Ông ta chết rồi phải không? Nếu không thì đã không ngất đi khi mở mắt.
Tiết Dao cứng ngắc quay đầu lại nhìn đứa con sát thủ máu lạnh.
Lục Tiềm quỳ một chân trên đất, sờ s0ạng động mạch cổ của người nằm dưới đất, rồi cũng sững sờ. Không ngờ tới ám khí của nam đồng kia có thể lấy mạng. Cái này càng làm cho hắn xác định thân phận ba người này không đúng.
"Đã chết rồi sao?"
Tiết Dao ôm tia hy vọng cuối cùng.
"Ừm."
Lục Tiềm đứng lên, nắm lấy tay thư đồng, chạy nhanh ra khỏi căn phòng, dựa theo phương pháp của nam đồng, đóng lại cửa.
Bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai nam đồng vẫn còn đang hôn mê.
Huyền Kinh vẫn nằm im trên kệ gỗ giữa hai hộp gỗ.
Cách đó vài bước, người đàn ông nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm, chết không nhắm mắt.
"Chúng ta có thể trốn thoát được không?"
Tiết Dao vẫn chưa có thể tiếp thu biến cố bất thình lình xảy ra.
"Không phải ngài nói có hơn bốn mươi người mai phục chung quanh chúng ta sao?"
"Những người đó đang ẩn nấp trong sân. Trong nhà này có rất nhiều lối đi ngầm, có lẽ còn có lối đi thông đến những nơi khác để chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Lục Tiềm thông qua khí lưu bốn phía tìm kiếm phương hướng không người. Hắn nắm tay lôi kéo Tiết Dao nhanh vào một lối đi, đến gian phòng cuối cùng. Quả nhiên bọn họ tìm thấy một cửa thoát không biết dẫn tới nơi nào.
Sau khi chắc chắn bên ngoài không có người, Lục Tiềm bảo Tiết Dao ra ngoài trước, sau đó liền theo sát ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người chạy trốn, hơn nữa lính canh trong giáo phái này rõ ràng ít hơn nhiều so với trong doanh trại quân đội, nên cuộc trốn chạy diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.
Nhưng hai người không hề lơi lỏng cảnh giác, không dừng lại cho đến khi trời bắt đầu sáng.
Tiết Dao ngồi dưới đất một tay chống vào thân cây, chờ hơi thở bình ổn lại.
Dưới bầu trời xám xịt, mọi thứ hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng thở và nhịp tim của chính bản thân mình.
Một lúc lâu sau, hơi thở của Tiết Dao mới ổn định, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng nặng, cảm giác sợ hãi khiến Tiết Dao tê cả da đầu.
"Điện hạ, tại sao ngài muốn giết Chưởng môn Huyền Dạ Tông? Ông ta chỉ là... Muốn trao đổi một quyển tâm pháp của Kiếm Thánh."
Tuy rằng đây là tà phái làm nhiều việc ác chết chưa hết tội, nhưng nếu như cứ như vậy giết người cầm đầu của bọn họ, có thể coi là chuyện lớn.
"Đó không phải Chưởng môn Huyền Dạ Tông."
Lục Tiềm nói.
"Hai nam đồng kia cũng không phải người hầu hạ trông coi nơi đó."
"Có ý gì?"
Tiết Dao hỏi.
Lục Tiềm đem chuyện nam đồng không nói ra được thành phần hương liệu đốt trong phòng nói cho thư đồng nghe.
"Chỉ dựa vào điểm này?"
Tiết Dao vẻ mặt kinh ngạc:
"Điện hạ, đây chỉ là môn phái nhỏ, người hầu không thể chu đáo giống cung nữ thái giám trong cung. Bọn họ có khả năng mua hương liệu giả, thiếu một thành phần, không phải không có khả năng đó. Ngài sao có thể kết luận thân phận bọn họ có vấn đề chứ?"
"Trong phòng còn tàn dư của hương liệu đã đốt cháy."
