Mười một giờ ba mươi phút, bên trong tiệm bánh Hoàng Túc đông đúc khách hàng, người ra người vào cực kỳ tấp nập.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa, con đường này nằm ở giữa trung tâm, xung quanh có khá nhiều công ty cũng như trường học hoặc những nhà ăn vì vậy một khi có người đi ngang qua tiệm bánh liền bị trang trí ở nơi này hấp dẫn. Không chỉ vậy bởi vì tiệm bánh đang khai trương nê có ưu đãi cho khác hàng vì vậy đa số người vào đều mang tâm thái thử món bánh ở nơi này chứ không quá xem trọng.
Học sinh khi đi ngang qua bởi vì cách bài trí liền muốn chạy vào chụp hình quay phim, cứ như vậy mà tiệm bánh có nhiều người biết đến, chẳng mấy phút mà trở nên đông đúc như thế này.
Tuy Trần Túc có thể làm bánh nhưng cậu không quá tự tin, dù sao ngoại trừ người quen thì trước giờ chưa có ai từng ăn qua bánh cậu làm vì vậy còn có chút lo lắng không làm quá nhiều, cậu cũng đã dặn dò những người trong tiệm chỉ bán một đợt hàng đã làm này nếu thật sự bán hết sớm thì tiệm bánh sẽ đóng cửa.
Mặc dù những người xung quanh đều khuyến khích nhưng đúng là lần đầu làm nhiều như vậy không có mấy tự tin.
“Ông chủ.”
Một nhóm nhân viên trong công ty của Vũ Hoàng Kính đi vào tiệm bánh, sau khi nhìn thấy anh đang phụ giúp ở tủ bánh kem thì chạy đến chào hỏi.
Vũ Hoàng Kính liếc nhìn bọn họ lạnh lùng nói:
“Ăn gì.”
Nhóm nhân viên nghe vậy liền luống cuống mà bắt đầu chọn bánh, bọn họ không ngờ vừa thấy ông chủ bình thường như vậy đến khi bọn họ chạy đến liền lạnh lùng như vậy.
Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính rồi nhìn nhóm nhân viên đang không ngừng nhìn ngó bánh mà chẳng dám nhìn anh liền thở dài, cậu đi đến bên cạnh anh sau đó dùng tay chọt vào eo anh rồi đẩy anh ra.
Nhìn nhóm nhân viên cậu liền cười nói:
“Mọi người đều là nhân viên của anh ấy à.”
Nghe thấy giọng nói vang lên, nhóm nhân viên liền nhìn lên khi thấy chàng trai trẻ đứng phía trước ông chủ liền biết được cậu là ai, dù sao hiện tại trong công ty không ai không biết ông chủ đã có bạn đời, không chỉ vậy hai người rất ân ái mỗi khi gặp nhau ở công ty. Nhìn cậu hiền lành bọn họ cũng bớt cứng ngắt mà cười cười đáp lại:
“Thiếu gia, chào ngài.”
Trần Túc gật đầu đáp lại:
“Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã đến tiệm chiếu cố việc làm ăn của tiệm.”
Nhóm nhân viên vội vàng xua tay, sau đó bọn họ mỗi người chỉ một cái bánh mà mình thích rồi nói:.
||||| Truyện đề cử: Sắc Dụ |||||
“Làm phiền thiếu gia, chúng tôi xin được đem về công ty.”
“Không phiền.”
Trần Túc mỉm cười sau đó xoay đầu nhìn Vũ Hoàng Kính:
“Lấy giúp em giấy đựng.”
Vũ Hoàng Kính không nhiều lời mà nhanh chóng lấy đưa cho cậu. Trần Túc nhẹ nhàng đưa dụng cụ lấy bánh vào tủ bánh kem sau đó cẩn thận lấy một phần bánh đã được chia trước ra rồi bỏ vào giấy dựng.
Tổng cộng có sáu người vì vậy phải lấy ba hộp giấy đựng mới có thể bỏ vào sáu cái bánh lớn. Vừa khai trương vì vậy cậu cũng cắt bánh khá lớn cho khách hàng, khi đưa cho khách cậu cũng đã nói rõ vì vậy sau này khi không còn ưu đãi khách liền không suy nghĩ quá nhiều khi phần bánh nhỏ hơn một chút.
