Trên bục đá rộng lớn, bóng của mấy người dần trở nên mơ hồ.
Không gian chồng chất, tiếng nổ đan xen.
Bỗng nhiên trong một giây, mấy bóng người đồng thời biến mất khỏi bục đá.
Tiếp theo đó, thời không dao động không ngừng.
Tần Ninh, Mục Huyền Thần, Trương Linh Phong, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần, Lão Thụ Quái và Đại Hoàng đã đứng ở trong không gian của Vận chuyển đại trận, bốn phía xung quanh chỉ là hư không, dưới chân có sức mạnh của đại trận quấn quanh.
Dây thần kinh của Trương Linh Phong căng lên như dây đàn, luôn luôn để phòng cảnh giác.
Trần Ninh trái lại mang vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng bỗng nhiên.
Bóng người Tần Ninh thoáng lung lay, cả người suýt chút nữa đứng không vững.
“Ca!”
Mục Huyền Thần vội vàng vươn tay đỡ Tần Ninh, gương mặt đầy vẻ lo lắng nói: “Huynh làm sao vậy?”
Tần Ninh phất phất tay, sắc mặt thoáng trắng bệch.
Mục Huyền Thần vội vàng kiểm tra cho Tần Ninh, qua một hồi sau mới nói: “Khí tức hồn phách của huynh không ổn định...”.
Tần Ninh không khỏi nói: “Không biết rốt cuộc là có chuyện gì, từ khi Phong Thần Châu giải quyết xong Ôn Ngọc Trạch, khí huyết rót vào sau đó lại tiêu hóa hoàn toàn, ta cứ cảm thấy trong đầu váng vất!”
“Phong Thần Châu đã khác so với khi xưa rồi”.
Nghe vậy, Mục Huyền Thần càng thêm lo lắng.
Đó là thứ mà phụ thân để lại cho đại ca, chắc chắn phải có bí mật rất lớn.
Mà theo như những gì đại ca nói, nhiều năm như vậy, Phong Thần Châu đều không có gì thay đổi, nhưng bây giờ lại có rồi!
Điều này nghĩa là gì?
Lúc trước, đại ca là không thể tiếp cận được đến bí mật gì đó của Phong Thần Châu.
Nhưng bây giờ, Phong Thần Châu hoặc là đã xảy ra thoái biến gì đó.
Mục Huyền Thần nói: “Ca, huynh cứ nghỉ ngơi trước đã”.
“Ừm”.
Mấy người cùng nhau ở bên trong Vận chuyển trận, không có khái niệm về thời gian và vẫn đang không ngừng tiến về phía trước.
Thời gian dần trôi.
Bỗng nhiên.
Phía trước xuất hiện ánh sáng.
Bàn tay Trương Linh Phong nắm lại, khí tức bên trong cơ thể tràn ra, hắn ta nói: “Đã đến cửa ra rồi, cẩn thận chút, chúng ta sắp ra ngoài rồi!”
“Ừm!”
Mấy bóng người lần lượt bay về phía cửa ra.
Trời đất xoay vần.
Tần Ninh chỉ cảm thấy đầu mình váng vất, cả người mềm nhũn chẳng còn sức lực.
“Huyền Thần...”.
Tần Ninh nói: “Đệ... đệ chăm sóc cho bọn họ cẩn thận...”.
“Ca?”
Một giây sau.
Tần Ninh cứ thế ngất xỉu trong lòng Mục Huyền Thần.
Mấy người Trương Linh Phong nhìn thấy cảnh này, thoắt cái biến sắc.
Rất nhanh.
Mấy bóng người đã lần lượt đáp xuống đất.
Đây là một vùng sơn mạch liên miên chập chùng.