Từng bóng người bay vèo vèo đến.
Mục Huyền Thần vẫn mặc trường bào màu nguyệt bạch, tóc dài buộc lên, nhìn có vẻ vô cùng già dặn, gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần vui mừng phấn khởi.
Bóng dáng hắn xông thẳng đến trước mặt Tần Ninh, hai tay vỗ bồm bộp lên mặt Tần Ninh, bóp cho gương mặt hắn méo mó, cái miệng chu lên, cười ha ha nói: “Ây dô, ca của ta à, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi à!”
Tần Ninh nhìn Mục Huyền Thần, không khỏi cười nói: “Ta cũng không ngờ, lại ngủ lâu như vậy!”
Mục Huyền Thần lập tức nói: “Huynh nếu như còn không tỉnh lại, ta chắc chắn sẽ bị đám đệ tử và các tẩu tử mắng chết, nhiều năm như vậy rồi, huynh có biết không, ta phải gánh vác biết bao nhiêu đau đớn và nhục nhã?”
“Ca, huynh nói với bọn họ đi, ta có phải là đan sư đỉnh nhất của nhà chúng ta không?”
Tần Ninh liếc nhìn Mục Huyền Thần một cái, bật cười nói: “Đệ là cái quái gì chứ!”
“Nhà chúng ta, đệ nhiều nhất đứng hàng thứ năm!”
“...”.
Mà đúng vào lúc này, hai bóng người cũng bước lên phía trước.
“Tần tiên sinh!”
“Tần tiên sinh!”
Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều cúi người hành lễ.
Cách tám nghìn năm thời gian, hai người bây giờ trông đã có vài phần khác với khi xưa, trên người đã có thêm khí chất ung dung sang quý.
Tần Ninh cười nói: “Giỏi rồi nha...”.
Hai người mỉm cười.
Lúc này, với sự xuất hiện của các chủ và hai vị phó các chủ của Huyền Thần Các, bóng người tụ tập bốn phía xunh quanh càng lúc càng đông.
“Đều về đi, về hết đi...”.
Mục Huyền Thần phất tay nói: “Sau đâu sẽ tuyên bố với các ngươi một đại sự”.
Mọi người vội vàng tản đi, mấy người Mục Huyền Thần dẫn theo Tần Ninh quay trở lại trong sơn cốc.
Mà lúc này, bên cạnh đường chính, mấy người lúc trước đi cùng với Khúc Phỉ Yên vẫn ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.
“Người thanh niên áo trắng kia là ai vậy?”
“Ngươi điếc à?”, một người khác cất tiếng nói: “Không nghe Mục các chủ gọi là ca à? Đó là huynh trưởng của các chủ Mục Huyền Thần!”
“Nhưng mà có quan hệ gì với Khúc Phỉ Yên chứ?”
“Khúc Phỉ Yên gọi hắn là sư phụ...”.
“Nhưng... Khúc Phỉ Yên... với sự của của nàng ta... hình như... gần gũi quá mức...”.
Mấy người nhao nhao bàn tán.
Một nữ tử trong số đó nhìn về phía người thanh niên áo bào dài màu lam hỏi: “Hoa Lương Triết, ngươi và Khúc Phỉ Yên có quan hệ cực tốt, có biết hắn là ai không?”
Người thanh niên tên là Hoa Lương Triết nghe vậy thì cố gắng tỏ ra bình thản đáp: “Ta cũng không rõ lắm, có khả năng là bạn cũ của Khúc Phỉ Yên...”.
Mấy người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Khúc Phỉ Yên, nay chính là một trong những trưởng lão quyền cao chức trọng nhất trong cả Xích Diệm tiên môn, Luyện khí thuật không ai sánh bằng.
Hoa Lương Triết đứng yên tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, hai bài tay giấu trong ống tay áo siết chặt đến trắng bệch.
“Tần Ninh...”.
Nhìn về phương hướng mà mấy người Khúc Phỉ Yên rời đi, trong đáy mắt hoa Lương Triết càng thêm âm u.
Mà cùng lúc này.
Huyền Thần Các, bên trong sơn cốc mà lúc nãy Tần Ninh đi ra.
Đi vào bên trong sơn cốc.
Tần Ninh không khỏi nói: “Để một mình ta ở bên trong đó, cấm chế kia lại dễ dàng bị phá giải đến thế, các ngươi cũng không sợ ta bị người khác ám sát à?”