Lục Tiềm nói.
Trong phòng dùng chính là Cửu Bộ Hương, cần phải thường xuyên bổ sung đầy đủ thành phần hương liệu, người hầu không thể nào không biết được.
Tiết Dao đầu óc sưng lên, nhất thời không có cách nào tiếp thu chuyện Lục Tiềm giết người.
"Quá đột ngột, cho dù bọn họ thân phận có vấn đề, chúng ta cũng phải trước tiên xem bọn họ muốn gì ở chúng ta. Đừng làm như thế. Lần sau lại xảy ra chuyện như vậy nên để quan phủ xử lý."
"Ám khí là nam đồng vừa nãy đánh lén Gia."
Lục Tiềm nói.
"Bọn họ muốn giết ngài?"
Tiết Dao hỏi.
"Tại sao? Chưởng môn kia mới vừa nãy cùng ta giao dịch, muốn đổi một quyển Thái Cực Tâm Pháp của Kiếm Thánh bằng một quyển tuyệt mật tâm pháp của môn phái. Đây coi như là giao dịch công bằng, không cần thiết giết chúng ta."
"Người đó không phải Chưởng môn Huyền Dạ Tông, hai nam đồng kia cũng không phải người hầu hạ trông coi nơi đó. Bị Gia nhìn thấu, dự định diệt khẩu."
"Ngài tại sao xác định như vậy?"
"Bằng không bọn hắn đã không bỏ lại bốn mươi sát thủ, mật thất không một người mai phục."
Lục Tiềm đưa ra kết luận như chặt đinh chém sắt.
"Ba người này trong lòng có ý đồ xấu, không dám xếp người của mình vào môn phái. Gia có thể mang ngươi trốn ra được là bởi vì bọn họ đã để lại cho chính mình một con đường lui."
Tiết Dao vẫn không có cách nào hiểu rõ.
"Vậy bọn họ đến tột cùng là ai? Muốn làm gì với chúng ta?"
"Không biết."
Im lặng một lúc, Tiết Dao phân tích.
"Nếu người đó không phải Chưởng môn Huyền Dạ Tông vậy Huyền Dạ Tông hẳn là sẽ không vì ông ta tìm chúng ta trả thù."
"Không chắc chắn."
"Tại sao? Nếu bọn họ cũng sợ các sát thủ của Huyền Dạ Tông, thì chắc chắn họ không phải là thành viên của môn phái."
"Vũ khí và kỹ thuật ẩn giấu của hai nam đồng giống những sát thủ mặc đồ đen trong môn phái."
Lục Tiềm cho là ba người kia tuy rằng khả nghi, nhưng đúng là người Huyền Dạ Tông, chỉ có điều không phải Chưởng môn.
"Bất kể nói thế nào..."
Tiết Dao nhìn Lục Tiềm lẩm bẩm tự an ủi.
"Là bọn hắn giam cầm phi pháp chúng ta trước, cũng là bọn hắn dùng ám khí đánh lén chúng ta trước. Đây là tự vệ chính đáng của chúng ta."
Lục Tiềm quay người cúi đầu nhìn thư đồng:
"Tự vệ chính đáng?"
"Là hành vi phản công chính đáng bảo vệ quyền hoặc lợi ích của mình."
Tiết Dao không biết mình là an ủi Lục Tiềm, hay là an ủi chính bản thân.
Lục Tiềm cũng không cần an ủi. Trước đó hắn không có giế t chết sát thủ môn phái mai phục ở ngoài cửa chỉ là bởi vì không chắc chắn có thể bảo vệ thư đồng chu toàn, bằng không hắn đã sớm "phản công không chính đáng".
Tiết Dao chung quy không thể dùng tư duy Lục Tiềm cảm nhận toàn bộ thế giới.
Đối với Lục Tiềm mà nói, trên đời này cần bảo vệ có hai nhân tố. Một là người trong thế giới của hắn, gồm thư đồng, phụ hoàng, mẫu phi, mấy người huynh trưởng, hai là người ngoài thế giới của hắn gồm dân chúng Đại Tề tuân thủ pháp luật.