Chẳng có ai có thể ngờ được tiệm bánh vừa khai trương một cách khiêm tốn lại có thể bán hết một đợt bánh chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ. Từ mười một giờ trưa cho đến hai giờ chiều.
Sau khi khách hàng cuối cùng rời khỏi tiệm chú Phong liền chạy ra cửa mà úp bảng gỗ nhỏ trước cửa lại, từ chữ mở cửa trở thành chữ đóng cửa.
Nhóm người trong tiệm tê liệt mà ngồi khắp nơi trong tiệm, bọn họ mệt mỏi đến thở hồng hộc, không ngờ chỉ vừa khai trương lại có thể thuận lợi đến như vậy.
Trần Vân vừa cười vừa nhìn những cái kệ trống rỗng trong tiệm:
“Túc Túc thật là giỏi quá đi.”
Thím Qua cũng vui vẻ khen:
“Đúng đúng, bánh Túc Túc làm rất ngon, thím nghe mấy cô bé kia vừa ăn vừa khen không ngớt đấy.”
Chú Phong cũng mỉm cười nhìn nhân viên pha chế:
“Tiểu Ưng cũng quá giỏi, nước mà cháu pha chế rất vừa miệng khi ăn cùng bánh ngọt đó.”
Trần Vân gật gật đầu rồi nhìn ba ba người nhân viên trong tiệm:
“Các cháu cũng vất vả rồi.”
Trần Túc lúc này cũng đứng dậy khỏi ghế, tuy cậu cũng mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống rồi đánh một giấc nhưng hiện tại cậu là ông chủ của tiệm bánh vì vậy phải động viên nhân viên của tiệm mới được. Cậu mỉm cười nhìn nhân viên trong tiệm của mình:
“Hôm nay mọi người đã vất vả, chỉ vừa khai trương nên những ngày đầu chúng ta chỉ bán một đợt bánh, sau này khi tiệm bánh ổn định chúng ta sẽ hoạt động cả ngày.”
Nói xong Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính ra hiệu. Anh hiểu ý cậu liền đi vào bếp lấy ra bốn hộp giấy đựng rồi để lên bàn.
“Đây là bánh của mọi người, ngày mai mong mọi người chiếu cố thêm cho tiệm bánh nhé.”
Trần Túc cười nhìn bốn người đang ngây ngẩn nhìn bốn hộp giấy đựng, bọn họ cứ tưởng bánh đã hết nào ngờ Trần Túc lại chừa bánh lại cho bọn họ mang về.
Lúc đầu thực ra Trần Túc cũng không để ý chuyện này nhưng sau khi tiệm bánh mở được vài phút thì Trần Vân chạy đến nhỏ giọng nhắc nhở cậu, dù sao cũng là nhân viên trong tiệm nếu cửa hàng bán được thì cũng phải có phần thưởng cho bọn họ. Cậu suy nghĩ một chút cảm thấy bà nói đúng vì vậy liền lấy hộp giấy đựng chừa lại cho bọn họ rồi để vào tủ lạnh trong bếp, tuy để vào hầm băng thì tốt hơn nhưng như vậy cũng khá phiền phức ngược lại bỏ vào tủ lạnh có thể đem ra đem vào nhanh chóng.
Dù sao đây cũng chỉ là phòng thời, nếu như thực sự tiệm bán không tốt thì bánh trong tiệm cũng phải chia ra tự mình ăn thôi.
Bốn người nhân viên thấy ông chủ hào phóng, gia đình ông chủ thân thiện như vậy liền vui vẻ cười cảm ơn, sau khi lấy bánh bọn họ liền tạm biệt gia đình Trần Túc rồi rời khỏi cửa hàng về nhà.
Vũ Hoàng Kính thấy vậy cũng vui vẻ nắm lấy tay Trần Túc rồi nói:
“Hôm nay đúng là buôn bán thuận lợi, hiện tại về nhà tổ chức chút tiếc nhỏ để chúc mừng thôi.”
Bốn người lớn không phản đối mà gật đầu ủng hộ, dù sao việc làm ăn của Trần Túc nếu như tốt đẹp thì ai trong nhà cũng sẽ vui mừng.
Sáu người nhìn nhau sau đó rời khỏi tiệm bánh mà mỉm cười về nhà. Một ngày thuận lợi yên bình cứ như thế mà trôi qua.