trốn, trốn tới Bằng Thành, lại vào tháng bảy thông qua anh Long lén lút nhập cư trái phép đến thành phố Hồng Kông.
Sau khi sắp xếp lại đoạn ký ức không thể chịu nổi kia, hắn lại sắp xếp những ký ức trước đó, phát hiện tất cả mọi thứ đều thay đổi, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì hắn đưa ra kết luận, Diệp Hinh Ngọc cũng như hắn, cũng đã trở lại.