Ngoài hai nhân tố đó đều là bất ổn.
Chỉ có người trong thế giới Lục Tiềm mới có thể chạm vào nhận thức cảm xúc kém nhạy bén của hắn. Những nhân tố xếp loại bất ổn sẽ đe dọa thế giới của hắn, đều là tội phạm truy nã cấp một cần phải bị tiêu diệt, nhất định phải diệt trừ sạch sẽ.
Vì khiếm khuyết trong nhận thức cảm xúc, Lục Tiềm sẽ không đa cảm khi xử tử tội phạm. Giống như một con hổ sẽ không buồn vì một con nai rừng dưới móng vuốt của nó.
"Nếu như ông ta không phải Chưởng môn Huyền Dạ Tông, Huyền Dạ Tông hẳn là sẽ không tìm chúng ta trả thù phải không?"
Tiết Dao hỏi.
Lục Tiềm trả lời.
"Không biết."
Tiết Dao:
"..."
Hết cách rồi, Husky nhà hắn chính là bản Long Ngạo Thiên thực sự, tính toán không một chỗ sai sót, cái gì mà quyết thắng thiên lý là không tồn tại.
Tiết Dao đứng lên nói.
"Vậy chúng ta nhanh chóng về cung."
"Gia đưa ngươi về cung."
"Vậy còn Điện hạ?"
Tiết Dao kinh ngạc hỏi.
"Điện hạ đi Giang Nam."
Lục Tiềm rất bình tĩnh nói.
"Bọn họ có khả năng đã điều động người trong môn phái các nơi vây bắt ngài!"
Tiết Dao vội la lên:
"Thời điểm như thế này Điện hạ còn không ngoan ngoãn về cung, không sợ lại bị bắt sao?"
"Không có Dao Dao, bọn họ không đuổi kịp Gia."
Yên lặng một hồi. Sự hoảng loạn và vướng mắc trong lòng Tiết Dao đã bình tĩnh lại.
Đứa trẻ phản nghịch quả nhiên có thể chuyển hóa mọi cảm xúc của mình thành... phẫn nộ!
"Cho nên là ta kéo chân Điện hạ?"
Tiết Dao dùng ánh mắt nói với Lục Tiềm.
"Ngươi không dỗ dành ta liền kết thúc tại đây."
Lục Tiềm điếc không sợ súng, không hề phủ nhận:
"Ngươi về cung trước."
Tiết Dao hít sâu một hơi, lùi về sau một bước dựa vào thân cây. HunhHn786 Hai tay ôm cánh tay, dùng vẻ mặt để Lục Tiềm cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, rồi Tiết Dao lại lên tiếng xác nhận.
"Đúng phải không? Ta gây phiền phức cho Điện hạ."
Lục Tiềm cảm giác được có gì đó không đúng, thư đồng của hắn tựa hồ đang tức giận, nhưng lại không rõ vì sao lại tức giận.
Hai người nhìn nhau lom lom.
Yên lặng một hồi.
Lục Tiềm thử thăm dò trả lời:
"Gia tha thứ cho ngươi."
Tiết Dao hóa đá trong tư thế hai tay ôm cánh tay, mây đen trên đầu phát ra sấm sét.
"Cách thật lâu, Thiên Đế có mười người con trai..."
Giác quan thứ sáu cảnh báo nguy hiểm khó giải thích được, khiến Lục Tiềm nghiêm túc bắt đầu kể chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời.
"Nhiều con trai thì có ích gì?"
Tiết Dao cắt ngang câu chuyện của Lục Tiềm, khàn giọng nói.
"Nuôi lớn đều không có tim không có phổi."
Lông mi dài của Lục Tiềm khẽ run lên, đôi mắt bất an rõ ràng đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân khiến thư đồng tức giận.
"Đúng."
Điện hạ gật đầu, lặp lại với vẻ mặt sâu sắc nhìn thế giới giống như Dao Dao, phụ họa nói:
"Gia cũng không thích con trai."
Mạch não cách nhau một trời một vực.
Tiết Dao ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn bầu trời hít sâu một hơi.
Lục Tiềm nhíu mày nghiêm túc đề nghị:
"Con gái cũng được."
"Ta tuyệt đối sẽ không nuôi đứa trẻ nào nữa! Đứa trẻ lớn rồi, ta liền thành dư thừa, có lợi ích gì?"
Tiết Dao gầm thét bác bỏ:
"Ta cái gì cũng không cần, con trai con gái đều không cần."
Điện hạ bị thư đồng rít gào làm sợ đến co đầu rụt cổ, oan ức lẩm bẩm:
"Được rồi, vậy không cần con cái."
Tiết Dao im lặng nhìn Lục Tiềm với sự tức giận không có nơi nào để trút bỏ.
"Về cung thôi."
Hai canh giờ trước, trong mật thất một nam đồng tỉnh lại, xoa xoa sau gáy tê dại một lát sau mới hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn lay tỉnh nam đồng khác.
Hai người cùng tiến vào trong phòng, nhìn thấy chủ nhân nằm trên đất chết không nhắm mắt.
"Làm sao bây giờ? Hai người kia đã chạy trốn."
"Trước tiên mang chủ nhân rời khỏi nơi này."
Hai người nhấc thi thể trên đất lên muốn mang ra ngoài phòng. Nam đồng đi ở phía sau bỗng dừng bước chân, ánh mắt lưu luyến nhìn trên giá gỗ.
Hai người nam đồng liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thả xuống thi thể. Bọn họ cấp tốc đi tới mở hộp gỗ, lấy tất cả những gì có thể mang đi, cũng nhét quyển tâm pháp vào trong lồ ng ngực, sau đó lần thứ hai nhấc thi thể đi ra ngoài.
Khi lối vào mật thất từ từ mở ra, hai nam đồng cùng thi thể đi ra những người bên ngoài kinh ngạc nhìn nhau.
"Đây là..."
Một sát thủ bang phái đi lên trước, kinh ngạc nhìn lối vào mật thất.
Không có ai biết trong phòng Chưởng môn có lối vào mật thất như vậy.
"Ai cho các ngươi tiến vào?"
Nam đồng ổn định giọng run cầm cập nói.
"Trong phòng đã hơn một canh giờ không có động tĩnh, chúng ta phái người vào xem xét, lại không tìm được ai."
Sát thủ cung kính trả lời, sau đó thần sắc kinh ngạc nhìn chằm chằm thi thể trong tay nam đồng.
"Lưu trưởng lão sao lại như thế?"
Một người phía sau đi lên trước, phát hiện nam đồng khiêng trưởng lão đã không còn thở, kinh ngạc hỏi:
"Ai làm chuyện này?"
Hai nam đồng liếc mắt nhìn nhau, như đinh chém sắt nói:
"Là đệ tử Kiếm Thánh làm. Bọn họ đánh lén Chưởng môn, Lưu trưởng lão vì bảo vệ Chưởng môn chặn lại ám khí."
Mọi người ngạc nhiên.
"Hiện tại Chưởng môn ở nơi nào?"
"Bị bọn họ bắt đi rồi."
"Bọn họ sao có thể chạy khỏi nơi này? Các ngươi không có mở cơ quan sao?"
"Đệ tử Kiếm Thánh hành động quá nhanh, chúng ta mới vừa muốn ra tay đã bị đánh hôn mê."
"Trước đi thông báo Phó Chưởng môn!"
"Đi mời A Châu tiểu thư lại đây!"
Giờ Tỵ ba khắc, Tiết Dao cưỡi ngựa trạm dịch đi theo Lục Tiềm đến ngoại ô ngoài kinh thành.
Lục Tiềm như thường lệ đến quán quen kêu "hai ngày Dao Dao" cùng một bàn món ăn.
Tiết Dao ngồi nhìn hắn ăn, nói.
"Ăn xong rồi chúng ta trở về cung."
Lục Tiềm cúi đầu gật gật đầu:
"Đưa ngươi về cung."
Tiết Dao rướn cổ lên kề sát vào Lục Tiềm, nghiêm túc nhỏ giọng nói:
"Chúng ta cùng về. Điện hạ, ngài giết Chưởng môn Huyền Dạ Tông. Huyền Dạ Tông rất có thế lực trong hắc. Đó không phải là việc nhỏ, bọn họ đều thích ám toán. Giang Nam cũng có phân đà Huyền Dạ Tông, bọn họ sẽ vây công ngài."
"Bọn họ không làm gì được Gia."
Lục Tiềm đem một bình sữa đưa tới trước mặt Tiết Dao.
Tiết Dao tuyệt vọng nhìn chăm chú vào Lục Tiềm vốn đã quen đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
"Ngài uống đi, ta không thấy ngon miệng."
Lục Tiềm ngẩng đầu nghi ngờ nhìn thư đồng, giơ ngón trỏ gõ gõ môi mình, nhắc nhở Tiết Dao môi hắn khô đến độ tróc da.
Tiết Dao li3m li3m môi khô khốc, không phải vì khát mà vì sợ hãi đêm qua.
Hắn đã mất cảm giác ngon miệng và thậm chí không cảm thấy khát.
"Uống một hớp."
Lục Tiềm ra lệnh.
"Ngài theo ta về cung, ta liền uống."
Tiết Dao ánh mắt cơ hồ là khẩn cầu.
"Ngươi uống."
Lục Tiềm không bàn điều kiện.
"Không."
Tiết Dao rõ ràng cái tên này nói như vậy chính là không có thương lượng. Hắn tuyệt vọng đem bình sữa đẩy đến trước mặt Lục Tiềm.
Hai người giằng co nhìn nhau.
"Uống một hớp?"
Lục Tiềm dùng giọng thương lượng.
Tiết Dao không nói lời nào.
Lục Tiềm cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười tà ác, hắn đột nhiên vặn vẹo thân thể giống như Tiết Dao lần trước.
Mà động tác chẳng hề tự nhiên như Tiết Dao, vẻ mặt cứng ngắc và ngốc nghếch.
Điện hạ tự giễu tự cười, nheo mắt hoa đào, làm nũng nói với Tiết Dao.
"Uống một hớp."
Tiết Dao mất cảnh giác bị chọc buồn cười. Hắn bị đánh bại bởi sự quằn quại này, khuôn mặt không còn căng thẳng.
Lục Tiềm nhìn Tiết Dao cười, càng vui vẻ hơn, híp mắt hỏi:
"Thích không? Gia rất đáng yêu."
Tiết Dao cười bỗng nhiên lòng đau xót, mím môi nhìn Lục Tiềm, hồi lâu, gật gật đầu, nói:
"Ta vẫn luôn... vẫn luôn... thích Gia."
Lục Tiềm trở nên hưng phấn, đem cả hai bình sữa đẩy đến trước mặt Tiết Dao.
Tiết Dao lắc đầu một cái:
"Sữa không giải khát, ta muốn uống nước ô mai, nơi này có bán không?"
Lục Tiềm bởi vì câu "vẫn luôn thích gia" mà hưng phấn không hiểu nổi. Hắn lập tức đứng dậy đi đến chỗ bà chủ để mua nước ô mai.
Trong cửa hàng không có b án nước ô mai, bà chủ bị làm phiền không chịu được, dẫn Lục Tiềm đi nhà bếp làm một chén nước tuyết lê. HunhHn786
Lục Tiềm bưng nước tuyết lê chạy về, phát hiện bàn trống không.
Thư đồng "vẫn luôn thích Gia" đã biến mất.